Chương 95: Đừng từ chối tôi



Tuy tôi không biết cô có cái gì quyến rũ mà làm cho tôi điên cuồng như vậy, nhưng là do cô trêu chọc tôi trước, tôi không cho phép cô t8ùy tiện buông tay, cũng không cho phép cô tơ tưởng tới người đàn ông khác.


Tiểu Thần Thần uy hiếp, hơi nóng trên người anh phả3 vào mặt cô, làm cả khuôn mặt cô nóng hừng hực.

Lục Thi Nhã sững sờ, Tiểu Thần Thần thế này thật đáng yêu.
Nhan Thần Phi khổ sở cúi thấp đầu, lạnh băng băng nói, trong lòng đầy tự trách, làm cho Lục Thi Nhã càng thêm đau lòng bội phần.

Anh muốn tôi gọi anh như vậy?


Xưng hô này rất kì lạ... nhưng không hiểu sao tôi lại cảm thấy vui vẻ.


Không cho phép phân tâm.

Người đàn ông này rõ ràng đang nhắm mắt vậy mà vẫn còn ra lệnh được, Lục Thi Nhã cảm thấy thật thần kỳ.

Thân ái chờ một chút, ban ngày ban mặt... sao không kéo rèm cửa sổ?


Muốn tôi ôm anh không?

Lục Thi Nhã nhích lại gần Nhan Thần Phi ôm anh vào lòng giống như lần đầu tiên gặp mặt. Cô không chút xấu hổ kéo đầu anh vùi vào ngực mình.
Thời gian thấm thoắt, năm tháng hoảng hốt.

Thần Thần.

Lần đầu tiên Lục Thi Nhã cảm thấy cay đắng khi gọi lên cái tên này như thế.
Nghe hai chữ
Thần Thần
, Nhan Thần Phi như được giải thoát, trong đầu không ngừng vang lên tiếng gọi.

Phó tổng Nh9an, anh muốn tôi chịu trách nhiệm với anh?


Đừng gọi tôi là phó tổng Nhan!

Nhan Thần Phi ra lệnh, Lục Thi Nhã nâng mặ6t anh lên bằng hai tay.
Lục Thi Nhã đang chạy trốn trong giấc mộng, nhưng vẫn không ngăn được sức lực từ đôi tay anh.

Lỗ tai của cô rất mẫn cảm, đỏ lên rất đáng yêu. Nói cho tôi biết, cô có muốn tôi hôn nó không?

Lời nói trầm khẽ mê hoặc kèm theo hơi nóng phả vào tai Lục Thi Nhã.
Không cách nào yên lòng nổi.
Lục Thi Nhã hôn lên mép tóc anh, thương tiếc ôm chặt anh.
Hai người mơ màng ngủ cho đến tận trưa.
Lục Thi Nhã vuốt ve lưng anh, mềm mại nhẹ nhàng an ủi.

Mệt không?

Nhớ tới chuyện anh không ngủ cả đêm qua, tâm tình năm xưa của Lục Thi Nhã lại trở về. Cô nắm cánh tay đang ôm eo mình, kéo đến bên giường giống như kéo chú sói con bị thương.
Lục Thi Nhã trấn an thần kinh bị kích thích của Nhan Thần Phi. Cô ôm anh từ phía sau, cố gắng để anh có cảm giác an toàn.

Lặp lại lần nữa, gọi tôi lần nữa!!!

Giọng điệu vừa đau khổ vừa thê lương của Nhan Thần Phi khiến cho đôi mắt Lục Thi Nhã chua xót.

Tùy cô.

Dáng vẻ giận dỗi của Tiểu Thần Thần làm người ta thương yêu muốn chết, bảo cô không yêu sao được.

Hay gọi là Tiểu Thần Thần?

Vừa nghe biệt danh này, cả người Nhan Thần Phi cứng đờ, trong đầu có cái gì đó lóe sáng.
Toàn bộ ý thức nháy mắt đều hỗn loạn.

Cô gọi tôi là gì?

Cách xưng hô như nhuộm một lớp mật này giống như gia tăng chất xúc tác, làm cho Nhan Thần Phi mất khống chế mà hung hăng nhào xuống lần nữa.
Môi, mũi, mắt, lông mi, trán... từng chỗ từng chỗ, không hề bỏ sót một chỗ nào, anh hôn dọc theo mép tóc hôn lên lỗ tai, sau đó cắn nhẹ vành tai cô.

Ưm…


Hương thơm tỏa ra từ cơ thể cô, từ trong xương cốt cô.

Nhan Thần Phi thì thào, nói đến mức tai Lục Thi Nhã nóng bừng lên, quả nhiên Tiểu Thần Thần có tiềm chất làm lưu manh.
Thấy anh rốt cuộc cũng chịu ngủ, Lục Thi Nhã nhẹ vuốt tóc anh, chỉnh lại từng sợi.
Tiếng gọi quen thuộc.
Yên tĩnh không tiếng động.

Hình như tôi nghe xưng hô này ở đâu rồi, nhưng tôi lại không nhớ ra được.


Vậy anh nói cho tôi biết tôi nên gọi anh là gì? Nhan Thần Phi? Thần Phi? Tiểu Phi Phi?

