Chương 83: Phụ nữ tội gì phải làm khó dễ lẫn nhau
-
Nam Thần Khó Theo Đuổi
- Triết Nhĩ Thính Âm
- 1550 chữ
- 2022-02-04 08:25:00
Cô và anh ấy không có khả năng...
Cả đời Lục Thi Nhã cũng không quên nổi câu nói này!
Sao người này nói gì cũng không hiểu vậy!
Lục Thi Nhã gạt tay Hứa Ngôn ra, đôi mắt đỏ ửng của cô ta khiến cô thêm bất đắc dĩ.
Lục Thi Nhã chào hỏi giống như bình thường khiến kẻ thứ ba đang ngồi trên ghế sửng sốt.
Theo lẽ thường, người có danh phận chính thức gặp kẻ thứ ba chẳng phải sẽ xông vào bóc mẽ nhau sau, nhưng Lục Thi Nhã này lại quá tỉnh táo khiến cô ta cảm thấy bất ngờ.
Lời nói tiếp theo của đối phương khiến Lục Thi Nhã ngạc nhiên, thế này là có chuẩn bị mà đ6ến.
Thế này đi, cô đến quán cafe Lam Sơn đối diện ngồi đợt một lát, tôi đang có chút việc cần phải xử lý, xong việc tôi sẽ qua đó t5ìm cô.
Cô...
Hứa Ngôn sững sờ nhìn cô, Lục Thi Nhã bĩnh tĩnh nhấc ly cafe lên nhấp ngụm thứ hai.
Lục Thi Nhã trả lại cho cô ta một nụ cười lạnh nhạt.
Xin hỏi cô tên là gì?
Lục Thi Nhã bị câu hỏi này của Hứa Ngôn làm cho chột dạ.
Cô Hứa, nói thật, tôi hẳn là nên xin lỗi cô mới đúng, cô nói cô quen biết anh ấy sớm hơn tôi nhưng tôi hoàn toàn không biết sự tồn tại của cô. Nếu như tôi biết, còn một người thương anh ấy đến như vậy tồn tại có lẽ tôi sẽ không bắt đầu với anh ấy! Tôi không có năng lực cho anh ấy hạnh phúc, Chính Hạo lại là một người tốt, anh ấy xứng đáng có được hạnh phúc.
Một người phụ nữ có thể vì một người đàn ông mà từ bỏ thứ quý giá nhất của mình, thà không oán không hối nguyện chờ đợi trong bóng tối cũng không muốn người mình yêu đau lòng khổ sở, thậm chí còn vì người mình yêu mà từ bỏ cả tự tôn để chạy đến tìm tình địch mình ghét cay ghét đắng. Nói thật, tôi rất thán phục tình yêu của cô, mà tôi cũng hiểu thứ tình cảm này đau đớn, mệt mỏi hơn bất cứ ai.
Hứa Ngôn đỏ ửng đôi mắt, Lục Thi Nhã cũng chẳng hề dễ chịu gì.
Vậy thì, hôm nay cô Hứa tìm tôi là có ý gì?
Là một bác sĩ tâm lý, Lục Thi Nhã có thể sử dụng vô số loại biểu cảm để mê hoặc đối phương, nhưng hiện tại cô chẳng có chút tâm trạng nào để đeo mặt nạ, cũng chẳng có chút giả lả nào ở đây, ngay cả nụ cười lúc này cũng vậy. Chỉ là người qua đường, cần gì phải để cô ta ảnh hưởng đến suy nghĩ của cô, cô đã quá mệt mỏi rồi.
Lục Thi Nhã trần thuận lại một sự thật, nhưng Hứa Ngôn nghe xong lại cười nhạt lắc đầu.
Cô cho là tôi ngủ với anh ấy thì anh ấy sẽ muốn tôi sao? Cô coi thường anh ấy quá rồi.
Nụ cười trên miệng Lục Thi Nhã giảm đi vài phần.
Tất nhiên không phải, tôi chỉ muốn biết rốt cuộc cô là người như thế nào, tại sao anh ấy... lại để ý đến cô như vậy. Rõ ràng là tôi quen biết anh ấy trước, khi còn bé còn hứa...
Được.'
Tút tút tút…
Quá ngọt!
Uống xong, cô ngẩng lên nhìn cô gái đang đau khổ vì tình trước mặt, sau đó cười nhạt lắc đầu.
Phụ nữ tội gì phải làm khó dễ lẫn nhau.
Cô Hứa, tình cảm không phải là một chuyện dễ dàng gì nhưng tôi vẫn hy vọng cô không cần từ bỏ anh ấy. Tôi và anh ấy không có khả năng nhưng cô và anh ấy có lẽ giờ mới chính thức bắt đầu. Tôi hiểu Chính Hạo, tuy anh ấy trông hiền lành nhưng có một số việc sẽ không chấp nhận thỏa hiệp dễ dàng. Nếu anh ấy có thể coi cô là ngoại lệ, làm những chuyện khác thường vì cô tức là trong lòng anh ấy… có cô, tôi hi vọng hai người được hạnh phúc.
Tôi đã từng nhận định rằng anh ấy là người phù hợp để đi cùng tôi cả đời. Nhưng sự xuất hiện của cô khiến tôi hiểu rằng có nhiều chuyện chỉ là do tôi tự mình đa tình mà thôi! Nếu như tình cảm và lựa chọn của tôi lúc này khiến cô cảm thấy tôi không để ý đến anh ấy thì cô sai rồi, chính vì để ý nên tôi mới chọn cách buông tay.
