10


Số từ: 3787
Tác giả: Cát Thảo
BachvietBooks phát hành
NXB Văn Học
T
rong vài ngày, ngày nào Ninh cũng đến nhà, nấu ăn và nói chuyện phiếm với tôi. Lúc rảnh rỗi tôi đọc truyện hay nhắn tin nói chuyện với Vũ. Gần một tuần thì tôi đỡ hẳn, vết thương trên đầu chỉ còn là vết xước nhỏ. Cũng chỉ còn vài ngày là tết, tôi gọi điện cho chị Thư nói rằng sau tết mới đi làm lại, chị đồng ý và hỏi thăm qua sức khoẻ của tôi. Vũ nhắn tin cho tôi nói rằng anh đã về và hỏi tôi khi nào đi sửa sang mộ cho mẹ để anh đưa tôi đi.
Khi biết Vũ đi cùng tôi, Ninh không vui, anh nhìn tôi với ánh mắt tức giận nhưng nhanh chóng dịu xuống khi tôi nhẹ nhàng nói:
• Có lẽ tớ sẽ có nhiều điều muốn chia sẻ với cậu, hi vọng là cậu đủ kiên nhẫn.
Càng gần tết tuyết rơi càng nhiều, càng dầy. Hết lớp tuyết này đến lớp tuyết khác thay nhau phủ lên cuộc sống tưởng như yên ả. Hôm ấy Vũ đến đón tôi từ sớm, nhìn anh gầy đi, đôi mắt sâu nhìn xoáy vào tôi. Anh bảo tôi lên xe ngồi trước còn anh cất đồ tôi chuẩn bị mang đi ra ghế sau của xe. Quay lại nhìn anh cẩn thận để túi đồ, tôi thấy bên cạnh cũng có một túi đồ khác, chắc anh cũng tự chuẩn bị.
• Đi nhiều thế chắc anh mệt lắm. – Tôi mở lời.
• Ừ, cũng hơi mệt. Em thì thế nào, còn đau không? – Anh quay sang nhìn tôi, lo lắng hỏi.
• Một chút thôi, bây giờ đi lại bình thường rồi, mấy hôm trước em chỉ ở nhà nằm và ăn cháo trường kỳ thôi.
• Anh đang điều tra về Ninh, anh cảm giác có điều gì không bình thường ở cậu ấy.
• Ninh?
• Ừ, giữa em và cậu ấy có vẻ không đơn thuần là bạn nhỉ? – Anh thở dài rồi nói tiếp – Anh không dám giữ em cho riêng mình, anh tôn trọng tình cảm của em nhưng hãy sáng suốt đừng để mọi thứ đi quá xa. Anh không muốn em bị tổn thương.
Vũ nói mà không nhìn tôi, anh nhìn đường, hai bàn tay nắm chặt vào vô lăng. Dường như thời gian và những thay đổi đã khiến trong Vũ đánh mất đi cậu bé nghịch ngợm, cũng không còn thấy một chàng trai ưa nói ưa cười ưa khua môi múa mép. Chỉ còn anh lặng lẽ, điềm đạm, ưu tư.
Hai chúng tôi bước vào con đường nhỏ, lác đác quanh khu nghĩa trang rộng lớn có những đám khói lờ dờ bay lên cao. Đông lạnh, ai cũng kín mít, chẳng rõ mặt người. Những xác pháo đỏ nhoè nhoẹt lẫn vào băng tuyết chỉ khiến cảnh sắc nơi đây thêm u ám. Vũ lặng im theo sau tôi. Tôi biết giờ anh đang có rất nhiều tâm trạng. Lần đầu tiên anh gặp người sinh ra mình là khi người ấy đã đi rất xa, mẹ của anh, giờ chỉ sống trong kí ức của những người quanh anh.
Đến mộ của mẹ, tôi lấy một chiếc chổi nhỏ để quét lớp tuyết dầy. Vũ đứng thất thần nhìn tấm ảnh nhỏ ở bia mộ. Nhìn anh như vậy tim tôi nhói đau. Nước mắt lăn một vệt dài, đóng băng lạnh buốt trên má. Bàn tay to lớn của anh chầm chậm miết trên tấm ảnh.
Mẹ à, Vũ đến thăm mẹ rồi đấy. Mẹ có thấy không?
