Chương 88: Có vẻ như cô không sợ tôi



Cô muốn lợi dụng tôi để trả thù anh ta?


Nhan Thần Phi nheo mắt nói, tưởng tượng ra trăm vạn lý do khiến cô gái này vừa 8rồi hôn đến mê mệt, cuối cùng chỉ có cái này là thích hợp nhất.

Thích hợp đến mức Lục Thi Nhã muốn đi vào bếp rồi cầm co3n dao phay lên, chặt người này ra! Chặt thành thịt băm cho chó ăn!
Muốn cô nhường giường sao, nằm mơ!
Một đêm mộng đẹp.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Lục Thi Nhã vừa đi ra khỏi phòng liền thấy anh đang ngủ trên chiếc ghế sofa nhỏ hẹp, cả người cong lại trông như một con sói lớn.

Này này này, tỉnh lại đi, mau dậy ăn cơm.
Lục Thi Nhã vỗ vỗ vào mặt anh gọi.
Cô còn chưa kịp thu tay lại thì trời đất đã xoay chuyển, nháy mặt bị một người cực kì đẹp trai đè xuống.
Má ơi, sợ chết cô!
Nhìn anh im lặng không trả lời, đây là ngầm đồng ý?
Lục Thi Nhã lập tức nổi điên trong nháy mắt.
Cô cầm lấy cái gối ôm trên sofa hung hăng đập vào đầu Nhan Thần Phi, biến mái tóc chỉn chu của anh xốc xếch hết cả lên.
Thật quá mất mặt!

Núi băng
đi tới cạnh bàn ăn rồi nhướng mày một cái, Lục Thi Nhã cười xấu hổ.
Không ngờ
núi băng
cũng nể mặt cô phết, ăn sạch chỗ đồ ăn cháy đen trên bàn.
Nhan Thần Phi dùng câu trần thuật để diễn tả, khiến lửa giận của Lục Thi Nhã còn chưa nguôi lại rục rịch bùng cháy, cô đang định mở miệng mắng thì bỗng nghĩ tới điều gì đó, cuối cùng nói.

Sai rồi, tôi rất yêu anh ấy, yêu anh ấy còn hơn cả tính mạng mình nên tôi mới muốn tác thành cho anh ấy, chỉ cần anh ấy hạnh phúc là được rồi.

Lời nói của Lục Thi Nhã chan chứa tình cảm, khiến người nào đó phải cau chặt mày, hai nắm tay siết chặt.
Nhan Thần Phi bị đập cho ngơ ngác, sững sờ nhìn cô gái bạo lực có hành động khác thường này. Rõ ràng cô đã phạm phải chuyện không thể tha thứ, nhưng anh lại không hề tức giận mà còn có hứng thú khi thấy phản ứng của cô.

Nhìn cái gì, mẹ nó chứ, coi như bà đây vừa bị chó cắn, hừm.

Lục Thi Nhã quẹt miệng một cái thật mạnh, tức giận trợn mắt nhìn anh.
Trong mắt Nhan Thần Phi lộ vẻ nghi ngờ, nhưng vẫn nhìn cô không chớp mắt, bốn mắt nhìn nhau.
Một lúc lâu sau, dường như Nhan Thần Phi có được một lời giải thích chính xác cho câu hỏi này, anh nói.

Cô không yêu anh ta.

Lục Thi Nhã làm sao có thể bỏ qua một cơ hội tốt như vậy, khi anh đang định đứng lên, cô móc lấy cổ anh kéo anh lại trong ánh mắt kinh ngạc của anh, khiến anh một lần nữa dán lên cơ thể mềm mại của mình.

Phó tổng Nhan, động chạm thế này cũng khiến anh không thoái mái sao?

Lục Thi Nhã nhìn vành tai đỏ ửng của anh, trong lòng cười đến đến nở hoa.
Còn Lục Thi Nhã – tác giả của bữa ăn lại không thể ăn hết đồ ăn...

Trong ngăn kéo có thuốc tiêu hóa, anh có muốn uống mấy viên không?

Lục Thi Nhã đột nhiên cảm thấy có chút chột dạ.
Nụ hôn không biết điểm cuối, Nhan Thần Phi lại một lần nữa đánh mất lý trí, đặt dục vọng lên trên hết.
Không biết qua bao lâu, Lục Thi Nhã cố gắng thốt lên giữa khe hở của hai đôi môi.

Từ... từ từ, Phó tổng Nhan.

Lục Thi Nhã chỉ chỉ đồ ăn trên bàn rồi đứng dậy, thuận tiện kéo anh đi qua.

Không so được với khách sạn năm sao nhưng ăn tạm cũng được.