Nhưng anh ấy yêu cô.
Hứa Ngôn cô đơn nói.
Cô Hứa, tôi nghĩ nếu cô muốn tìm người để chia sẻ nỗi đau tình ái của mình thì e rằng tôi không phải người thích hợp!
Tại sao cô vẫn có thể bình tĩnh như vậy được, cô thật sự không để ý anh ấy chút nào sao?
Kẻ thứ ba ngây ngô nói ra tên mình,
Hứa Ngôn.
Một cái tên rất hay, Lục Thi Nhã gật đầu rồi nói với nhân viên mình muốn một ly mocha.
Nói thật thì tôi không cần phải giải thích với cô chuyện giữa tôi và anh ấy. Tôi có để ý đến anh ấy hay không chỉ cần trong lòng anh ấy biết là được! Có điều, nếu cô đã muốn biết đến vậy tôi cũng không cần keo kiệt, tình yêu của tôi với anh ấy không phải tình yêu giữa nam và nữ, chỉ là sự ỷ lại theo thói quen, cũng như cô thấy đấy, rất dễ bị phá vỡ! Thế nhưng, nếu như cô không xuất hiện thì tôi thật lòng muốn cùng anh ấy đi hết cả đời này.
Lục Thi Nhã thản nhiên nói xong, Hứa Ngôn sững sờ ngồi một bên.
Cô đừng nói chuyện này đơn giản như vậy, cô căn bản chẳng hiểu cái gì gọi là yêu!
Chuyện này...
Suýt nữa nhũn chân khuỵu xuống ghế.
Tại sao Nhan Thần Phi... cũng ở đây!
Lục Thi Nhã bất đắc dĩ nở nụ cười, tiếp tục kí tên vài phần tài liệu, rồi cầm lấy áo khoác, dặn dò Tiểu Duyệt Duyệt tan làm sớm, đã cuối năm rồi.
Tiểu Duyệt Duyệt làm một dấu yes rồi cười ha hả, Lục Thi Nhã cũng cười theo rồi xuống lầu.
Đầu bên kia vội vàng cắt lời Lục Thi Nhã rồi nói ra yêu cầu của mình, Lục Thi Nhã do dự không trả l3ời, nhưng đầu bên kia lại rất có kiên nhẫn, nín thở chờ đợi.
Lục Thi Nhã thở nhẹ ra một hơi, đáp.
Hứa Ngôn bắt đầu xúc động, Lục Thi Nhã cảm thấy thật bất đắc dĩ.
Hai người nhìn nhau vài giây, cuối cùng Lục Thi Nhã bưng ly cafe mocha của mình lên chậm rãi nhấp một ngụm.
Quán cafe Lam Sơn được trang trí theo phong cách trầm lặng, bước vào sẽ có cảm giác âm u sâu lắng. Nhờ sự hướng dẫn của nhân viên Lục Thi Nhã đã thấy được kẻ thứ ba đẹp người đẹp cả mặt kia.
Xin chào, lần đầu gặp, tôi là Lục Thi Nhã.
Cô không hận tôi sao?
Đợi Lục Thi Nhã ngồi xuống, cô ta liền hỏi.
Tôi và Nghiêm Chính Hạo, bọn tôi...
Cô Hứa tới để dằn mặt sao?
Cô Hứa, tình yêu của cô không có liên quan gì với tôi cả. Hôm nay tôi nói nhiều như vậy hoàn toàn xuất phát từ phép lịch sự, tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ giống như ngày ấy để cả cô và tôi đều khó xử trước mặt mọi người! Mặc kệ cô có nghe vào tai hay không tôi cũng mong cô tự giải quyết cho tốt, hạnh phúc chưa bao giờ là thứ người khác cho hay được chuyển nhượng lại, hạnh phúc là dựa vào chính bản thân đi tranh đấu!
Lục Thi Nhã nói xong liền dứt khoát xoay người.
Chẳng phải cô cũng yêu anh ấy sao?
Hứa Ngôn bị câu nói của cô làm cho sững sờ.
Có thể.
Hiện tạ9i tôi đang ở bên dưới phòng khám của cô.
Chào cô, xin hỏi...
Tôi có8 thể gặp cô một lần được không?
Hứa Ngôn nói rất đáng thương, nhưng bề ngoài vẫn cố tỏ ra quật cường, lại càng khiến người ngoài nhìn vào càng thêm thương xót cô ta.
Cô Hứa, bây giờ người anh ấy chọn là cô, không phải tôi.
Lục Thi Nhã nói xong câu cuối liền cầm áo khoác đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
Nhưng khi đi lướt qua Hứa Ngôn, cô ta lại giữ chặt lấy cổ tay của cô.
Lục Thi Nhã ngẩn ra, nội tâm lại bắt đầu gào thét. Mọe nó, lại thêm một vở kịch máu chó nữa à?
Khóe miệng của cô cừng đờ, nhìn cô gái chỉ biết tự coi nhẹ bản thân này.
Nhưng sự thực, cô chẳng hề thoải mái lấy nổi một giây, bởi vì…
Cô héo rồi.
Điện thoại cúp, Lục Thi Nhã ngồi thất thần.
Kẻ thứ ba lại hẹn gặp
chính cung
, cô nàng này đúng là một nhân vật ác liệt.
Một lúc sau, vẻ mặt của cô ta càng thêm đau khổ.
Tại sao cô không thương anh ấy… mà còn muốn trói buộc anh ấy.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.