Chương 84: Hoàn toàn không có khả năng
-
Nam Thần Khó Theo Đuổi
- Triết Nhĩ Thính Âm
- 1372 chữ
- 2022-02-04 08:24:59
Tại sao anh lại có suy nghĩ như vậy, bắt đầu từ khi gặp cô gái này anh luôn có một loại dục vọng không thể diễn tả bằng lời. Trái ti8m luôn xao động khiến anh khó có thể tự khống chế, cứ luôn tức giận mãi.
Nếu như đã không chiếm được, vậy thì hãy hủy hoại 3cô ấy đi.
Chú Diệp từng nói với cô, cậu có ý thức chọn những thứ quen thuộc với mình, đó thuộc về phương diện hành vi, nhưng trong mắt Lục Thi Nhã thì đây lại là chuyện khiến cô cực kì khủng hoảng.
Vì sao Tiểu Thần Thần lại chọn cái này?
Sao... sao thế? Đừng nói Phó tổng Nhan thất vọng với căn nhà này nhé?
Lục Thi Nhã ngoài cười nhưng trong không cười hỏi, cô cố đè xuống cảm giác mất tự nhiên đi tới nhà bếp lấy nước.
Cảm ơn Phó tổng Nhan...
Ối giời ối giời ối giời ơi... sao… sao cái người này cũng xuống xe rồi?
Ở không quen, hay mơ mấy thứ kì quái.
Tuy trả lời không mấy vui vẻ, nhưng đây là lần đầu tiên người này phối hợp trả lời cô.
À thì… không làm phiền Phó tổng Nhan nữa.
Lục Thi Nhã lễ phép chào hỏi, rồi ưu nhã cất bước rời đi.
Khóe miệng cô cứng đờ, giả lả quay đầu nhìn lại.
Không biết Phó tổng Nhan có chuyện gì?
Cô quay đầu sang, cẩn thận nhìn người đàn ông đã xa cách bảy năm.
Ôi… sao có thể đẹp trai được đến vậy!
Ánh mắt của người kia vẫn chưa từng rời khỏi cô, hại cô rót nước mà tay cứ run rẩy.
Cô sống một mình ở đây?
Hỏng, hỏng rồi!
Trong đầu cô là đủ loại tình huống có thể xảy ra tiếp theo.
Câu hỏi từ trên trời rơi xuống này khiến Lục Thi Nhã sững sờ, cô nghĩ ngợi đủ kiểu rồi bật cười.
Phó tổng Nhan thật biết cách đâm vào nỗi đau của người khác.
Nhan Thần Phi không nói gì, bước lên phía trước cô.
Lục Thi Nhã chẳng hiểu ra sao, lại trò gì nữa đây?
Nhớ sao?
Nhan Thần Phi vẫn không nói gì, Lục Thi Nhã cũng im lặng.
Lục Thi Nhã sửng sốt vài giây, mãi đến khi thang máy kêu
ting
một tiếng.
Thang máy mở ra, trái tim của Lục Thi Nhã càng thêm hoảng loạn.
À, nhà tôi à...
Hai giây sau.
Hơi thở quá lạnh, đóng băng ba thước xung quanh.
Lục Thi Nhã rất không có tiền đồ mà mềm nhũn cả chân.
Lục Thi Nhã toát mồ hôi đầm đìa, cô trân trối nhìn Nhan Thần Phi.
À… ờ... cảm ơn Phó tổng Nhan đã đưa tôi về nhà, nhưng bây giờ tôi còn có hẹn, anh có thể thả tôi xuống ven đường được không?
Nhưng người đang bị cô nhìn chăm chú kia vẫn không hề nhúc nhích, chỉ duy có trái tim anh là đập không bình thường. Không bình thường đến mức chính anh cũng không thể khống chế nổi. Cuối cùng Nhan Thần Phi quay đầu sang, lạnh mắt nhìn cô.
Lục Thi Nhã cứng đờ người túm chặt lấy cái túi xách của mình, ngượng ngùng quay đầu đi, thầm chửi rủa chính mình trong lòng.
Giọng nói của anh đột ngột vang lên.
Lục Thi Nhã ngẩng lên nhìn anh, giả vờ không có việc gì, miễn cưỡng cười nói.
Mr.Lục cầm dao, Ms.Diêu nước mắt như mưa...
Á!!!
Nhìn bóng lưng phóng khoáng của cô, Nhan Thần Phi lại càng thêm bực bội.
Đợi đã!
Kiếp trước, kí ức của cô về anh chỉ dừng lại khi còn là thiếu niên, còn hiện giờ Nhan Thần Phi đã trở thành một người đàn ông trưởng thành chín chắn. Tiểu Thần Thần của cô trưởng thành thật hoàn hảo, thật muốn khóc!
Bệnh háo sắc và ngốc nghếch của Lục Thi Nhã hoàn toàn được kế thừa trọn vẹn từ Ms.Diêu.
Nhan Thần Phi chẳng buồn quay đầu sang, chỉ nói đúng một câu.
Nhà cô.
Tiểu Thần Thần, cậu chắc không phải bị cửa xe kẹp rồi đấy chứ?