Tôi thì thầm. Quét dọn xong tôi giúp anh bày hoa quả.
– Sao anh biết mẹ thích hoa hồng vàng? – Tôi hỏi.
Anh không trả lời tôi. Đến khi tôi gọi anh vài lần anh mới giật mình hỏi lại: – Em vừa bảo gì thế?
Tôi lắc đầu, anh cũng không hỏi lại mà lầm lũi cúi xuống. Tôi biết anh đang cố để che đi những cảm xúc của anh. Gỡ cả hai bó hoa tôi và anh mua, tôi bó lại thành một bó lớn đặt lên trên. Hồng vàng kiêu hãnh trong khung cảnh lạnh giá. Có ai đó nói rằng hồng vàng là biểu tượng của sự phản bội, khi hồng vàng nở rực rỡ, đó cũng là lúc một thiên thần trở thành kẻ phản đồ.
Tiếng pháo lẹt đẹt, xác pháo bay xác xơ bay lên cùng với đám tro của tiền vàng tạo nên bức tường vô hình ngăn cách tôi và anh. Khói leo lắt bay mà đủ làm mắt cay.
Giọng đều đều, tôi phá tan bức tường u ám kia bằng câu chuyện về mẹ. Tôi kể anh nghe về mẹ, về những gì tôi biết về anh từ nhỏ. Mẹ luôn nhớ sinh nhật của anh, tôi cũng vậy vì năm nào cũng thế, cứ đến sinh nhật anh hai mẹ con đều tổ chức sinh nhật dù thiếu nhân vật chính. Giọng tôi trở nên méo mó khi nhắc đến những chiếc áo, chiếc khăn mẹ đan mà chưa một lần đưa cho anh. Và cả khi tôi vào đại học, cuối tuần mẹ đều chờ đợi tôi về để nấu những món ăn thật ngon – những món ăn bố anh thích – anh thích và đôi mắt vỡ vụn khi nghe tôi nhắc đến tên anh.
• Cuộc sống của em và mẹ luôn có anh! – Tôi nhìn anh. Vũ đưa tay lau nước mắt trên má tôi rồi ôm tôi vào lòng. Bờ vai, đôi bàn tay rắn chắc run rẩy siết mạnh.
• Cảm ơn em đã ở bên mẹ, ở bên anh.
• Không, em phải cảm ơn mẹ, cảm ơn mẹ đã đưa em ra khỏi cuộc sống đầu đường xó chợ, để có một gia đình, một mái nhà. Với em, quan tâm đến anh chính là niềm vui duy nhất em có thể đem đến cho mẹ.
Vũ buông tay ra, ngạc nhiên hỏi tôi: – Em không phải con đẻ của mẹ?
• Không, em là đứa trẻ lang thang được mẹ đưa về nuôi.
Anh nhìn tôi lâu hơn như không tin vào mắt mình. Phải chăng anh đã nghĩ tôi và anh là anh em ruột?
Chúng tôi trở về khi đã quá trưa. Anh mời tôi ăn trưa, chúng tôi ngồi đối diện nhau, vụng về, xa lạ.
• Em sẽ chờ anh chứ? – Vũ hỏi.
• Chờ anh?
• Chờ cho mọi việc sáng tỏ. Thời gian qua anh đã rất mệt mỏi. Những ẩn số luôn ám ảnh anh, nhất là khi anh biết mẹ đẻ của mình là ai. Anh đã nghĩ, em là em gái của anh. Anh đã buông tay khi biết không thể… em hiểu đấy, anh đã nghĩ rằng anh thất tình. Nhưng anh không thể đừng việc quan tâm đến em, có lúc anh tự nhủ với mình rằng, anh vẫn có thể quan tâm đến em, vì em là em gái của anh, cũng vì giờ đây có thể anh là người thân duy nhất của em nên anh còn phải bảo vệ và chăm sóc em. Anh cần em chờ anh, Dương ạ.
Tôi đã rất xúc động khi anh nói vậy. Tôi biết giờ đây tôi hiểu anh.
• Tí nữa anh đưa em đi mua một ít đồ nhé. Em muốn dọn dẹp lại nhà, sắp tết rồi.
