Chương 82: Cân nhắc


Nghe Diệp Chấn Hòa nói vậy, nụ cười trên mặt Lục Thi Nhã càng thêm thảm hại, bảy năm qua cậu sống đến thoải mái còn cô lại trải qua một cách thê th8ảm.


Nếu… Thi Nhã, ý chú là, nếu như cậu ấy không muốn nhớ lại chuyện quá khứ vậy hai đứa có thể bắt đầu lại. Không có quá khứ, chỉ có từ 3bây giờ trở đi mà thôi! Cháu có lòng tin sẽ khiến cho Thần Thần thích cháu lần thứ hai không?

Cô khoát khoát tay, đáp.

Xin lỗi Phó tổng Nhan, căn hộ này tôi không bán, nếu anh thích thì mời anh tới chơi bất cứ lúc nào.

Lục Thi Nhã thu lại nụ cười, trừng mắt nhìn Nhan Thần Phi đang ngồi im trên ghế.
Đàm Nghị nghe vậy liền sửng sốt.
Đôi mắt của Đàm Nghị sáng lên, ánh sáng bắn ra bốn phía.

Thật sự là nhà của cô? Cô chính là cô Lục kia?

Lục Thi Nhã nhỏ giọng nói, cô thừa nhận hiện tại cô đang lùi bước.

Tiểu Nhã, chú Nhan tin cháu sẽ không để thằng bé có ngày đó một lần nữa.

Lời của Nhan Đình Căn càng khiến trái tim của Lục Thi Nhã thêm chua xót, người nọ vốn đã không hay cười giờ ngay đến cười cũng không có sao?

Chú không sợ chuyện bảy năm trước lại lặp lại lần thứ hai sao?

Lục Thi Nhã ngẩng lên nhìn chú Diệp với đôi9 mắt khiếp sợ, tế bào não trong đầu cô như thể đã chết hẳn.

Chú thật sự cho rằng cậu ấy sẽ không nhớ đến cháu?
Cô lầm bầm.
Ồ, không dễ chơi rồi đây, tâm lạnh thật rồi, năm đó Tiểu Thần Thần nào có dám tuyệt tình với cô như vậy.

Cô Sharra, tôi có một chuyện muốn xin ý kiến của cô, không biết có được không?

Diệp 6Chấn Hòa lắc đầu nhưng lông mày ông vẫn khẽ nhíu lại, để lộ ra vẻ lưỡng lự của ông.

Chú không biết, thế nhưng bảy năm qua cháu không hề x5uất hiện trong tâm trí của cậu ấy. Để có thể đưa ra phương án này, Sở nghiên cứu đã trải qua rất nhiều lần nghiên cứu thảo luận, đây cũng là quyết định cuối cùng của chú Nhan của cháu. Sở nghiên cứu cũng chỉ ôm tâm lý thử xem, không nói chừng sẽ có kì tích xảy ra.

Im lặng vài giây sau đó cùng nhau cười ha hả.

Chú Nhan, chú vừa về đã chơi lớn như vậy, cháu bị chú dọa sợ chết khiếp.

Cô liếc mắt nhìn Nhan Thần Phi đang thờ ơ lạnh lẽo, từ lúc gặp lại đến giờ, có vẻ như anh luôn khinh thường cô như vậy.
Lúc này, mọi suy nghĩ của cô như hòa vào một cái hang màu trắng, vô cùng trống rỗng.
Kì tích, cô không hề thích cái từ này.

Nếu như cậu ấy...
Cô cúi đầu trầm mặc nói.

Bây giờ cô Lục còn muốn bán nữa không?

Bán cái đầu anh!

Đúng vậy, xin hỏi có vấn đề gì không?

Lục Thi Nhã miễn cưỡng cười, trả lời lại.
Chú Nhan khoát tay, cười đến tang thương.

Thi Nhã, chú thật sự không biết phải bù đắp cho cháu như thế nào, nghe nói gần đây cháu... chú chỉ mong hai đứa sống được vui vẻ mà thôi! Tuy Thần Phi đã quên cháu, mấy năm nay sống cũng rất nỗ lực nhưng chú nhìn ra được thằng bé không hạnh phúc. Mấy năm nay chú đã quên hình ảnh nó cười là như thế nào rồi.


Thật vinh hạnh khi trở thành cố vấn tâm lý của Phó tổng Nhan. Nhưng, chuyện đó và chuyện nhà cửa là hai chuyện khác nhau, căn hộ đó là trưởng bối để cho tôi, không thể bán được, xin Phó tổng Nhan đừng làm khó tôi.

Lục Thi Nhã bình tĩnh nói xong, Tiểu Thần Thần lại cực kì mất hứng.
Lục Thi Nhã trực tiếp nhìn sang Nhan Thần Phi, thật nực cười, ba anh đưa nhà cho cô, giờ anh lại muốn dùng giá cao mua lại, trêu ngươi nhau sao?

Không bán!


Xin hỏi có phải cô đứng tên một căn hộ ở quận Đế Lăng, tầng hai mươi hai?

