Chương 81: Thử



Ừm... mấy ngày nay mọi người vất vả rồi.



Lão đại!!!

Là chú Diệp.
Lục Thi Nhã lập tức kéo ông vào một căn phòng trống, gặng hỏi:
Lục Thi Nhã nhìn chiếc xe kia, cô không quen chiếc xe này.
Thế nhưng, người bước xuống lại khiến cô sững sờ.
Sau sự kiện bắt gian lần trước, tối nào Lục Thi Nhã cũng mơ thấy một giấc mơ, trong giấc mơ Nhan Thần Phi, Nghiêm Chính Hạo... lộn xộn một đống, nhưng mấu chốt là mỗi nửa đêm cô thức dậy uống nước lại đụng phải Ms.Diêu. Ánh mắt đăm chiêu của của bà khiến cô có chút mệt mỏi, cô đột nhiên nảy một ý nghĩ.
Dọn ra ngoài ở!
Khi Lục Thi Nhã nói chuyện này trên bàn cơm, mặt của Mr.Lục dài thườn thượt ra, còn biểu tình của Ms.Diêu lại y như cô vợ nhỏ bị bắt nạt khiến Lục Thi Nhã bỗng có chút hối hận.

Dọn ra ngoài cũng được! Nhưng cuối tuần phải về.

Ms.Diêu nghe xong liền nhíu mày, không phản đối nhưng cũng không tán thành.
Lục Thi Nhã tìm người thu dọn lại căn hộ ở quận Đế Lăng, rồi mua sắm thêm chút đồ dùng hàng ngày. Hôm cô dọn nhà là ngày trước đêm Giáng sinh nên cả Mr.Lục lẫn Ms.Diêu đều theo tới.

Được rồi, Tiểu Duyệt Duyệt, mang những công việc tồn đọng mấy ngày nay đưa tới cho chị! Còn nữa, nhớ đặt5 lại lịch cho những vị khách đã hẹn trước, cố gắng lên, cuối năm sẽ có thưởng cho mọi người.

Lục Thi Nhã tích cực hướng về phía trước, nhưng ba người trong phòng lại không phối hợp, khiến cô muốn diễn một vở kịch cảm động cũng không diễn nổi.
Chỉ là, kiến trúc sư…
Trong đầu Lục Thi Nhã bỗng nhớ đến những bản vẽ vứt đầy đất trong khách sạn hôm đó, rõ ràng những bản thiết kế đó đều không tệ, cái này thật là… đáng buồn cười, cái này có tính là ông trời trêu người không?
Tới nơi, khuôn mặt của Mr.Lục lập tức đen sì, ông thở phì phò ngồi trên ghế sofa, dáng vẻ tức giận y hệt năm đó. Ms.Diêu thì vẫn như mọi khi, im lặng giúp cô thu dọn.
Sau bữa cơm đơn giản, hai người già đi về, Lục Thi Nhã bật đèn phòng ngủ lên, trong lòng thầm thở dài, quanh đi quẩn lại cô vẫn trở về nơi này.
Lục Thi Nhã nhớ tới bộ dạng ngu xuẩn của mình hiện tại, cô phải tìm chỗ tiêu hóa thông tin này cái đã.
Nhân viên phục vụ dẫn cô đi, đi không được mấy bước thì phía sau có người theo ra cùng.
Lục Thi Nhã có chút sân si oán thầm những tình yêu đẹp. Đầu óc cô loạn thành một đống, lúc phát hiện mình đứng trước cửa khách sạn nọ là cô cũng nhận mệnh rồi.
Tiều Thần Thần à!
Tới nơi, thấy người trong phòng thì cô lại càng thêm khiếp sợ, không nói lên lời.

Xin chào Sharra, chú là người liên lạc với cô giáo của cháu lúc trước, Diệp Chấn Hòa, bác sĩ Diệp.


Không mừng à?'

Hả, bây giờ là lúc để vui mừng sao? Chú thế mà dám để cháu làm bác sĩ tâm lý cho Nhan Thần Phi? Đầu chú với chú Nhan mọc nhọt sao?


Chú Trần?

Lục Thi Nhã không dám tin gọi, tài xế Tiểu Trần năm đó bây giờ đã già, tóc mai cũng đã bạc trắng, đang tươi cười đối mặt với cô.
Những bông tuyết bay khắp trời, Lục Thi Nhã đưa tay đón lấy. Ngắm nhìn bông tuyết trong tay, những chuyện ở Phần Lan tám năm trước bỗng hiện lên trong đầu cô khiến khóe miệng của cô khẽ cong lên.
Một tiếng còi inh ỏi vang lên, cắt đứt dòng hồi ức của cô.
Sáng sớm đã nhận được tin nhắn chúc mừng Giáng sinh của Nghiêm Chính Hạo khiến lòng Lục Thi Nhã cảm thấy ấm áp, nghe Mr.Lục nói có lẽ anh sẽ sớm kết thúc công việc bên này rồi quay về thành phố N. Lục Thi Nhã do dự không biết có nên tìm thời gian đi tiễn anh không, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn thôi.
Cô thu dọn lại tài liệu rồi đi dạo không mục đích trên phố, đường phố được trang trí xinh đẹp, trời cũng bắt đầu có tuyết rơi lất phất, trên phố đâu đâu cũng là những khuôn mặt đang cười hạnh phúc, nhất là những cặp tình nhân… lại càng thêm chướng mắt.
Sau bữa cơm, Ms.Diêu hỏi cô đã tìm được chỗ ở hay chưa? Lục Thi Nhã lại đau đầu, cô chỉ đột nhiên nghĩ như vậy chứ còn chưa tìm nhà, bây giờ dọn ra chỉ có một chỗ…
Quận Đế Lăng!

