- 11 -


Số từ: 3189
Dịch giả: Phạm Hồng Anh
C.ty Nhã Nam phát hành
Nhà xuất bản Văn học
✯✯✯
Số hóa và soát lỗi: VCTVEGROUP
tve-4u.org
Năm tháng sau khi tôi đến Kota là đến ngày sinh nhật của tôi. Tôi không nghĩ về nó như một ngày đặc biệt và vẫn có ý định đến lớp như bình thường. Tuy nhiên, tối muộn trước ngày sinh nhật của tôi, bác Soni gõ cửa.

Có ai đó gọi điện đến, hỏi cậu.
Giọng bác có vẻ buồn ngủ.

Ai vậy ạ?
tôi ngạc nhiên.
Bố cháu à?


Một cô gái.
bác Soni nói.
Và nhân tiện, chúc mừng sinh nhật.


Cảm ơn bác,
tôi nói và nhấc điện thoại. Có thể là ai được nhỉ? Tôi nghĩ. Cô giáo từ Career Path? Tôi có làm gì sai không nhỉ?

Chúc mừng sinh nhật, Gopal.
Những lời nói tuyệt vời của Aarti như những giọt mưa rơi xuống buổi chiều nóng bức ở Kota. Cảm xúc dâng trào trong tôi. Tôi cảm thấy choáng ngợp.

Aarti?
tôi hỏi, không kìm được nước mắt lăn trên má.

Anh vẫn nhận ra giọng em à? Em đã nghĩ mình sẽ chơi trò đoán giọng cơ đấy. Mình nói chuyện được không? Em có làm phiền anh không đấy?

Tôi đã hình dung ra cảnh này - nói chuyện với Aarti - hàng triệu lần trong đầu. Tôi nghĩ tôi sẽ cục cằn với nàng nhưng tất cả những trò diễn tập tâm lý ấy đều đổ sông đổ biển.
Không, không đâu Aarti,
tôi nói.
Em không làm phiền gì đâu.

Hàng tháng rồi chưa bao giờ tôi cảm thấy vui hơn thế. Sao sinh nhật chỉ đến một năm một lần nhỉ?

Rồi, có làm gì đặc biệt trong ngày sinh nhật không anh?
Aarti hỏi.

Không hẳn. Sẽ đi ăn tối với một người bạn thôi.


Bạn? Hẹn hò phải không?
nàng nói bằng giọng tinh nghịch đặc trưng của mình.

Prateek. Một cậu bạn,
tôi nói.

Ồ, vậy à,
Aarti nói.
Được đấy.


Anh xin lỗi vì buổi chat lần trước.

Nàng im lặng.

Anh không nên nói những lời ấy. Nhưng rồi em cắt liên lạc...


Chưa ai nói với em như thế bao giờ cả.


Anh xin lỗi.


Không sao. Dẫu sao hôm nay là sinh nhật của anh. Em không muốn anh cảm thấy tệ hại.


Raghav thế nào?
tôi hỏi, không thể kiểm soát được mình. Tôi muốn biết về tình trạng quan hệ của họ hơn mọi thứ khác.

Anh ấy ổn. Xong học kỳ một ở BHU rồi.


Chắc học hành thật lực.


Không, cũng không nhiều lắm. Thực ra thì anh ấy đang làm biên tập cho tạp chí của trường. Lúc nào cũng nói đến chuyện ấy.


Hay quá,
tôi nói. Nàng vẫn chưa nói với tôi về chuyện hai người họ. Tôi không muốn tọc mạch quá như lần trước.

Anh ấy tuyệt lắm, Gopal. Anh phải thấy anh ấy, thấy anh ấy muốn làm nhiều việc cho thế giới này như thế nào?

Tôi không phản đối chuyện Raghav làm bất cứ thứ gì cậu ta muốn cho thế giới, chừng nào cậu ta để yên cho duy nhất một người thôi.
Anh chưa bao giờ nói cậu ấy là người xấu,
tôi nói.

Tốt rồi. Và em hạnh phúc với anh ấy. Nếu anh quan tâm đến em như một người bạn, anh nên chấp nhận chuyện đó.


Chúng ta vẫn là bạn chứ?
tôi hỏi.

Em sẽ không nói chuyện với anh nếu mình không phải bạn bè, đúng không?

Tôi muốn nói với nàng rằng nàng đã không nói chuyện với tôi suốt ba tháng nay. Tuy nhiên, con gái sẽ rất giận nếu bạn đưa ra chứng cớ trái ngược với niềm tin của họ.

