Chương 96: Đừng che mặt


Lục Thi Nhã che kín mặt, từ chống cự đến cam chịu hành vi của anh.

Nhan Thần Phi rất hài lòng với phản ứng này của cô. Khóe8 môi anh hơi nhếch lên, dùng sức xé áo sơ mi trắng trên người cô, khuy áo bung ra, làn da trắng tuyết bị nhuộm hồng lộ ra trong kh3ông khí.

Khuy áo lăn xuống tấm thảm trải nền, Lục Thi Nhã từ khe hở ngón tay nhìn thấy Tiểu Thần Thần vùi đầu vào cổ mình.9
A a a a a... Lần đầu tiên cô cảm thấy gọi như vậy quá buồn nôn! Xấu hổ chết mất thôi!
Nhìn khuôn mặt đỏ lừ và vẻ không được tự nhiên của người bên dưới, trái tim Nhan Thần Phi điên cuồng đập mạnh. Khoái cảm sung sướng phá tan tâm trí, toàn thân đều cảm thấy được một sự sảng khoái khó có thể hình dung.

Đừng che mặt.

Người là dao thớt, tôi là cá thịt, hảo hán không chịu thiệt trước mắt.

Gọi tôi!

Tiểu Thần Thần ra lệnh, thật sự làm Lục Thi Nhã vừa yêu vừa hận.
Lục Thi Nhã nhặt chiếc áo sơmi len và chiếc áo khoác dài trên đất lên mặc, sau đó đi thẳng ra cửa.
Nhưng, cô vừa chạm tay vào cửa liền có một cánh tay chặn ngang cửa.
Rầm
một tiếng, làm cho trái tim nhỏ bé của cô giật thót.
Lục Thi Nhã tươi cười ngẩng lên, chỉ vào điện thoại.

Được rồi, tôi sẽ đi sớm về sớm, buổi tối nhất định trở về ăn cơm cùng phó tổng Nhan.

Nghe hai chữ
buổi tối
, khuôn mặt Tiểu Thần Thần lại sa sầm thêm vài phần, ánh mắt càng thêm tủi thân, Lục Thi Nhã nhìn người đàn ông cao to này…
Anh tuyệt đối là một tổ hợp đầy mâu thuẫn!

Con bé chết tiệt này, rốt cuộc con ở đâu? Mau tới bệnh viện, ông ngoại muốn gặp con.

Ân nhân Ms.Diêu gào lên, cách một chiếc điện thoại Lục Thi Nhã vẫn có thể cảm nhận được công lực Ms.Diêu vượt qua mức 120%.

Mẹ, con biết rồi, con tới ngay đây.

Mọi người trong phòng đồng loạt nhìn theo hướng tiếng nói. Khuôn mặt mo của Lục Thi Nhã không biết giấu vào đâu. Cô chạy tới bên giường, gọi:
Ông ngoại.

Lục Thi Nhã ngoan ngoãn gọi, bên trong còn lộ ra ý quan tâm.

Hừ, còn biết ông là ông ngoại của cháu đấy!

Đây là Tiểu Thần Thần thật sao?

Anh có thể câm miệng được không, phó tổng Nhan?


A5!
Cảm giác xương quai xanh bị ai đó cắn mạnh, Lục Thi Nhã hét lên.
Anh đang nheo mắt, ánh mắt giống như hùng ưng khóa chặt con mồi, khóa chặt cơ thể cô.

Cô thật mẫn cảm, thật quyế6n rũ.

Mẹ nó!
Nghe thấy giọng điệu hờn dỗi oán giận của Lục Thi Nhã, lòng Nhan Thần Phi căng lên, gia tăng sức mạnh ở đầu ngón tay kéo tay cô ra, để lộ khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Khuôn mặt xấu hổ đỏ bừng như hoa sen mới nở, đẹp đến mức làm say lòng anh.
Anh bất giác đưa tay bóp lấy cằm cô, xoay mặt cô lại đối diện với anh, khóe môi hơi vểnh lên.
Trong từng tiếng thở gấp của Lục Thi Nhã, ham muốn của Tiểu Thần Thần sắp tới cực hạn. Anh liên tục cọ xát cơ thể cô, nâng cao hơi thở mờ ám trong từng góc phòng.
Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên cắt đứt động tác
đánh lửa
của hai người.
Lục Thi Nhã tỉnh táo lại, rũ mắt nhìn Tiểu Thần Thần đã cởi sạch sẽ.
Khoảng một phút đồng hồ sau.

Khi nào trở lại?

Giọng nói mềm mỏng của anh khiến Lục Thi Nhã vui vẻ.

Đàm Nghị nói anh đang đuổi deadline thiết kế, anh không quay về làm việc à?


Thời gian cụ thể!

Lục Thi Nhã giương cờ đầu hàng.

Dùng vẻ mặt cô quyến rũ tôi.


Mẹ nó, anh đừng được một tấc lại muốn tiến một thước.


Mùi đanh đá thật nồng! Có ai từng nói ánh mắt của cô rất biết nói không, nháy mắt chớp mắt đều mê hoặc lòng người?