Anh mỉm cười gật đầu, một nụ cười không gượng gạo. Một nụ cười tôi đã gặp từ lâu. Nụ cười của anh khiến tôi an tâm hơn nhiều.
Cả buổi chiều hôm ấy anh kể tôi nghe về mẹ. Chuyến đi Cao Phong của anh là về quê ngoại của mẹ, nơi mà tôi chưa đến, chỉ thoáng biết qua những câu chuyện hiếm hoi về ngoại mà mẹ kể cho tôi.
Mẹ là một thiếu nữ đẹp trong thôn. Cứ sang xuân, ở đó cả thôn lại trồng hoa, các loại hoa nhiều màu sắc, chỉ riêng có mẹ thích trồng hoa hồng vàng – loài hoa mẹ thích. Nhưng mẹ đã rời thôn nhỏ bé ấy đến thành phố này, rồi làm việc trong công ty của T.H.Châu.
• Mẹ chưa từng kể cho em? Mẹ nói rằng mẹ đã làm phụ việc ở quán ăn…
• Ừ, đó là sau khi lên thành phố và trước khi T.H.Châu tìm gặp mẹ. Sau đó anh không tìm được gì thêm. Mọi việc xảy ra đã quá lâu rồi. Nhưng anh nghĩ họ có mối quan hệ mật thiết và mẹ biết rõ những việc T.H.Châu làm.
• S.Trí thì sao? – Tôi hỏi.
• S.Trì và bố anh là bạn thân, ông ấy đã nhờ bố anh sắp xếp cho mẹ một công việc sau khi bắt được T.H.Châu. Cũng có lẽ từ đấy bố và mẹ quen nhau.
• Anh biết vì sao anh không ở với cả bố và mẹ không?
• Bố anh nói rằng khi ấy mẹ anh – mẹ bây giờ đã rất tức giận khi phát hiện bố ngoại tình. Nhưng bà đã chịu nhịn vì bà vô sinh, sau đó đón anh về nuôi. Dù sao thì anh cũng phải cảm ơn bà ấy vì bà ấy luôn đối tốt với anh.
Tôi ghi nhớ mọi thứ, có nhiều chi tiết không trùng hợp và cần được làm sáng tỏ. Tôi vờ như mọi thứ anh nói đều đúng, tỏ ra vui vẻ.
Sau khi mua xong giấy lót nền nhà và một vài thứ chuẩn bị cho tết anh đưa tôi về nhà. Đây là lần thứ hai Vũ vào nhà tôi nhưng anh như trở thành người khác. Anh nhìn mọi đồ đạc một cách chăm chú. Để anh ở ngoài phòng khách, tôi vào phòng của mẹ lấy tấm hình hồi nhỏ cho anh xem. Anh cầm khung ảnh ấy lâu rất lâu rồi ôm nó vào ngực.
• Dọn nhà xong em lấy cho anh vài thứ nữa. Giờ anh vào phòng ngủ giúp em kéo cái bàn ra đây đi. – Tôi nói.
• Thay xong lót nền nhà rồi anh với em khiêng nó ra cũng được mà.
Tôi cười rồi chợt nhận ra mình khá ngố. Vũ chỉ về chiếc ghế sofa nói rằng tôi và anh ấy cần chuyển tạm nó đi thì mới kéo tấm lót cũ đi được. May mà có sự giúp đỡ của Vũ nếu không chiếc ghế ấy đã không nhẹ nhàng đến thế. Chuyển xong, hai người mỗi người một góc cuốn lớp lót kia lên. Tôi không nhớ lần cuối cùng tôi và mẹ thay miếng lót ấy là khi nào, đã rất lâu rất lâu rồi. Đã có lần tôi hỏi mẹ vì sao phòng ngủ thì cứ hai ba năm lại thay một lần mà phòng khách lại không thay. Mẹ chỉ bảo là nhà có mấy khách mà thay, tôi thấy không giống với tính cách của mẹ nhưng cũng không hỏi thêm gì nhiều vì quả đúng là nhà tôi chẳng mấy khi có khách.
Mọi việc rất suôn sẻ cho đến khi chúng tôi kê lại chiếc bàn và chiếc sofa, miếng gỗ ở dưới chân ghế bị bung ra.
• Chiếc ghế này có từ khi nào thế, Dương?
• Lâu lắm rồi, em chẳng nhớ đâu.
