Chương 86: Đúng là anh có bệnh
-
Nam Thần Khó Theo Đuổi
- Triết Nhĩ Thính Âm
- 1666 chữ
- 2022-02-04 08:24:56
Vừa rồi vì sao anh lại thất thần, để mặc cho cô gái thần kinh lại hoang dại này dính vào người? Rõ ràng anh chán ghét chuyện đụng chạm thân m8ật như vậy, mấy năm qua hoàn toàn không tiếp xúc được với bất cứ ai khác... nhưng hết lần này tới lần khác, người con gái này lại không hề k3hiến anh có cảm giác ghê tởm?
Cô thực sự là bác sĩ tâm lý?
Lục Thi Nhã phát hiện mấy năm không gặp, cái miệng nói cho ngườ9i chết cũng phải đội mồ sống dậy của Tiểu Thần Thần vẫn như xưa.
Ha ha ha, cô dở khóc dở cười nhìn anh.
Tôi có bằng bác sĩ 6tâm lý cấp quốc tế, tuyệt đối không phải hàng giả, xin Phó tổng Nhan yên tâm!
Nhìn bộ dạng giật mình đánh giá cô của anh, lòng hư v5inh của Lục Thi Nhã lại lập tức tăng lên.
Hôm nay Mr.Lục bôi mật lên miệng sao, trái tim nhỏ của con sắp tan ra rồi đây này.
Cái con bé này, rốt cuộc con có nghiêm túc nghe ba nói không?
Mr.Lục nổi giận.
Có mà có mà... Mr.Lục, con mới ra ngoài ở được vài ngày thôi ngài lo làm gì, mau lo cho vợ của ngài đi kìa, nhìn đống đồ trong tay bà ấy... chậc chậc, đêm nay đúng là bán máu trả nợ mà.
Nhan Thần Phi buông tay, xoay đầu qua chỗ khác, sau đó dùng giọng điệu mà Lục Thi Nhã cực kì quen thuộc hỏi.
Cô đi đâu?
Nani? (cái gì)
Mr.Lục sửng sốt, cái mặt mo của ông lập tức hiện lên vẻ xấu hổ.
Cái con bé này nói cái gì thế hả! Con gái con đứa mà thế à, sau này làm sao tìm được chồng, không đứng đắn cái gì hết.
Lục Thi Nhã ôm cánh tay ông lắc lên lắc xuống.
Ms.Diêu bắt đầu càn quét trong trung tâm thương mại, từ tầng một lên đến tận tầng năm, Lục Thi Nhã không thể không bội phục thể lực của mẹ mình.
Trong khi Ms.Diêu
đi dạo
đến sung sướng thì Lục Thi Nhã với Mr.Lục ngồi một bên nghỉ ngơi, thở hồng hộc.
Mr.Lục, thể lực của vợ ngài tốt như vậy, đúng là đã vất vả cho ngài rồi.
Đợi đến lúc cô phản ứng lại được...
Cái gì? Tiểu Thần Thần, cậu có là đàn ông nữa không? Nói vậy mà không thấy ngại sao!
Lục Thi Nhã quay lại nhìn cái giường duy nhất trong phòng ngủ, bĩu môi nói.
Một nhà ba người vui vẻ cười nói ăn xong bữa cơm tối.
Cơm nước xong, Ms.Diêu đề nghị ra ngoài đi dạo một vòng để cảm nhận bầu không khí đón năm mới, năm nay nhà họ không thủ ở nhà canh xem chương trình năm mới nữa.
Mr.Lục không có ý kiến, Lục Thi Nhã chỉ có thể
hầu hạ
hai người già đi dạo phố.
Phố lớn ngõ ngỏ giăng đèn kết hoa kết hợp với trang trí của lễ Giáng sinh chưa kịp dỡ xuống nên tòa thành cổ bọn họ đang ở hiện giờ được trang trí theo phong cách Đông - Tây kết hợp, đường phố vô cùng náo nhiệt.
Ms.Diêu nghe nói buổi tối sẽ có pháo hoa liền nài nỉ Mr.Lục dẫn đi xem.
