Chương 97: Bướng bỉnh


Thôi được rồi, vậy tiếp tục đùa giỡn đi!

Thế là, hai ông cháu cộng lại hơn một trăm tuổi ở trong phòng bệnh ngây thơ đùa qua giỡn lại.
8
Lúc mọi người đang trò chuyện vui vẻ thì bác sĩ Nghiêm bước vào. Vừa thấy ánh mắt của Lục Thi Nhã, ông liền lập tức tránh đi, sau đó chào hỏi 3Diêu lão gia.

Ông ngoại, kì thực anh Nghiêm Chính Hạo là đàn anh đại học của cháu. Lúc cháu còn đi học đại học, anh ấy đã giúp đỡ cháu rất nhiều, cực kỳ chăm sóc cháu.

Lục Thi Nhã đứng ngồi không yên, khóc không ra nước mắt, xấu hổ nói.

Thằng nhóc đó thích cháu?


Ba, thằng nhóc đó…
Mr.Lục không ngồi yên nổi nữa, vừa bước lên nói chuyện thì bị ánh mắt của Ms.Diêu tiêu diệt trở về. Ông bĩu môi, ngậm một nỗi buồn bực trong lòng.

Các chỉ số của Diêu lão đều rất tốt, chỉ cần chú ý lượng đường huyết một chút là được.


Được được được, thằng nhóc9 nhà họ Nghiêm, lần này cảm ơn cháu cứu mạng lão già này. Khi nào ta đi xuống dưới, ta nhất định sẽ nói với ông cụ nhà cháu rằng trò giỏi hơn thầy6.


Diêu lão, đây là con trai cháu, Nghiêm Chính Hạo, cũng là bác sĩ ở bệnh viện này. Khi còn bé từng cùng cháu đến chào hỏi ngài.

Thấy con trai, Nghiêm Bách Xuyến hơi sửng sốt, sau đó lập tức giới thiệu với Diêu lão. Diêu lão quan sát Nghiêm Chính Hạo, tựa như đang nhớ lại, rồi bừng tỉnh nói:
Có ấn tượng có ấn tượng, đã lớn thế này rồi à, là một đứa bé tốt, đẹp trai lịch sự. Người nhà họ Nghiêm đúng là đời sau xuất sắc hơn đời trước.


Thôi thôi thôi, con bé này lại vỗ mông ngựa nữa rồi… Ông thấy thằng bé đó cũng không tệ, sao lại cháu lại không cần?


Chuyện này…


Ông ngoại, mấy anh chị trên cháu vẫn còn độc thân, chúng ta vẫn nên theo thứ tự trước được không?

Lục Thi Nhã cười khổ nhìn ông ngoại, Diêu Chấn Quốc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Diêu lão, cháu chào ngài.

Nghiêm Chính Hạo vốn có hình tượng ôn tồn lễ độ. Lúc này, khi anh đang lễ phép bắt chuyện, ngoại trừ một người không ưa thì e rằng tất cả mọi người đều đang khen ngợi.
Ms.Diêu đứng ra nói vài câu, không biết cái này có được tính là giúp giải vây không. Lục Thi Nhã dè dặt nhìn ông ngoại, sợ tiếp theo sẽ xảy ra chuyện, trong lòng không nắm chắc.
Một lát sau, ông lên tiếng:
Là cháu đá thằng bé đó à?

Ui, chuyện gì vậy? Sao lại kéo Tiểu Thần Thần vào rồi?
Cần gì phái người đi bắt? Bây giờ anh ấy đang ở thành phố N, cách bệnh viện hai con đường…
Khoảnh khắc Nghiêm Chính Hạo mặc áo blouse trắng cầm giỏ trái cây đi vào, Lục Thi Nhã thật sự muốn khóc.

Đây là?

Diêu lão gia hỏi một cách khí phách khiến Lục Thi Nhã sửng sốt nửa giây, lập tức cười ha ha hùa theo.

Đương nhiên rồi, sao thể để tư lệnh Diêu mất mặt được, vẫn là cháu gái của ông quyết đoán đá người ta đấy.


Diêu lão, cháu lớn lên cùng những câu chuyện về ngài, cho nên rất cháu rất khâm phục tác phòng làm việc của ngài. Bây giờ thấy ngài khôi phục tốt như vậy, cháu thật lòng vui vẻ cho ngài. Cháu và Thi Nhã là bạn thân, hôm nay mạo muội đến thăm ngài là cháu đường đột. Cháu chân thành chúc ngài sớm khỏe lại, cháu không làm phiền ngài nghỉ ngơi nữa.

Dứt lời, Nghiêm Chính Hạo cười với Lục Thi Nhã, sau đó lễ phép khom lưng với Diêu lão gia rồi dứt khoát rời khỏi phòng bệnh.
Khi nào ông mới có chắt đây?

