Chương 54: BẤT AN
-
Nam Thần Khó Theo Đuổi
- Triết Nhĩ Thính Âm
- 1510 chữ
- 2022-02-04 08:24:45
Tiếng tích tích tích tích tích vang lên trong phòng bệnh, các loại tiếng khóc, tiếng kêu khiến cô rất khó chịu, cô muốn mở mắt ra nhưng không đủ sức làm nổi.
Cô có cảm giác như đang người ấn ngực cô, lồng ngực cô bắt đầu nảy lên.
Động tác lặp đi lặp lại không biết qua bao nhiêu lâu.
Lục Thi Nhã tỉnh lại.
Cô còn sống?
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng
cạch
.
Lục Thi Nhã cứng ngắc quay đầu sang.
Ms.Diêu nước mắt giàn giụa, rõ ràng lần trước bà đâu có nếp nhăn, sao tự dưng bây giờ lại nhiều như vậy?
Ms.Diêu.
Lục Thi Nhã mở miệng cười nói.
Thanh âm khô khốc, âm lượng nhỏ lại còn khàn.
Khuôn mặt khẩn trương của Mr.Lục xuất hiện, ông không kịp quan tâm nhiều, theo ánh mắt của vợ mình nhìn sang. Thấy Lục Thi Nhã đang an ổn ngồi dậy trên giường, một người đàn ông trưởng thành như ông vậy mà khóc đến nức nở, ông nhanh chóng bước đến ôm lấy máu thịt của mình.
Nha Nha.
Mr.Lục vừa khóc vừa gọi tên của cô, Lục Thi Nhã cũng bật khóc, đầu cô đau đến tê dại, lồng ngực cũng khó thở.
Mr.Lục nghe tiếng máy móc báo động liền khẩn trương bấm chuông gọi cấp cứu.
Ms.Diêu lúc này mới chạy như điên đến cạnh giường.
Lục Thi Nhã lại được đẩy vào phòng cấp cứu.
Cô có thể cảm nhận được sóng điện đang đi qua toàn thân mình, ý thức của cô rất mơ hồ nhưng cô vẫn giữ lấy một tia ý thức này.
Tỉnh lại lần nữa, Lục Thi Nhã mới biết thì ra cô đã hôn mê hơn ba tháng.
Nguyên một trăm ngày.
Trời ạ, cô thực sự ngủ quá lâu, lâu đến mức không biết mình đang sống ở cái kiếp nào.
Mãi đến khi Lam Vũ Tịch xuất hiện thì Lục Thi Nhã mới xác định được mình đang sống trong thế giới có Tiểu Thần Thần.
Vậy... Tiểu Thần Thần đâu?
Lam Vũ Tịch ôm cô khóc nguyên một ngày, cô ấy trông có vẻ hốc hác đi nhiều.
Lục Thi Nhã không ngừng an ủi, nhưng Lam Vũ Tịch quá mức sợ hãi nên vẫn không đỡ hơn chút nào.
Không một ai đề cập đến Nhan Thần Phi với cô, kể cả Lam Vũ Tịch.
Mỗi khi cô mở miệng hỏi đến, là tất cả mọi người đều tỏ vẻ cực kì khổ sở, hoàn toàn không muốn nói đến.
Cô có thể không hỏi, nhưng ít ra cũng phải để cho cô biết Tiểu Thần Thần đang ở đâu chứ!
Lục Thi Nhã hỏi Ms.Diêu, bà chỉ quay đầu đi chứ không trả lời, Mr.Lục thì tức giận đấm thẳng vào tường, còn Lam Vũ Tịch thì lắc đầu, không muốn nói bất cứ một cái gì.
Lục Thi Nhã mơ hồ đoán được đại khái, cũng xác định được chuyện kia là thật, bằng không Mr.Lục cũng sẽ không tức giận đến vậy.
Ngày hôm đó, phòng bệnh có một vị khách đặc biệt tới.
Là ông ngoại cô.
Nét mặt của Diêu lão gia rất lạnh, nhưng khoảnh khắc thấy Lục Thi Nhã ngồi an ổn trên giường bệnh thì không kìm được nước mắt vui mừng. Ông không nói được mấy câu đã khoát tay, vui mừng rời đi.
Ba, cảm ơn ba, cảm ơn ba đã cứu Nha Nha.
Ms.Diêu quỳ trên mặt đất, hướng về phía Diêu lão gia dập đầu ba cái.
Thấy cảnh tượng này, Lục Thi Nhã không khỏi đau lòng, con cái là khoản nợ của ba mẹ, sự thực đúng là thế. Cô không nhớ rõ chuyện xảy ra sau ngày hôm đó, nhưng nhìn cảnh tượng ngày hôm nay, cô được cứu là nhờ mối quan hệ cùng mạng giao thiệp khổng lồ của nhà họ Diêu chứ không phải là Tiểu Thần Thần.
Tình huống như vậy lại càng khiến cô cảm thấy bất an.
Hôn mê suốt ba tháng là có thể tưởng tượng cô đã bị thương nặng đến cỡ nào. Lúc đó chắc chắn là Tiểu Thần Thần muốn đi tìm cô, bảo vệ cô, bây giờ cậu đang tự trách sao? Liệu bệnh trầm cảm của cậu có...
Nửa tháng sau khi tỉnh lại.
Mỗi ngày Lục Thi Nhã đều bứt rứt, đứng ngồi không yên. Cô từng cầu xin Ms.Diêu để liên hệ với Tiểu Thần Thần nhưng đáp án vẫn như lúc đầu.
