Chương 98: Tôi tưởng anh biết
-
Nam Thần Khó Theo Đuổi
- Triết Nhĩ Thính Âm
- 1239 chữ
- 2022-02-04 08:25:05
Bác cả cho người làm nấu cơm, Lục Thi Nhã thừa dịp mọi người không chú ý đến mình, cầm túi xách đi trước.
Ra tới cửa, cô gửi t8in nhắn cho Mr.Lục nói mình ra ngoài gặp bạn, không trở lại ăn cơm tối.
Từ khi gặp lại nhau đến giờ, anh chưa từng gọi tên tiếng Trung của cô, ngay cả tên tiếng Anh Sharra cũng rất ít gọi. Lúc này, anh đột nhiên gọi tên cô một cách đầy sâu xa như thế, cô bỗng có dự cảm không tốt lành.
Chẳng lẽ Mr.Lục làm ầm lên như thế khiến anh thật sự nhớ lại gì đó?
Tôi đi về trước đây.
Không có tiếng trả lời.
Ba, sao ba lại tới đây?
Nó! Nó! Nó là sao?
Sao… làm sao vậy?
Cô chưa từng nói cho tôi biết tên tiếng Trung của cô.
Lục Thi Nhã nhìn Ms.Diêu, lúng túng nói:
Mẹ, thật ra cũng không có chuyện gì, chỉ là người đó tới đây tìm con khám bệnh…
Rầm!
Nhan Thần Phi không trả lời, ngây ra nhìn Lục Thi Nhã bằng ánh mắt thâm trầm, trong đầu toàn là ba chữ…
Lục Thi Nhã?
Mr.Lục vỗ bàn một cái, trừng mắt nhìn Lục Thi Nhã.
Ms.Diêu kéo tay Mr.Lục, đôi mày vốn đang nhíu của bà giãn ra.
Mấy chuyện này cũng không tính là gì, chỉ là cứ nghĩ tới5 việc đứa con gái ngốc của ông đi theo thằng nhóc thối kia, mà ba vợ ông lại tỏ ý hài lòng với nhà họ Nghiêm, nói không chừng sẽ ra chuyện gì đó.
Không được, tuyệt đối không thể để cho loại chuyện này xảy ra!
Nhan Thần Phi nhíu chặt mày, khó chịu nhìn bóng lưng Mr.Lục xa dần.
Lục Thi Nhã bất đắc dĩ nhìn anh, nhìn cả khuôn mặt không hiểu ra sao của anh.
Lục Thi Nhã vui vẻ gọi taxi, đi thẳng đến khách sạn N3han Thần Phi ở, hoàn toàn không biết phía sau có người theo đuôi.
Từ lúc cô vừa bước ra cửa, Mr.Lục liền theo sát cô. Buổi sá9ng, con bé này cầm điện thoại rồi không thấy bóng dáng đâu, trong lòng ông đã bực bội rồi. Kết quả đến buổi chiều lại thấy Nghiêm Chí6nh Hạo xuất hiện trong phòng bệnh, cơn bực bội của ông càng lớn hơn.
Nếu cô còn không đi xuống thì Mr.Lục sẽ thật sự cầm dao xông lên đây mất.
Cô xoay người, vẫy tay tạm biệt.
Nhan Thần Phi ngạc nhiên ngây người, trừng mắt nhìn người bên dưới.
Cảm nhận được cả người anh cứng người, cô mở mắt ra thì thầm bên môi anh.
Sợ quyến luyến, cho nên đi rất nhanh.
Xuống lầu, Mr.Lục đang hút thuốc.
Hôn em, dùng hết sức của anh hôn em.
Nhan Thần Phi giật mình hoàn hồn, dục vọng thúc đẩy, một giây cũng không bỏ qua điên cuồng đuổi theo tiết tấu của cô.
Tôi… tôi tưởng anh biết.
Anh bình tĩnh nhìn cô, giống như đang tìm tòi gì đó, khiến cô sợ hãi.
Cửa phòng đột nhiên mở ra.
Tầm mắt như lửa của Mr.Lục đối diện thẳng với Nhan Thần Phi.
Con con con… tự nói đi.
Mr.Lục nói với Lục Thi Nhã.
Cho con năm phút, ba ở dưới lầu chờ con.
Ba!
Thấy Mr.Lục tức giận, Ms.Diêu nhìn Lục Thi Nhã ý hỏi lý do, nhưng Lục Thi Nhã không dám lên tiếng, hai mắt đáng thương nhìn bà. Ms.Diêu đành phải trấn an Mr.Lục trước.
Rốt cuộc có chuyện gì? Vừa về liền phát giận với con, chúng ta còn đang ở nhà họ Diêu đấy, ba tôi thương Nha Nha như vậy, ông đừng tự tìm mất mặt.
