11


Số từ: 1051
Tác giả: Cát Thảo
BachvietBooks phát hành
NXB Văn Học
C
ộc… cộc… cộc… Tôi biết là Ninh đang ở ngoài nhưng tôi từ tốn, để anh ấy chờ đợi. Khoảng hơn mười phút sau, tôi ra mở cửa khi có cậu ấy gõ cửa dăm bảy lần và trong máy có hai cuộc gọi nhỡ.
• Năm mới vui vẻ! – Ninh chìa ra một bao lì xì nho nhỏ trước khi bước vào nhà.
Tôi cười tít mắt, hào hứng nói.
• Cảm ơn cậu. Năm mới vui vẻ. Vạn sự như ý.
• Khách khí gớm. Nghỉ lâu thế này thì định làm gì, có đi chơi đâu không? – Ninh hỏi khi đã ngồi xuống ghế.
• Tớ chưa biết nữa, cũng chưa biết là làm gì hay đi đâu. Định qua tết vài ngày nếu quán café mở lại rồi thì tớ đi làm thôi. Vũ cũng bảo tớ đến nhà anh ấy chơi, nhưng tớ hơi ngại.
• Vũ? – Ninh ngạc nhiên pha lẫn ganh tị hỏi.
• Ừ, có nhiều chuyện tớ chưa kể cho cậu nghe.
Tôi đi pha một bình trà hoa cúc, xếp thêm một đĩa bánh quy. Dựa vào vai Ninh, tôi xoay xoay cốc trà, ngúc ngắc nói. Ninh ngồi bên tôi, thỉnh thoảng buông tiếng thở dài hờ hững.

Tớ chỉ là con nuôi của mẹ. Trước đây, tớ cũng sống ở cô nhi viện, bị lạc rồi trở thành trẻ lang thang. Mẹ đã đưa tớ về và nhận nuôi tớ. Chắc cậu hiểu cảm giác ấy đúng không? Dương cũng là cái tên mẹ đặt cho tớ. Cậu biết vì sao tớ tên là Dương không, chính vì cái tên của Vũ đấy. Mẹ rất yêu Vũ nhưng phải để anh ấy trở về với bố. Điều này đã là bí mật cho đến khi em và anh ấy vô tình gặp nhau. Bức ảnh ấy đấy – Nước mắt của Nắng, cứ như là định mệnh vậy. Nếu không có sự gặp gỡ ấy có lẽ bí mật chỉ là bí mật. Nhưng giờ, Vũ cũng đã biết rồi.

Từ lúc nào Ninh đã nắm chặt tay tôi. Là gì? Sự đồng cảm hay một cảm xúc nào khác. Chúng tôi, ba con người, ba cuộc sống nhưng có một góc nhỏ nào đó trong tim tôi thấy xót xa. Số phận đưa đẩy những đứa trẻ thiếu cha thiếu mẹ đến với nhau. Có phải, sợi dây của định mệnh đã gắn kết chúng tôi với nhau?

Cậu không biết đâu, hôm trước ấy. Nhìn Vũ đứng trước mộ mẹ với vẻ thất thần, tớ không cầm được nước mắt. Tớ luôn coi Vũ như anh trai mình, tớ nhận thấy sự mất phương hướng của anh ấy, anh ấy không biết rằng tớ là con nuôi của mẹ, vẫn nghĩ rằng chúng tớ là anh em.
Chúng tôi im lặng rất lâu. Tôi lặng lẽ lưu giữ từng khoảnh khắc, từng sự thay đổi trên nét mặt Ninh. Đôi mắt cậu ấy sắc lạnh, ánh lên điều mà tôi chưa từng thấy, chưa từng hiểu.
Máy tôi chợt rung lên, là Vũ gọi.
• Alo, em đây.
• Em đang làm gì thế?
• Em đang ngồi nói chuyện với Ninh thôi.
• Ừ, anh sợ em ở nhà một mình buồn thì anh qua, có Ninh ở đó thì anh yên tâm rồi.
Ninh với tay, bảo tôi đưa máy cho cậu ấy.
• Vũ à, tôi Ninh đây. Trưa nay cậu qua đây ăn cơm với bọn tôi đi. Tôi cũng có chuyện muốn nói với cậu.
• Thế cũng được. Lát nữa tôi qua.
Ninh khiến tôi bất ngờ. Không biết cậu ấy muốn nói chuyện gì với Vũ.
– Làm gì mà đứng như cột điện giữa nhà thế? – Ninh châm chọc tôi – Tớ chỉ muốn chào hỏi anh vợ cho phải phép thôi mà.
Dứt lời Ninh vụt chạy để né tránh đòn của tôi. Hai chúng tôi đuổi nhau rầm rầm chạy khắp nhà. Mãi sau cả hai đứng nhìn nhau thở hồng hộc, đưa tay lên miệng ra hiệu im lặng.
• Không được làm ồn. Nhà dưới có trẻ con đang ngủ.
Rồi hai đứa ngồi bệt hẳn xuống đất, khúc khích cười.
Đến trưa thì Vũ đã có mặt. Ninh đã chuẩn bị vài món tủ. Anh mang hai phong bao lì xì cho chúng tôi. Ba chúng tôi nói chuyện khá vui vẻ. Ninh và Vũ khá hợp nhau, họ nói chuyện ăn ý, nhất là những chuyện về ẩm thực. Ninh nói về những món ăn cậu ấy đã được học, còn Vũ lại nói về tiểu xảo khi chụp ảnh cho những món ăn và cả sự thích thú khi được nếm những món ăn ấy nữa. Tôi không nghĩ là hai người ấy nói chuyện với nhau thoải mái như vậy, như là đã quen nhau từ rất lâu.
Đến chiều, cả hai cùng ra về. Nhưng sau chiều hôm đó Ninh biến mất bặt vô âm tín. Chiếc rèm cửa sổ bên nhà anh kéo kín mít. Tôi gọi điện rất nhiều nhưng anh không nghe máy, chỉ nhắn tin nói rằng anh vẫn ổn và có việc phải đi xa.
Đến ngày thứ ba, sự bồn chồn và lo lắng khiến tôi gọi điện cho Linh, cô bạn nói còn đang bận ở nhà ngoại mà cô ấy cũng không liên lạc được với Ninh. Tôi gọi điện cho Vũ, anh bắt máy sau hồi chuông dài:
• Anh đây! Đúng lúc anh đang cần tìm em.
• Sao thế anh?
• Bố anh bảo đón em sang nhà chơi cho đỡ buồn.
• Ninh đi đâu mấy hôm nay không liên lạc với em rồi. Không biết là có chuyện gì.
• Chờ anh sang rồi có gì mình nói chuyện nhé.
Nửa giờ đồng hồ sau Vũ đã đến đón tôi. Dáng vẻ của anh khá bình thản, không bù cho tôi, rối bời. Chưa khi nào sự vắng mặt của Ninh khiến tôi bất an đến vậy.
Cơn sóng dồn dập xô bờ, xô đi những yên bình muôn thuở.
Bờ cát dài đón nhận những đợt bọt trắng xoá không ngừng.
Tôi, run rẩy cô đơn giữa đại dương mênh mông…
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nắng, Mưa, em và anh....