Nhan T5hần Phi nhíu mày, tỏ vẻ bất mãn với những biệt danh này.

Tốt xấu gì anh cũng phải cho tôi một cái xưng hô chứ.


Được rồi, trước mặt người ngoài tôi sẽ gọi anh là phó tổng Nhan, lúc ở riêng tôi sẽ gọi anh như vậy.

Nhan Thần Phi im lặng thừa nhận, anh ngẩng lên nhìn Lục Thi Nhã, tròng mắt đen láy sáng ngời động lòng người.

Có thể gọi một lần nữa không?

Mềm mại, ngọt ngào như thạch trái cây.
Lục Thi Nhã mở hờ đôi mắt mê man, mỉm cười rồi vòng hai tay kéo anh xuống.

Tiểu Thần Thần.

Hành động cầu xin của anh khiến Lục Thi Nhã mềm lòng, mềm đến rối tinh rối mù.

Thần... Thần.

Lục Thi Nhã ghé vào lỗ tai anh run run gọi...

Không phải, vừa rồi cô gọi tôi là gì?

Thấy Tiểu Thần Thần kích động, Lục Thi Nhã hoảng sợ vứt cái khăn trong tay đi.

Anh đừng kích động, Nhan Thần Phi, bình tĩnh nào, anh muốn tôi gọi thế nào thì tôi sẽ gọi thế đó.


Ngủ một giấc đi, tôi sẽ ở bên anh, sẽ không bỏ đi.

Lục Thi Nhã nằm cạnh Nhan Thần Phi, im lặng nhìn anh.
Anh vẫn không chịu nhắm mắt, nhìn cô không biết mệt mỏi, giống như muốn nhìn thấu tất cả của cô.
#$())&_^%$!
Có cần phải sắc tình như thế không?
Toàn thân cô đều nóng lên, cả người người đàn ông nằm trên cũng vậy.
Nhan Thần Phi im lặng vài giây, bỗng vòng tay ôm lấy hông Lục Thi Nhã. Hai cơ thể dán chặt vào nhau, hòa hợp như vốn nên ở bên nhau.

Mùi hương trên người cô rất đặc biệt. Nhiều năm qua, lần đầu tiên tôi ngủ ngon là ở trong căn phòng đó, ở đó có mùi giống trên người cô.


Mùi gì, sao tôi không ngửi thấy?

Cô bỗng có cảm giác cơ thể mình bị xoay tròn, sau đó là được ôm chặt.

Vì sao? Vì sao?

Nhan Thần Phi đã mất lý trí, anh vùi đầu vào tóc cô, ôm chặt cô, liên tục nỉ non.
Thấy ánh mắt vô thần của anh, lòng Lục Thi Nhã khẽ run. Cô hành động quá thiếu suy nghĩ rồi, biệt danh này chỉ có cô và Ms.Diêu mới gọi.
Chẳng lẽ anh nhớ ra gì rồi? Lục Thi Nhã hơi hoảng hốt, cô đổi giọng cười nói.

Vẫn nên gọi anh là Thần Phi đi, tôi thấy bác sĩ Diệp bọn họ đều gọi anh như vậy.

Lúc thức dậy thấy người phụ nữ an ổn ngủ bên cạnh mình, lòng Nhan Thần Phi ấm áp như được nước ấm bao phủ.
Hơi thở của cô đều đều, ngũ quan tinh tế xinh đẹp đến động lòng người, làn da trắng nõn nhẵn nhụi như trẻ sơ sinh.
Nhan Thần Phi giống như bị đầu độc, hôn lên đôi môi mê hoặc kia.
Tâm trạng cô nặng nề như bị đè nặng.
Sẽ có một ngày như vậy sao? Ngày anh nhớ lại quá khứ?
Nếu anh nhớ lại thì nên phải làm gì bây giờ?

Không muốn, nhột lắm Tiểu Thần Thần.

Lục Thi Nhã bĩu môi nói, vẫn chưa chịu mở mắt hoàn toàn. Nhan Thần Phi thấy cái miệng nhỏ đóng đóng mở mở của cô, trong đầu lại đứt một sợi gân, cúi đầu ngậm nó hôn thật sâu.
Anh cuốn lấy cái lưỡi của cô, đảo qua từng chỗ trong khoang miệng cô. Khuôn mặt Lục Thi Nhã đỏ ửng, cô mở to mắt nhìn Nhan Thần Phi hôn đến mức mất kiềm chế, nhưng vẫn còn ra sức phấn đấu ở trên người cô.
Nhan Thần Phi đang
cố gắng cày cuốc
giật mình, không vui ngẩng đầu nhìn Lục Thi Nhã, sau đó lại nhìn ra cửa sổ, thất bại mà đứng dậy đi kéo rèm cửa.

Trong phòng lập tức mờ tối.

Trông thấy ánh mắt ám đầy ham muốn của anh, trái tim nhỏ bé của cô bỗng không có dũng khí.


Anh định làm... thật đấy à?


Lục Thi Nhã nhìn Nhan Thần Phi lại
an vị
lên người cô, thắt lưng của cô trở nên cứng ngắc.


Vừa rồi cô cũng rất hưởng thụ mà.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nam Thần Khó Theo Đuổi.