Lúc đến nơi bắn pháo hoa mới có chín giờ tối, nhưng quảng trường đã tấp nập người qua lại, trên màn hình lớn là đồng hồ đếm ngược, còn hai tiếng hai mươi phút nữa.
Lục Thi Nhã làm nũng cười lấy lòng như cún con, khiến trái tim của lão Lục vừa ngọt ngào vừa chua xót.
Nha Nha, hay là con về nhà ở đi, ba mẹ không yên tâm để con ở bên ngoài một mình.
No! Hiện tại cô đã không còn một mình nữa rồi.
Ms.Diêu đỏ mặt, trừng mắt nhìn chồng mình, Mr.Lục giả vờ ho hai tiếng rồi nghiêng đầu đi né tránh ánh mắt của vợ con.
Nói vớ vẩn gì đấy, mau vào ăn cơm!
Mr.Lục đã lên tiếng
chào thua
, Lục Thi Nhã lập tức chạy vào bàn ăn
xung trận
.
Ms.Diêu nhìn một già một trẻ, cực kì khinh bỉ.
Hai người thì biết cái gì, đây gọi là lãng mạng, là romantic! Biết không!
Lục Thi Nhã liếc mắt nhìn Ms.Diêu đã có tuổi còn ham hố nhìn một cặp tình nhân, thật là... tâm hồn cô còn già cỗi hơn cả mẹ của cô nữa.
Hả?
Lục Thi Nhã mở to mắt nhìn anh.
Có bệnh à!
Giường! Cho anh!
Con mèo nhỏ tức giận hờn dỗi nói không hiểu sao lại khiến Nhan Thần Phi vui vẻ. Anh nhìn đôi môi đang trề ra của cô, ánh mắt càng thêm thâm trầm.
Sắp qua năm mới rồi, Phó tổng Nhan không về nhà sớm sao?'
Lục Thi Nhã không phát hiện ra, tâm tư vẫn đặt vào cảnh mặt trời khuất núi bên ngoài cửa sổ, giờ này Ms.Diêu chắc đã bắt đầu mài dao chờ cô rồi đây.
Cô xoay người bật hết đèn trong nhà lên, cả căn phòng sáng trưng.
Phó tổng Nhan, nếu anh cảm thấy không có bất tiện gì vậy anh cứ thoải mái ở lại, nhưng tôi không thể ở lại tiếp anh được. Bây giờ tôi có hẹn, anh có thể tùy ý tham quan rồi ngày mai chúng ta tìm thời gian kí hợp đồng thuê.
Ms.Diêu đau lòng nói, ánh mắt không ngừng liếc về phía ngực của Lục Thi Nhã rồi lắc đầu.
Ms.Diêu, con phát hiện, hễ cứ khi con không ở nhà thì gương mặt của mẹ lại mượt mà tươi tắn lên không ít, có phải được Mr.Lục độc sủng nên mẹ mới thế không?
Ơ hay cái con bé này, không biết lớn nhỏ gì cả, nói cái gì đấy!
Nhan Thần Phi thấy cô muốn đi liền bước đến kéo cô lại.
Hành động này khiến cả hai người đều sửng sốt.
Phó tổng Nhan còn chuyện gì à?
Trung khuyển Tiểu Thần Thần đã về rồi?
() Trung khuyển: từ lóng mạng chỉ người yêu, người chồng trung thành, chung thủy với bạn gái, vợ (đặc điểm của loài chó).
Làm giá cũng phải làm giá tới cùng, đúng không!
Tôi về nhà ba mẹ, nhà tôi có lệ giao thừa là phải ở cùng nhau đón lễ nên tôi phải về. Nếu như anh tham quan xong rồi thì cũng nên về biệt thự đi, Tổng giám đốc Nhan chắc cũng đang chờ anh ở nhà đấy.
Lục Thi Nhã hết lòng khuyên bảo nhưng ai đó chẳng buồn để ý, thậm chí còn thưởng cho cô một cái bóng lưng, ý là cô có thể lui xuống được rồi.