Phụt...
Nghe xong câu hỏi này cảm giác bất ổn của Lục Thi Nhã càng thêm mãnh liệt, khóe môi khóe miệng đều cứng đờ.

Cái này có vấn đề gì không?

Lục Thi Nhã phát hiện Tiểu Thần Thần nghe xong có vẻ không vui, còn nhìn lại cô nữa.

Xin hỏi là Phó tổng Nhan nhìn trúng căn hộ của tôi à?

Không khí đúng là rất lạnh, Lục Thi Nhã cứ ngồi lẳng lặng nhìn Nhan Thần Phi, trong đầu cô tự hỏi không biết mất năm nay chú Diệp và chú Nhan ôm đống xương băng này sống như thế nào.
Có vẻ như Nhan Thần Phi cũng chú ý tới ánh mắt không bình thường của cô nên lạnh lùng liếc mắt nhìn lại. Lục Thi Nhã cười quyến rũ rồi nhấc ly rượu lên, tỏ ý muốn kính rượu, kết quả người nọ chẳng buồn phản ứng, dứt khoát thu mắt lại rồi tiếp tục dùng bữa...

Tôi muốn nghe chính chủ trả lời.

Lục Thi Nhã vừa ngang ngược lại vừa ưu nhã nói.
Một câu nói thật nặng nề.
Nặng nề đến mức Lục Thi Nhã có cảm giác cô không thể chịu nổi, chỉ là ác ma trong thâm tâm lại đang không ngừng giật dây cô.
Dạ dày đau quá đi!

Anh chính là người trung gian kia?

Cô đón lấy ánh mắt lạnh lẽo kia, sau vài giây im lặng, cô giống như được đả thông hai mạch Nhâm Đốc khiến thần kinh đột nhiên trở nên hưng phấn, không nhịn được cười to ba tiếng trong lòng.
Tiểu Thần Thần, dì Lục tới đây!!!
Cô lễ phép chào hỏi rồi ưu nhã ngồi xuống, sau đó... cực kì không cần mặt mũi mà liếc mắt đưa tình với Nhan Thần Phi!
Bữa cơm này thật sự rất lúng túng, ngoại trừ việc khẽ nhíu mày tỏ ra không vui với cô thì Nhan Thần Phi chẳng hề nói một câu nào.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều theo thanh âm của cô rơi vào người Nhan Thần Phi.
Một lúc lâu sau, tòa núi băng không nghẹn nổi nữa phải lên tiếng.

Bảy năm trước cháu có thể tự tin vào bản thân mình như vậy, bảy năm sau lấy sự chuyên nghiệp và tâm thái hiện tại của cháu, chú Diệp tin cháu có thể làm tốt hơn! Hiện tại chúng ta nên về phòng rồi.

Chú Diệp kéo cửa ra, Lục Thi Nhã hốt hoảng bị ông kéo về căn phòng hoa lệ kia.
Lục Thi Nhã hơi phấn khích nói với Nhan Thần Phi, nhưng nửa ngày sau cũng không thấy anh trả lời lại. Cô thật muốn xem xem cái con người này có đúng là muốn nghẹn tới chết không.

Cô Lục, đúng vậy...


Cô có nhớ đầu tháng có người liên tục gọi điện hỏi mua lại căn hộ của cô không? Ngại quá, người đó là tôi.

Lục Thi Nhã hóa đá, sau đó vỡ thành đá vụn.

Tiểu Nhã!

Diệp Chấn Hòa vỗ lên vai của cô, dùng ánh mắt tin tưởng nhìn cô như thể đang nỗ lực cổ vũ cô.
Lục Thi Nhã bị ngụm rượu trong miệng làm cho sặc gần chết, cô sững sờ nhìn Đàm Nghị rồi lại nhìn sang ba người còn lại.
Ngoại trừ chú Diệp đang như xem trò vui ra thì hai cái mặt khác, một thì khẩn trương (chú Nhan), còn một thì chỉ lạnh mắt liếc tới.
Đàm Nghị ngồi bên cạnh cô đột nhiên lên tiếng, Lục Thi Nhã mơ hồ có cảm giác không tốt. Cô đã quên không hỏi chú Diệp rằng Đàm Nghị này ở đâu ra? Tốt hay xấu? Có phải nằm vùng hay không?
Ha hả, câu hỏi tiếp theo đã trực tiếp cho cô đáp án.

Đúng vậy!

Đối lập với sự vui mừng của Đàm Nghị, Lục Thi Nhã chỉ cười trừ, cô muốn bất tỉnh ngay lập tức, tối nay cô xác định là ăn không ngon rồi.

Ra giá.

Giọng nói lạnh chết người không đền mạng, Lục Thi Nhã không nhịn nổi bật cười.

Cô Lục?

Đàm Nghị dùng giọng điệu không thể tin nổi lần thứ hai, Lục Thi Nhã vẫn cười từ chối.
Anh đứng đậy rồi dứt khoát đạp cửa rời đi, Đàm Nghị theo sát phía sau.
Trong phòng chỉ còn lại mấy người quen cũ.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nam Thần Khó Theo Đuổi.