• Cho vào viện bảo tàng được rồi đấy.
• Chắc phải mười năm nữa, em đi làm có tiền mới thay được.
• Anh mua bộ khác cho em. – Vũ nói.
Tôi quên mất anh là một thiếu gia – một cậu ấm chính hiệu, nên nói đùa.
• Anh mua luôn cả nhà mới cho em đi.
• Anh mua nhà rồi em về ở với anh nhé. – Vũ trả lời thật thà, chứ không như lời nói đùa của tôi.
Tôi không thèm trả lời anh, chạy đi tìm chiếc búa và mấy cái đinh con con để nẹp lại chân ghế bị bung. Khi lật ngược chiếc ghế lên, cả tôi và Vũ không khỏi ngạc nhiên vì bên trong chiếc ghế có một sấp giấy tờ được bọc cẩn thận trong túi. Không ai bảo ai, chúng tôi tiếp tục nói đùa bâng quơ trong khi lấy túi giấy ra, đóng đinh lại cho chiếc ghế. Tôi mở ti vi, chọn một kênh giải trí vui nhộn với âm lượng khá lớn. Vũ nhanh nhẹn lấy điện thoại ra chụp lại từng tờ giấy. Xong xuôi, anh đưa tập tài liệu cho tôi và thì thào: – Cất cẩn thận. Có thể mấy ngày tới anh lại bận đấy. Anh cũng sẽ chuyển chỗ tài liệu này vào mail cho em.
Lại thêm một bức màn bí mật được hé mở. Tôi và Vũ lại lao vào nó như hai con thiêu thân lao vào đống lửa mà không ý thức được rằng những việc chúng tôi làm đã đi quá giới hạn.
Chiếc kim đã quá lớn trong quả bóng bí mật, chúng tôi liệu có đủ sáng suốt để giữ cho những điều tốt đẹp đang có sẽ nguyên vẹn hay không?
Tối hôm ấy, tôi nấu cơm còn Vũ xem những tài liệu chúng tôi tìm được. Nhưng chúng tôi không nói đến chúng, chúng tôi tìm một chủ đề nào khác để nói, bởi Vũ luôn nghĩ có người đang theo dõi chúng tôi. Tôi cũng quên hỏi anh vì sao lần trước bác Đông lại đến tìm anh, mãi sau này tôi mới nhớ ra.
Cả ngày bận rộn và mệt mỏi. Tôi đi ngủ sớm mặc cho căn hộ đối diện nhấp nháy đèn như doạ ma.
Chuỗi ngày nhàm chán cuối năm cũng sắp kết thúc, hôm nay đã đến giao thừa. Mấy hôm nay Ninh bận chuẩn bị cái tết cho chính mình nên cũng không đến hoặc là anh vẫn giận tôi vì đi cùng Vũ nhưng anh vẫn luôn quan tâm đến tôi. Linh cũng bận cùng mẹ chuẩn bị tết, về nội về ngoại. Vũ thì lặn mất tăm sau khi gửi mail cho tôi về những bức ảnh anh chụp lại. Tôi ngấu nghiến đọc chúng như thể chúng tẩm thuốc phiện vậy, tôi không thể dứt ra và bị ám ảnh.
Đêm giao thừa, một mình đắp chăn nằm trên sofa xem chương trình cuối năm. Nước mắt tôi cứ lặng lẽ rơi. Tôi nhớ mẹ. Chưa khi nào tôi đón năm mới một mình như vậy. Rấm rức buồn, tủi thân, băn khoăn, đau đớn. Nếu mẹ chưa ra đi, có lẽ sự thật đã sáng tỏ, có lẽ chúng tôi đã không vướng vào mớ bòng bong này. Tôi đi vào phòng lấy điện thoại để nhắn tin chúc mừng năm mới cho mọi người. Ánh đèn nhấp nháy ở nhà đối diện khiến tôi rùng mình, một luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng. Tôi len lén nhìn sang, nhà ấy lại sáng đèn. Gã lạ mặt kéo phăng chiếc rèm, căn phòng bên ấy thoáng đãng, bên trong có thêm một người nữa, tôi chưa từng thấy sự xuất hiện của người thứ hai ở trong phòng ấy. Rồi gã lạ mặt đi ra, chưa đầy một phút đã thấy hắn ở dưới tầng và đi về phía toà nhà tôi đang ở. Tôi cầm chắc lấy điện thoại và đi ra phòng khách. Một lúc sau, tôi nghe thấy tiếng gõ cửa.