Tôi muốn xem nhà.
À... Phó tổng Nhan, vì sao anh nhất định phải mua căn hộ này của tôi? Theo tôi biết thì biệt thự nhà họ Nhan là nơi hào hoa bậc nhất thành phố Y mà.
Nhan Thần Phi lạnh mắt liếc cô.
Không khí yên ắng này kéo dài đến vài phút, yên ắng đến mức khiến cô cảm thấy sợ, yên ắng đến mức làm cho cô có cảm giác bóng lưng kia đang khẽ run lên.
Anh muốn... muốn uống nước không?
Cô đúng là tự dọa mình chết khiếp.
Xuống xe!
Người kia phun ra hai chữ vàng ngọc.
Lên xe.
Năm chữ này đập thẳng vào gáy Lục Thi Nhã, khiến cô sững sờ thật lâu vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh.
Vào thang máy, nhịp tim của Lục Thi Nhã thực sự đập rất nhanh.
Lục Thi Nhã dùng hai tay ôm đầu, cô không tưởng tượng nổi nữa, cô chán nản nhắm mắt lại, thôi vậy, binh đến thì tướng chặn…
Đến khi chiếc xe dừng lại dưới quận Đế Lăng, Lục Thi Nhã lại hóa đá.
Mọe nói… vừa rồi… nhất định là cô bị điên rồi mới nghĩ như thế.
Làm sao Nhan Thần Phi có thể nhớ được nhà của cô ở đâu cơ chứ!!!
Nhà tôi!!!
Lục Thi Nhã ngốc nghếch suýt nữa đã mở cửa xe nhảy ra, đầu cô đập vào trần xe kêu cái
cộp
.
Lục Thi Nhã nhìn anh bước từng bước vào nhà, nhìn bóng lưng cao lớn của anh đột nhiên cứng đờ, cô bất giác siết chặt ống tay áo, trên trán bắt đầu toát mồ hôi.
Anh sẽ nhớ tới những chuyện từng xảy ra ở đây sao?
…
Lục Thi Nhã bỗng quay cuồng một trận. Tình huống quái quỷ gì đây? Sao đột nhiên cô lại ngồi trên xe của Nhan Thần Phi rồi?
Phó tổng Nhan cho là thế nào?
Người đàn ông kia cũng ở đây?
Lục Thi Nhã cố gắng tìm lại giọng nói, ổn định lại suy nghĩ của mình.
Nhan Thần Phi lập tức quay lại, nhìn thẳng vào cô như một con báo đang nhìn con mồi, ánh mắt dò xét kia khiến cô sợ đến thót tim.
Giọng nói lạnh băng lại vang lên lần thứ hai, Lục Thi Nhã vội vội vàng vàng nhảy xuống.
Cô đứng bên ngoài nói lời tạm biệt với Nhan Thần Phi.
Cuối cùng Nhan Thần Phi cũng chịu quay đầu sang, liếc mắt nhìn dáng vẻ lo sợ thấp thỏm của cô. Vẻ cầu khẩn trong đôi mắt sáng kia khiến trái tim của anh càng thắt chặt hơn, Nhan Thần Phi vô thức thu lại ánh mắt của mình.
Lục Thi Nhã rầu rĩ nhìn Nhan Thần Phi vẫn không tỏ thái độ.
Thanh âm vô lý ấy cứ văng vẳng trong đầu anh, khiến anh càng thêm bực mình.
Lục Thi Nhã nhìn
ngọn núi bă9ng
không thèm chào hỏi mình cũng cảm thấy nhói lòng, tự nhủ vẫn nên rút lui thôi! Dù sao, đằng sau cô vẫn còn một cô gái bị tình y6êu làm cho mụ mị cả đầu óc, nói nhiều càng lỗi nhiều, ngàn vạn lần đừng để cái người này sa thải luôn
cố vấn tâm lý
mới được bổ n5hiệm vài ngày.
Cô vội vàng đuổi theo anh.
Nhan Thần Phi lên xe, Lục Thi Nhã đứng trước cửa xe trợn mắt nhìn.
Đến... đến nhà của tôi làm gì?
Tìm Mr.Lục đánh nhau sao?
Không đâu!
Dựa theo báo cáo của chú Diệp chuyển cho cô thì chuyện này hoàn toàn không có khả năng.
Nhìn quang cảnh đường phố, Lục Thi Nhã không nhịn được bèn nhỏ giọng hỏi.
Phó tổng Nhan, không biết chúng ta đang đi đâu đây?
Vì sao nhất định phải tới đây?
Lẽ nào...
Nhan Thần Phi nhíu máy càng sâu, Lục Thi Nhã thì cười ngặt nghẽo trong lòng. Xem ra chẳng cần cô phải cố gắng, trái tim Tiểu Thần Thần đã đặt lên người cô rồi? Là vì tình cảm mấy chục năm vẫn luôn giấu sâu trong trái tim cho nên mới có những cử chỉ, lời lẽ bất thường như vậy?
Anh ta từng ở đây?
Anh lại lên tiếng một lần nữa, ngữ khí còn lạnh lẽo còn hơn cả thời tiết bên ngoài.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.