Đã lâu không gặp, mời cô Lục lên xe.

Chú Trần dẫn đường cho cô, Lục Thi Nhã hơi choáng váng nhưng rồi vẫn theo chú Trần lên xe.
Tiểu Duyệt Duyệt lao đến định ôm chầm lấy Lục Thi Nhã, nhưng Lục Thi Nh8ã nhanh tay lẹ mắt kéo Đại Hùng ra làm lá chắn.
Tiểu Duyệt Duyệt ngẩng lên, biết mình ôm phải một
con gấu
khổng lồ khiến cô nàng giậ3t lùi về sau ba bước rồi trừng mắt nhìn Lục Thi Nhã.
Dì Lục nhớ cậu quá!
Cô ủ rũ ngồi xuống một cái ghế bên vỉa hè, nhìn khách sạn ở bên kia đường.

Chị không sao, mau làm việc đi! Buổi tối nay chị mời khách cảm tạ mọi người. Anh Tuấn Mân, anh cũng phải tới.

Tôn Tuấn Mân 6hơi sững sờ, sau đó gật đầu.
Lục Thi Nhã nhìn Diệp Chấn Hòa đang mỉm cười, cứng ngắc gật đầu, đưa tay ra.
Tình huống quái quỷ gì đây, cô đang nằm mơ sao?

Tiết Đông chí, Ms.Diêu làm một bàn đồ ăn lớn để ăn mừng. Lúc này Lục Thi Nhã mới nhớ ra, đúng ngày này của bảy năm trước cô nhận được một cú điện thoại.
Chú Nhan nói cậu tự chọn quay về thực hiện một hạng mục, thời gian không xác định. Tiểu Thần Thần thế mà lại trở thành một kiến trúc sư, lại còn là một kiến trúc sư nổi tiếng tốt nghiệp nghành kiến trúc đại học Massachusetts Institute of Technology (MIT), lại còn có hai bằng đại học.
Đúng là từ nhỏ đến lớn đều chèn ép cô, bằng cấp thế này đã đủ đè cô thành cặn bã.
Mr.Lục than thở một câu rồi tiếp tục ăn cơm, Lục Thi Nhã lại càng mặc cảm thêm về sự bất hiếu của mình.
Bầu không khí của bữa cơm này hơi nặng nề.

Sharra, hôm nay thực sự rất mạo muội, chú mới liên lạc với cô giáo của cháu, muốn mời cháu làm cố vấn tâm lý cho Phó tổng tập đoàn Thần Phong trong thời gian cậu ấy ở trong nước. Vì thế cho nên đã cố ý mời cháu tới đây, hi vọng không làm phiền đến cháu.

Chờ đã… lỗ tai của cô không có vấn đề gì đấy chứ?
Chú Diệp, chú Nhan, chú Trần, Đàm Nghị, còn có... Tiểu Thần Thần à không là Nhan Thần Phi cùng tề tựu trong phòng!
Đây là muốn cùng nhau đón lễ?

Chào chú, ngưỡng mộ đã lâu, xin hỏi đây là tình huống gì?

Lục Thi Nhã dùng ánh mắt hoang mang nhìn về phía bác sĩ Diệp đã lâu không gặp.

Lão đại ...

Tiểu Duyệt Duyệt đáng thương kêu làm Lục Thi Nhã cười ngất.9

Bảy năm không gặp rồi chú Diệp, quà gặp mặt của mọi người hình như to quá rồi đấy!

Lục Thi Nhã bực bội chất vấn, chú Diệp vẫn cười hiền lành một cách điêu luyện.

Đêm Giáng sinh, Mr.Lục phải đi trực, cửa hàng hoa của Ms.Diêu thì đông khách nườm nượp, còn phòng khám của Lục Thi Nhã hôm qua tan sớm nửa tiếng, hôm nay nghỉ luôn nửa ngày vì không có khách.
Diệp Chấn Hòa thu lại nụ cười, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc.

Tiểu Nhã, cháu không muốn thử lại lần nữa sao?

Lục Thi Nhã nhìn Diệp Chấn Hòa rồi lại nhìn những người còn lại trên bàn.

Cháu có thể vào nhà vệ sinh một lát trước không?

Mr.Lục buồn bực hồi lâu đột nhiên nói, khiến Lục Thi Nhã không phản ứng kịp.

Tự chăm sóc bản thân cho tốt, ba mẹ chỉ muốn con sống được thoải mái hơn thôi.

Câu hỏi tới đột ngột này khiến Lục Thi Nhã giật mình, sững sờ tại chỗ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nam Thần Khó Theo Đuổi.