• Ai thế? – Tôi hỏi. Không ai trả lời mà tiếng gõ cửa mạnh hơn, nhanh hơn, lớn hơn. Tim tôi đập thình thịch lo sợ.
Đang căng thẳng thì điện thoại réo chuông ầm ỹ khiến tôi giật bắn người. Tôi vừa nghe máy thì đầu dây kia đã vang lên giọng nói trầm ấm của Ninh:
– Cậu đang làm gì thế? Đi xem pháo hoa không?
• Cậu đến đón tớ đi. Nhanh nhé.
Tôi cúp máy rồi ôm mặt khóc. Tiếng đập cửa phía ngoài đã ngắt từ khi nào. Nép mình vào cánh cửa, tôi lắng nghe động tĩnh ở bên ngoài. Năm phút, rồi mười phút, tiếng bước chân chạy rầm rầm lên cầu tháng. Có lẽ Ninh đã đến.
Tôi bấm máy gọi cho Ninh, khi thấy tiếng chuông rung ở phía ngoài, tôi thở phào nhẹ nhõm. Khi mở cửa ra, chiếc điện thoại trong tay tôi rơi xuống đất. Choang…. Á…. Tôi hét lên. Nước mắt lăn theo vô thức, tôi chưa kịp đóng cửa lại thì bàn tay ấy nắm chặt lấy tay tôi, tay kia thì gỡ chiếc mặt nạ đang đeo. Miệng tôi há hốc nhìn
kẻ lạ mặt
, tay còn lại không ngừng đưa lên đập bồm bộp vào ngực
hắn
.
• Sao cậu ác thế? Doạ tớ như thế, ngất thì sao? – Tôi vừa khóc, vừa cười, vừa la, vừa hét nói với Ninh – Cậu có biết là lúc nãy có người đập cửa ầm ầm không, tớ phát khiếp lên được.
Ninh cúi xuống nhặt điện thoại, vừa lắc lắc điện thoại vừa bụm miệng cười.
• Lúc nãy cũng là cậu hả? – Tôi hỏi.
Cậu ấy cúi mặt, cố nhịn cười.
• Tưởng cậu can đảm lắm, hoá ra cũng chỉ gan chuột nhắt. – Dứt lời, Ninh ôm bụng cười khoái chí.
• Cậu có biết là gần đây tớ luôn có cảm giác bị rình rập không? Cái nhà đối diện đã đủ làm tớ sợ rồi, cậu lại còn…
• Cậu có nói đâu mà tớ biết. Nhà đối diện làm sao? Chỉ tớ xem.
Tôi không ngại ngần kéo tay Ninh đi. Tôi căng thẳng bao nhiêu thì cậu ấy thong thả thoải mái bấy nhiêu. Đến bên cửa sổ, Ninh cầm tấm rèm cửa định kéo ra.
• Từ từ đã. – Tôi ngăn.
• Sao thế?
• Dạo này tớ luôn nghĩ khi tớ mở rèm cửa ra thì sẽ có một cái đầu bù xù be bét máu lắc lư ở đó.
• Khiếp. Nói làm tớ cũng sợ theo. Chả trách ban nãy hét ầm ỹ. Thế có kéo ra không?
Tôi khẽ gật đầu, tay víu vào vạt áo khoác của Ninh.
Một. Hai. Ba. Ninh đếm rồi kéo rèm cửa, nhà đối diện hoàn toàn im ắng. Không có dấu hiệu gì đáng nghi ngại hay e sợ. Ninh còn ngó lên ngó xuống ô cửa sổ tìm
cái đầu bù xù be bét máu lắc lư
rồi ra vẻ thất vọng vì không tìm được gì. Tôi thì thở hắt ra một tiếng.
• Đi, nhanh không không kịp xem pháo hoa.