Mr.Lục lại càng không thể trông cậy được, người duy nhất có thể trông cậy lúc này chỉ có Lam Vũ Tịch.
Thế nhưng, Lam Vũ Tịch lại luôn lảng tránh, không cho cô chút kẽ hở nào để nhắc đến.
Vậy nên Lục Thi Nhã định trốn đi.
Bác sĩ nói rằng cô có thể ra ngoài phơi nắng.
Ngay dưới mắt mẹ mình, Lục Thi Nhã - vẫn mặc đồ bệnh nhân đã nhún người chạy biến đi.
Đến dưới căn hộ của cậu, cô chạy thẳng lên nhà, trong nhà đen kịt, trong không khí thậm chí có cả mùi của bụi bặm.
Lục Thi Nhã kéo màn cửa sổ ra, căn phòng bừa bãi, bụi đã tích một tầng thật dày.
Nơi này đã lâu không có người ở?
Cậu quay về biệt thự rồi sao?
Trái tim cô... có chút lạnh lẽo.
Cửa thang máy đột nhiên mở ra, trái tim của Lục Thi Nhã như sống trở lại, tràn ngập chờ mong quay đầu lại.
Người tới không phải là cậu, là ba mẹ của cô.
Nha Nha, sao con có thể...
Ba, mẹ, con xin lỗi, con theo mọi người quay về.
Lục Thi Nhã cúi thấp đầu, vừa cô đơn vừa buồn bã nói.
Tháng sáu, bước sang đầu hạ, sức khỏe Lục Thi Nhã cũng khôi phục hoàn toàn để trở về nhà.
Đã một tháng trôi qua kể từ ngày cô chạy đến căn hộ của Nhan Thần Phi, nhưng cô vẫn không nghe được bất cứ tin tức gì liên quan đến cậu. Cô chỉ nhìn thấy một tin tức duy nhất, đó là tập đoàn Thần Phong thu mua hoàn toàn công ty Lê thị, người đứng đầu Lê thị nhảy lầu tự tử, hiện đang bị thương nặng.
Nha Nha, mẹ với ba con đã bàn bạc rồi, học kì này con không cần đi học nữa. Chờ đến năm sau học lại một năm luôn, cứ ở nhà nghỉ ngơi cho bình phục hẳn.
Từ sau khi cô gặp nạn, cách nói chuyện của Ms.Diêu cũng thay đổi, khiến cô cực kì chua xót. Cô đang cố gắng khôi phục lại như trước kia nhưng những chuyện đã trải qua không nhắc tới không có nghĩa là đã quên, nó thành một cái gai đâm vào trong lòng tất cả mọi người.
Không cần đâu ạ, sao mẹ lại không tin tưởng con gái mẹ như vậy, kiến thức cấp III đâu có khó như vậy, con đã tự học xong từ lâu rồi. Bây giờ mẹ bảo mấy ngày nữa con thi vào đại học cũng không có vấn đề gì.
Lục Thi Nhã cười nói, đáng tiếc từ đầu tới cuối mẹ cô không hề cười.
Thật mệt tâm.
Thật não lòng.
Thời gian cô ở nhà suốt thời gian qua, Ms.Diêu rất ít khi ra cửa hàng hoa mà ở nhà chăm sóc cô cả ngày.
Cô cần phải thay đổi tình trạng này, bằng không tất cả mọi người đều phải sống khổ sở.
Lục Thi Nhã kéo Ms.Diêu đang bận rộn ngồi xuống ghế sofa. Cô ngả đầu lên vai mẹ mình, cố nhớ lại lúc trước, cảnh hai mẹ con ngồi thổ lộ với nhau đã trôi qua hơn nửa năm rồi.
Mẹ à, mẹ có thể đừng khóc nữa được không?
Ms.Diêu khẽ cứng người lại, thanh âm có vài phần nghẹn ngào.
Lục Thi Nhã thở dài, đưa tay lau nước mắt thay bà.
Ms.Diêu, con vẫn khỏe, vẫn đang sống tốt mà, nhưng mẹ có biết không? Nếu tỉnh lại mà thấy mẹ với ba con mỗi ngày đều lấy nước mắt rửa mặt thế này thì con thà rằng vẫn ngủ còn hơn. Bởi vì, con không muốn nhìn thấy nước mắt của ba mẹ, làm mọi người đau lòng.
Nha Nha.
Mẹ, con biết con rất bất hiếu, thế nhưng con thà bất hiếu còn hơn là để ba mẹ đau khổ như vậy.
Sống mũi của Lục Thi Nhã cay cay, khẩn cầu.
Ms.Diêu giống như được mở khóa, bà đột nhiên bùng phát, khóc òa lên, giống như xả hết những gì đã phải chịu đựng suốt mấy ngày nay ra ngoài, khóc nức nở giống như một đứa bé.
Nha Nha...
Bà cứ gọi một tiếng, Lục Thi Nhã lại vỗ vỗ lưng của bà.
Một lúc lâu sau tiếng khóc mới dừng lại.
Được rồi, con hứa với mẹ sau này nhất định con sẽ bảo vệ mình thật tốt, tuyệt đối không để phần tử xấu có cơ hội lợi dụng. Mẹ không tin thì chúng ta ngoắc tay nhé.
Lục Thi Nhã giơ ngon út ra lắc lắc trước mặt Ms.Diêu, bị bà đánh trở về.
Ms.Diêu nghẹn ngào thở dài.
Nha Nha, không phải mẹ không cho con gặp đứa bé kia, mà là đứa bé kia... không muốn tới gặp con.