Diêu Giang Sâm, cháu hơn ba mươi tuổi rồi, hiện giờ cũng đã ổn định, Tiểu Tô cũng đã chờ cháu gần mười năm rồi, hai đứa tính khi nào tổ chức hôn lễ?

Lục Thi Nhã cười xấu hổ với ông ngoại, cúi đầu không dám nói. Cô tưởng rằng chỉ cần cô tránh đi thì chuyện này coi như giải quyết xong rồi.
Kết quả, trong phòng bệnh lại xuất hiện một con
quái vật
.
Người của ông và một đám người khác gần như đồng thời phát hiện ra cô. Lúc đến nơi, ông thấy một thiếu niên tiều tụy gần như phát điên ôm cháu gái ông. Trong mắt cậu ta là sự sợ hãi đến cực điểm và tuyệt vọng…
Thấy Lục Thi Nhã thất thần, Diêu lão gia thở dài.
Ms.Diêu, con thật sự là con ruột của mẹ sao? Lời này mà mẹ cũng nói ra được!
Vừa nghe tới
thằng bé kia
, Diêu lão gia bỗng trầm mặt xuống. Nhìn Lục Thi Nhã, ông lại nhớ tới cảnh năm ấy khi tìm được cô tại nơi giấu con tin.

Chẳng phải trong lòng Nha Nha vẫn còn thương nhớ thằng bé kia sao? Ba cũng biết con bé này bướng bỉnh thế nào mà.

Lục Thi Nhã nghẹn họng, trân trối nhìn mẹ mình.
Đương nhiên, người duy nhất không ưa chính là Mr.Lục.
Lục Thi Nhã hoảng sợ nhìn khuôn mặt xanh mét của Mr.Lục, cũng may mà có Ms.Diêu ở bên lôi kéo, lại có ông ngoại ở đây trấn cho nên Mr.Lục không dám lỗ mãng. Nếu không... với tính cách nóng nảy của Mr.Lục, tuyệt đối sẽ đánh Nghiêm Chính Hạo sưng mặt.
Tư lệnh Diêu không hổ là tư lệnh Diêu, một lời nắm trúng trọng điểm.

Ba, chuyện là trước đó Nha Nha và Chính Hạo có ở bên nhau một thời gian, chỉ là không hợp nên chia tay. Thằng bé không tệ, nhưng có lẽ duyên phận của hai đứa nhỏ không đủ.

Nụ cười của Lục Thi Nhã cứng lại, Mr.Lục có nỗi khổ không nói được.
Cuối cùng vẫn là chiến sĩ Ms.Diêu ra trận.

Thế thằng bé kia đâu? Nghe nói ra nước ngoài rồi à? Đã trở về chưa? Nếu cháu không buông được nó thì ông phái người đi bắt nó về. Trên đời này chẳng lẽ còn có người dám ghét bỏ cháu gái của Diêu Chấn Quốc ông chắc?

Diêu lão gia khí phách nói khiến Lục Thi Nhã hóa đá lần thứ hai. Khuôn mặt của tất cả mọi người trong căn phòng đều cứng đờ, nhìn hai ông cháu.

Diêu lão đừng nói như vậy, đây là vinh hạnh của cháu, cũng là bổn phận của cháu. Nhà họ Nghiêm vẫn luôn ghi nhớ ân tình giúp đỡ của ng5ài. Là nhà họ Nghiêm cháu thấy hổ thẹn với ân tình của ngài.

Dứt lời, Nghiêm Bách Xuyến nhìn Lục Thi Nhã bằng vẻ mặt phức tạp. Người sáng suốt đều nhìn ra được điều không bình thường, tất nhiên ông ngoại Diêu cũng nhìn ra được, ông nghi ngờ nhìn hai người.

Ông ngoại, thật ra không giống như ông nghĩ đâu. Bây giờ, cháu và đàn anh Nghiêm là bạn tốt.


Bây giờ?

Người ở đây, ngoại trừ ba mẹ cô và Nghiêm Chính Hạo ra, những người khác đều giật mình, nhất là Diêu lão gia. Ông đánh giá Nghiêm Chính Hạo thêm lần nữa, đôi mắt sắp híp lại thành một đường.
Lục Thi Nhã mơ hồ cảm thấy không ổn, vừa định lên tiếng thì bị Nghiêm Chính Hạo giành trước một bước.
Cả phòng bệnh yên tĩnh vài giây, bác sĩ Nghiêm cũng bước lên dặn dò vài câu rồi đi.
Trong phòng bệnh chỉ còn người nhà họ Diêu, Diêu lão gia nhìn chằm chằm Lục Thi Nhã không tha.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nam Thần Khó Theo Đuổi.