Mr.Lục vốn đang lửa giận đầy đầu, giây phút nhìn thấy Nhan Thần Phi, lửa giận của ông nháy mắt bị đóng băng lại.
Cậu…
Mr.Lục run rẩy chỉ vào Nhan Thần Phi.
Lục Thi Nhã!
Lần này Mr.Lục thật sự tức giận, tất nhiên Lục Thi Nhã không dám tiếp tục ngỗ nghịch, cho nên gật đầu.
Nani (cái gì)? Lục Thi Nhã sống hai đời cũng không biết chuyện ba cô biết hút thuốc.
Cô đi tới dụi tắt điếu thuốc của ông, sau đó cúi đầu nói:
Mr.Lục theo sát con gái nhà mình, lúc thấy taxi dừng ở cửa khách sạn, tim ông lên cơn đau.
Ông lén theo con gái lên phòng, suýt nữa phát bệnh tim.
Ba!
Lục Thi Nhã hoảng sợ lấy tay bịt miệng Mr.Lục lại, đẩy ông ra ngoài, sau đó đóng cửa lại. Cô sợ hãi nhìn Mr.Lục, thật sự sợ ông nói thêm một chữ không nên nào.
Hai cha con về đến nhà họ Diêu, sau đó vào phòng Ms.Diêu. Bà vừa mới chợp mắt một lát, nghe động tĩnh thì khoác áo đi ra.
Sao thế, đây là?
Lục Thi Nhã xoay đôi chân nặng như chì đi về phía trước.
Đi được vài bước, không biết là loại tâm tình nào quấy phá làm cho sự thương cảm xa cách hơn bảy năm trước bỗng nhiên xông lên. Lục Thi Nhã chịu không nổi, bước nhanh trở về kéo đầu Nhan Thần Phi xuống, nhón chân lên trao cho anh một nụ hôn gấp gáp.
Ms.Diêu nhìn dáng vẻ của hai cha con, vừa cười vừa nói.
Bà hỏi con bé, lớn từng này tuổi rồi, làm vậy có đúng mực hay không!
Vợ…
Mr.Lục oan muốn chết.
Ba, con xin lỗi!
Sắc mặt Mr.Lục nhìn con gái nhà mình rất khó coi, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Lục Thi Nhã chắp hai tay cầu xin, nài nỉ.
Mr.Lục tức đến mức giậm chân nhìn đứa con gái ngốc nhà mình, ông thà người ở trong phòng là thằng nhóc thối họ Nghiêm kia còn hơn.
Hai người giống như phát điên, hận không thể ăn tươi nuốt sống đối phương.
Hơn năm phút sau, Lục Thi Nhã buồn bã đẩy anh ra, thở dài.
Vừa nãy anh cũng nghe rồi đấy, ông già nhà tôi muốn tôi trở về, xem ra tôi không ăn tối cùng anh được rồi.
Lục Thi Nhã hậm hực nói, Nhan Thần Phi nghiêng đầu, trông có vẻ hơi tủi thân. Nhưng dù anh có tủi thân hơn nữa thì cô cũng không thể ở lại, bằng không Mr.Lục sẽ nổi điên lên, làm cho bọn họ hối cũng không kịp.
Ôi, chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, lại còn giẫm lên vết xe đổ bị bắt tại trận, thật sự quá đủ rồi.
Haizz, phó tổng Nhan, thà rằng anh không đến, yên phận ở nhà đợi tôi. Bây giờ thì hay rồi, ông già nhà tôi phát hiện tôi có dấu hiệu lang chạ ở ngoài, sợ là sau này chúng ta có muốn tâm tình ngọt ngào cũng chẳng được. Có lẽ căn nhà kia thật sự để lại cho một mình anh rồi.
Về nhà trước!
Lúc này, lửa giận bị đóng băng của Mr.Lục tan ra, thậm chí còn có xu thế đổ thêm dầu vào lửa, làm cho lửa giận của ông bốc cao thêm ba trượng.
Ba, khi về con sẽ kể hết toàn bộ với ba, bây giờ con xin ba về trước đi.
Cửa vừa mở ra, Lục Thi Nhã vào phòng, Mr.Lục liền đạp cửa vào khoảnh khắc cuối cùng trước khi cửa đóng.
Hai người đứng ở cửa, mỗi người một vẻ mặt nhìn Mr.Lục
càng già càng dẻo dai
.
Nhóc con, đừng tưởng con gái nhà họ Lục chúng tôi dễ ức hiếp.
Mr.Lục hừ lạnh, hất đầu đi.
Anh lặp lại thành tiếng.
Tròng mắt Lục Thi Nhã co rụt lại.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.