Nhìn cái bóng cô đơn kia Lục Thi Nhã hơi do dự, nhưng vẫn lắc đầu tự nhủ cô vẫn nên về nhà trước rồi tính sau, chứ nếu không Mr.Lục lại dở hơi lên không cho cô ở riêng nữa, cái được không bù nổi cái mất.
Chiều này con đột nhiên có việc đột xuất thôi mà, ba đừng tức giận nữa, tức giận không tốt cho sức khỏe.
Lục Thi Nhã vừa cười lấy lòng vừa nói, bước vào.
Nha Nha, có phải gần đây con vất vả quá không? Lại gầy đi nữa rồi.
Thói đời ngày sau…
Lục Thi Nhã gật đầu, nói tiếp một câu.
… ngày càng không bằng trước.
Phó tổng Nhan có định thuê nhà không?'
Nhan Thần Phi nhìn cô, nụ cười chướng mắt kia khiến anh như bị ma ám mà không thu nổi ánh mắt về.
Lục Thi Nhã không vội, kiên nhẫn chờ câu trả lời của anh. Bên ngoài đã là hoàng hôn, ánh chiều tà đẹp không sao tả xiết hệt như ngày cuối năm bọn họ ở Phần Lan tám năm trước, đẹp đến xao lòng người.
Lục Thi Nhã phục sát đất, quăng Mr.Lục ngồi thẫn thờ ở đó đi tới nghênh đón mẹ mình.
Sau khi chất đồ lên xe, ba người họ quay về quảng trường, lúc này đã nườm nượp toàn người là người. Mười một giờ rưỡi, pháo hoa nổ rực rỡ trên bầu trời khiến cảnh hồ càng thêm xinh đẹp.
Xung quanh bắt đầu có xu hướng quăng thức ăn cho chó, Mr.Lục nhìn những cặp đôi đang ôm hôn nhau thắm thiết trên đường liền nói.
Về đến nhà, Ms.Diêu đã chuẩn bị xong một bàn đồ ăn ngon chờ cô.
Mr.Lục phồng má, hừ hừ nhìn cô chằm chằm từ cửa ra vào.
Lục Thi Nhã nhìn đồng hồ treo tường, thầm đoán giờ này Ms.Diêu chắc đang
tụng kinh
ở nhà chờ cô rồi.
Lại nhìn ai kia, hừm, bản lĩnh của cô tăng tiến mấy cấp bậc rồi, không phải sợ, đợi cậu chuyển vào xem cô chỉnh chết cậu như thế nào!
Tôi chuyển vào ngay hôm nay.
Chẳng phải ba nói sẽ nuôi con cả đời sao?
Con...
Hì hì, con sai rồi, con sai rồi, con sẽ nhanh chóng tìm cho ba một người con rể đáng tin cậy.
Được rồi, đúng là anh có bệnh thật!
Phó tổng Nhan, gì thì anh cũng nên cho tôi hai ngày thu xếp chứ!
Phó tổng Nhan rất không vui nhìn cô.
Được, muốn ở thì ở, vốn dĩ là nhà của cậu mà.
Anh không có ý định thu xếp đồ đạc à? Ở đây chỉ có đồ cho một người dùng thôi, không có bất kì đồ gì cho đàn ông cả.
Lục Thi Nhã thẳng thắn nói thật, ngay cả chính cô cũng phát hiện ra hàm ý trong câu nói của mình, nhưng Tiểu Thần Thần đã như mở cờ trong bụng, thậm chí khóe môi còn hơi nhếch lên.
Ngọn lửa tàn lụi trong trái tim dường như lại rục rịch bùng cháy trở lại.
Giường của tôi.
Thanh âm như có ma lực khiến Lục Thi Nhã chìm đắm sâu vào trong nó.
Ơ kìa Mr.Lục! Ms.Diêu đã nói đến mức này mà ngài còn không mau mau hành động.
Lục Thi Nhã ở phía sau đẩy lưng mẹ mình một cái, Ms.Diêu ngã thẳng vào lồng ngực Mr.Lục.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.