Cô nấu mì còn được chứ một bữa ăn kiểu Tây thì cô thật sự không dám huênh hoang. Lục Thi Nhã nghĩ đến chuyện anh vừa từ Mỹ về lại ở khách sạn cho nên mới cố gắng lắm, cuối cùng biến thành cái dạng này.
Khóe miệng của người đối diện cô đột nhiên chuyển động, nó khẽ cong lên một chút xíu.
Cô… không nhìn lầm đấy chứ?
Núi băng Tiểu Thần Thần cười rồi.
Lục Thi Nhã bắt lấy bàn tay đang làm loạn trước ngực cô đẩy ra, cô cười đến vô tội, dựng một ngón tay lên lắc lắc.
Nhan Thần Phi đang đắm chìm trong thế giới dục vọng không hiểu cô gái này định làm gì, tất cả ý thức của anh lúc này đang điên cuồng gào thét.
Bắt cô gái này lại, đè cô ấy xuống.

Phó tổng Nhan cảm thấy bản thân đang bị lợi dụng?
<9br>
Lục Thi Nhã cười châm chọc, trong lòng thật sự rất khó chịu.
Mẹ nó chứ, nụ hôn tuyệt vời lúc nãy hiện giờ đã thay6 đổi mùi vị hoàn toàn, rõ ràng trong miệng cô vẫn còn sót lại hơi thở đặc trưng của anh.
Hừm, người này lại muốn chạy tr5ốn.
Hơi thở ấm áp của Lục Thi Nhã phả lên mặt Nhan Thần Phi, ánh mắt anh từ mờ mịt dần trở nên tỉnh táo.
Anh đột nhiên chớp mắt, nhìn chằm chằm vào đôi môi đang cười tươi rói của người nằm dưới mình.
Sự mềm mại của cơ thể bên dưới khiến anh quyến luyến, nhưng lí trí lại không ngừng thúc giục anh mau đứng lên.
Những động tác, biểu tình này vô thức đến mức có lẽ ngay cả Tiểu Thần Thần cũng không phát hiện ra. Lục Thi Nhã hài lòng mỉm cười đứng dậy, đi vào phòng ôm chăn ra.

Muộn rồi, đi ngủ thôi, tối nay coi như là ngoài ý muốn. Thề với trời rằng, tôi không phải hạng người tiểu nhân như anh nghĩ đâu. Tôi sẽ không bao giờ vì trả thù anh ấy mà ngả vào lòng người đàn ông khác, nếu mà tôi muốn trả thù thật thì tôi tìm người nào chẳng được, cần gì phải tìm cái cọc gỗ như anh.

Lục Thi Nhã nói xong, không đợi anh phản ứng đã vào phòng, khóa cửa.
Nhưng vừa rồi Tiểu Thần Thần quá mức đẹp trai rồi, hoocmon đàn ông của cậu hoàn toàn bùng phát.
Lúc này Lục Thi Nhã đang nằm trên ghế sofa, hai mắt sáng rực nhìn chằm chằm Nhan Thần Phi.

Phó tổng Nhan, cách thức chào buổi sáng của ngài hơi nhiệt tình nhỉ?

Mày rậm, sống mũi cao, môi mỏng, đường nét vẫn tinh xảo như xưa, chỉ là hiện giờ đẹp trai, nam tính hơn.
Cô chợt nhớ tới mùa hè năm đó, khi cô cầm bút vẽ vẽ lên mặt anh. Hôm đó cũng là lần đầu tiên cô chân chính hôn anh một cách đúng nghĩa.
Dường như Lục Thi Nhã vẫn còn cảm nhận được sự rung động của trái tim khi đó.
Nhan Thần Phi bất mãn nhìn người điên bên dưới mình, nhưng cũng không muốn đứng lên ngay lập tức.
Vì thế sáng sớm đầu tiên của năm mới có hai người dính lấy nhau trên sofa, cực kì không tiết chế mà đem chuyện nửa đêm qua ôn lại một lần.
Không biết ai là người chủ động, dù sao lúc bọn họ dính lấy nhau thì cả hai đều cảm thấy thỏa mãn.
Lục Thi Nhã kéo lại quần áo, sau đó búng tay một cái trước mặt anh.
Đây là cách thôi miên phổ biến nhất, ý thức của Nhan Thần Phi cuối cùng cũng bị một tiếng búng tay này đánh thức.

À... tôi đã làm bữa sáng rồi, không ăn sẽ nguội mất.

Không để sai lầm năm đó lại tái diễn, Lục Thi Nhã nhanh chóng rụt tay lại rồi đứng dậy đi vào bếp, sau đó làm hai phần bữa sáng đơn giản.
Làm xong, cô phát hiện người nào đó vẫn còn đang ngủ.
Sao lại ngủ như chết thế này, năm xưa chẳng phải cực kì dễ tỉnh sao?
Lục Thi Nhã đi đến bên cạnh, cẩn thận quan sát anh.
Từ khi gặp lại đến giờ cô vẫn chưa kịp nhìn ngắm anh một cách cẩn thận, người đã từng thuộc về cô.
So với lúc còn thiếu niên thì Nhan Thần Phi lúc này đã lộ rõ vẻ nam tính, cương nghị và trưởng thành.
Lục Thi Nhã đưa tay vỗ vỗ vào mặt anh, độ cong tí xíu nơi khóe miệng kia lập tức biến mất.


Cô làm gì vậy?
Giọng lạnh lùng, ánh mắt cũng lạnh lùng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nam Thần Khó Theo Đuổi.