Ninh quay lưng lại, kéo tay tôi. Bỗng từ phía sau Ninh có một luồng sáng. Từ phía dưới, pháo bông được bắn lên rực rỡ và nhiều màu sắc. Bên nhà đối diện, căn phòng bỗng vụt lên ánh sáng. Một hình trái tim được xếp bằng những chiếc đèn quả trám sáng chói, bên trong là dòng chữ
I Love U
cũng được xếp bằng đèn. Ninh xoay người, kéo tôi đứng song song với cậu ấy. Một tay nắm chặt lấy tay tôi, tay kia rút bông hồng trong vạt áo.
• Dương, làm người yêu tớ nhé! – Ninh nhỏ nhẹ rủ rỉ.
Tôi ngước mắt lên nhìn cậu ấy. Đôi mắt nâu nhạt chất chứa yêu thương đang nhìn tôi. Tối nay, buổi tối của ngày cuối năm Ninh đã dắt tôi biết bao nhiêu cung bậc của cảm xúc. Từ buồn bã cô độc đến nghi ngại, rồi sợ hãi. Giờ đây, cậu ấy phủ lấp tất cả mọi thứ bằng một điều tôi không nghĩ sẽ đến bất ngờ như vậy.
• Dương! – Ninh gọi khẽ tên tôi.
Trái tim tôi đã loạn nhịp hoàn toàn. Cầm bông hồng trên tay, tôi bước lại gần, lúng túng hôn nhẹ lên môi cậu ấy. Ninh ôm tôi vào lòng. Vòng tay cho tôi phút giây ấm áp trong những ngày đầy ưu lo.
Tiếng ầm ầm lại liên tiếp đập vào cửa. Tôi buông Ninh ra, mặt xám lại hơi sợ sệt.
• Mở cửa đi, Dương.
Tôi vừa mở cửa thì một cơn bão ập vào nhà. Đó không phải ai khác chính là Linh. Cô bạn mang theo một chai rượu vang cùng một ít đồ ăn vặt. Tôi nhìn hai người họ nhấm nháy với nhau. Tôi cười thật tươi để giấu đi nụ cười nhạt khoé miệng.
• Hoá ra là hai người thông đồng với nhau. Linh không về nội ăn tết à?
• Có chứ, hôm nay tao bảo bố qua đón giao thừa với mày cho đỡ buồn nên mượn luôn xe. Tí nữa về nhà nội. Nhà nội tao gần mà. Người lớn ở nhà cũng toàn chơi bài.
• Chứ không phải
câu kết
với Linh à?
Cả hai bọn họ lại phá lên cười. Bỗng dưng tôi trở thành người yếu thế. Từ lúc đó, nhà tôi nhộn nhịp lên hẳn. Hai người họ nhắc lại từ chuyện tôi vì ám ảnh căn hộ đối diện nên gặp ác mộng đến các công đoạn chuẩn bị ra sao. Linh than phiền việc ngồi ngoài trời rét vừa nơm nớp tôi nhìn ra cửa sổ vừa chuẩn bị tinh thần bắn pháo bông. Chẳng biết từ lúc nào tôi đã nhập cuộc theo họ mà khúc khích cười.
Chúng tôi nói chuyện rôm rả đến lúc giao thừa. Ninh nói cậu đã thuê căn hộ đối diện nhà tôi từ lâu, nhưng vì kế hoạch tỏ tình nên không nói cho tôi biết. Tôi muốn hỏi Ninh nhưng lại giữ lại trong lòng.
Quá mười hai giờ, Linh phải về nhà nội nên chúng tôi giải tán. Ninh cũng về căn hộ đối diện còn tôi mắt nhắm mắt mở dọn gọn lại bãi chiến trường rồi cũng lăn lên giường mà ngủ, không còn chút nghi ngại về kẻ biến thái lạ mặt.
Sáng dậy, tôi gọi điện cho Vũ kể lại chuyện đêm qua. Anh chỉ nói vỏn vẹn ba chữ
Anh tin em
.
Tôi kéo rèm cửa sổ nằm lười biếng nhìn ra ngoài trời. Thời tiết hôm nay khá đẹp, bầu trời cao và xanh, nắng vàng nhảy tung tăng trên mái nhà muốt tuyết đối diện. Trong tôi, bỗng yên bình trở lại. Tôi nghĩ mình chỉ như đứa trẻ khi xưa, đứa trẻ vẫn hay chào Vũ mỗi tối đi ngủ và mỗi sáng tỉnh giấc.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nắng, Mưa, em và anh....