Mẹ nó, suýt chút nữa thì cơ thể cô không còn là của cô nữa rồi!
Lục Thi Nhã thở phào, đẩy mạnh Nhan Thần Phi đang căng cứng toàn thân ra nghe điện thoại.
Cô nhìn tên người gọi, không hổ là ân nhân đời cô, lúc nên ra tay thì sẽ ra tay.

Gọi tôi là gì?

Tiếng nói trầm khàn tỏ vẻ không vui.

Mẹ nó, xem như anh lợi hại!


Phó tổng Nhan, đừng có gấp mà.

Lục Thi Nhã chắp hai tay trước ngực làm bộ nũng nịu nói, người trước mắt rất hưởng thụ tư thái này của cô.
Tiểu Thần Thần vừa nhích người, Lục Thi Nhã liền lập tức mở cửa chạy ra.

Rất nhanh thôi, tôi đi thăm ông ngoại xong sẽ trở lại.


Thời gian cụ thể!

Muốn phân cao thấp sao Tiểu Thần Thần?

Cô đang xấu hổ?

Mẹ nhà nó! Lục Thi Nhã thật muốn nhảy lên hét người nào xấu hổ, nhưng sau một giây ngắn ngủi suy nghĩ lại, cô đúng là đang xấu hổ muốn chết.

Đúng thì thế nào?

Vẻ mặt của mọi người xung quanh hoàn toàn khác hôm qua, xem ra lần này ông ngoại đã thuận lợi bước qua cửa ải lần này.

Đứng ở đó lén lút làm gì?

Giọng nói của Diêu lão gia hùng hậu, hoàn toàn không có cảm giác bị bệnh.
Không để ý đến vẻ ngơ ngẩn của Nhan Thần Phi, Lục Thi Nhã cực kì thỏa mãn chạy đi.

Lúc Lục Thi Nhã đến bệnh viện, phát hiện trong phòng bệnh ông ngoại cô vây kín ba tầng người.

Nhan Thần Phi, anh đang đùa giỡn tôi đúng không?

Lục Thi Nhã nhìn Nhan Thần Phi. Quả nhiên thời gian là dao giết lợn, bảy năm trai tốt cũng thành hư.
Nhan Thần Phi cười không nói, bàn tay to trượt xuống dưới... trực tiếp tấn công, chọc cho Lục Thi Nhã phải hét to, không ngừng né trái né phải. Cô như vậy càng thêm kích thích dục vọng muốn có được cô của Tiểu Thần Thần.
Lục Thi Nhã nhìn anh bĩu môi trợn mắt, hai giây sau lực bất tòng tâm mà quay đầu đi.
Một tiếng gọi khẽ.

Thần Thần.


Phó tổng Nhan, việc gấp, mạng người là chuyện lớn, phiền anh châm chước một chút.

Bây giờ Lục Thi Nhã vẫn còn cảm thấy xấu hổ, không dám đối mặt với Tiểu Thần Thần, chỉ nghĩ muốn chuồn đi.
Khuôn mặt Nhan Thần Phi đen như than củi, anh im lặng nhìn cô.
Đội bác sĩ điều trị và già trẻ nhà họ Diêu.
May mà đây là phòng bệnh VIP siêu cấp lớn, bằng không cô muốn chen vào cũng khó.
Lục Thi Nhã cách ba tầng người nhìn vào trong, Diêu lão gia không phụ sự mong đợi của mọi người, nằm trên giường bệnh cười cười nói nói, tinh thần không tệ.
Vào khoảnh khắc cuối cùng, Lục Thi Nhã ngoái đầu nhìn lại. Trông thấy dáng vẻ bi thương của sói con Nhan Thần Phi, lòng cô lại bị cào ngứa rồi.
Cô không kìm được quay ngược lại, hôn lên khóe môi anh rồi dụi đầu vào ngực anh mấy cái.

Chờ em trở lại, Tiểu Thần Thần.

Nhan Thần Phi kéo tay Lục Thi Nhã.
Giữa kẽ ngón tay, Lục Thi Nha lộ ra ánh mắt cảnh cáo, không cho phép anh tiếp tục.

Không muốn.

Ầy, lão ngoan đồng lại nhập nữa rồi.

Lục Thi Nhã ngồi xuống bên giường, ôm cánh tay Diêu lão gia bắt đầu tiết tấu làm nũng.


Kìa ông ngoại, ông nói gì vậy, hôm qua cháu và mẹ nghe tin ông bị bệnh, hai mẹ con cháu đều bị dọa sợ mất cả hồn.


Nghe những lời chia sẻ này của cháu gái, Diêu lão gia lại hừ hừ vài tiếng.

Vẻ mặt này… những người có mặt trong phòng đều cố nhịn cười, làm gì còn bộ dáng của tư lệnh uy phong một thời nữa, trông giống đứa bé đang giận dỗi hơn.

Sao tư lệnh Diêu có thể để cho con cháu mình chê cười? Ông trầm mặt xuống, liếc Lục Thi Nhã.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nam Thần Khó Theo Đuổi.