Phải, anh đoán thế,
tôi nói, ngừng lời một chút trước khi tiếp tục.
Vậy mình có thể nói chuyện chứ?


Phải, chừng nào anh không làm em khó chịu. Và...


Và gì?


Chấp nhận Raghav và em.


Anh có lựa chọn nào không?


Vấn đề ở chỗ ấy. Em muốn anh vui vẻ chấp nhận chuyện ấy. Em cũng sẽ mừng cho anh nếu anh tìm được cô gái trong mơ của mình.

Vậy đấy, Raghav là người đàn ông trong mơ của nàng.
Con dao gỉ sét quay lại bụng tôi. Tôi băn khoăn không biết nói gì.
Anh chấp nhận,
tôi nói sau một lúc. Hơn mọi thứ, tôi không muốn một lần nữa bị cắt đứt với nàng. Cuộc sống của tôi ở Kota đã trở thành địa ngục sau khi nàng biến mất.

Được rồi. Vì em nhớ anh,
nàng nói.
Như nhớ một người bạn.
Nàng nhấn mạnh điều kiện cuối cùng.
Con gái luôn để lại những câu tinh tế làm điều kiện để sau này bạn không thể bật lại họ. Như kiểu nếu tôi nói với nàng
nhưng em nói em nhớ anh
thì nàng sẽ nhảy lên và nói,
nhưng em nói là như nhớ một người bạn cơ mà!
như thể chúng tôi đang ở tòa vậy. Thật là khó để hiểu con gái. Tôi cá là đội Gems ở Career Path cũng chẳng thể hiểu được.

Anh còn đấy không?
nàng nói, cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi.

Còn.


Được rồi, em phải đi đã. Chúc mừng sinh nhật lần nữa nhé.


Cảm ơn em, tạm biệt. Sẽ nói chuyện hay chat...
tôi nói và ngưng lại.

Em sẽ thêm anh lại vào địa chỉ chat.
Nàng cười.

Xin lỗi lần nữa nhé!


Đừng ngốc thế, chàng trai sinh nhật ạ. Nếu anh ở đây thì em sẽ véo má anh,
nàng nói.
Vậy đấy. Nàng lại làm thế - lại làm tôi bối rối bằng cách ném ra một câu đầy tình cảm. Nàng có thích tôi hay không? Ờ mà Raghav mới là người đàn ông của nàng cơ mà, tôi tự nhắc mình.

Sẽ chat sau nhé.
nàng nói và cúp máy.
Tôi thấy vui đến mức muốn hôn cả tờ hướng dẫn làm bài vật lý đang nằm trên bàn học. Tôi muốn học. Tôi muốn sống.
Career Path không bao giờ hiểu được vì sao tôi lại vào được danh sách những học sinh tiến bộ nhiều nhất. Aarti đã khiến tôi quay lại học tập vô cùng nghiêm túc. Có thể đó chỉ là câu chào đơn giản
Hôm nay anh thế nào?
khi chat. Tôi cũng muốn có trách nhiệm với nàng và muốn báo cho nàng biết hôm nay tôi đã chăm chỉ ra sao. Tôi kể với nàng về những phương trình được dạy trên lớp, lời phê thầy giáo cho tôi (đặc biệt là lời khen) và chuyện tôi sẽ thức học muộn như thế nào.
Sâu trong lòng, tôi vẫn muốn gây ấn tượng với nàng. Tôi chưa bao giờ từ bỏ ý định làm nàng thay đổi tình cảm. Ngài Lạc quan chưa bao giờ đầu hàng.
Có thể hôm nay nàng sẽ nói với mình rằng chuyện giữa nàng và Raghav không đi đến đâu, hoặc rằng nàng gắn kết với tôi nhiều hơn so với cậu bạn trai của nàng.
Tuy nhiên, nàng chẳng bao giờ nói thế, dù rằng đôi khi nàng đã tới rất gần. Một lần nàng nói với tôi rằng Raghav là đồ sâu bọ cứng đầu. Nàng nói câu đó sau khi Raghav hai lần thất hẹn đi xem phim với nàng để chạy kịp tiến độ xuất bản số tạp chí trường cậu ta. Tôi không thể hình dung ra người đàn ông nào có thể bỏ qua cơ hội ở bên Aarti. Tôi có thể bỏ cả bài thi thử ở Career Path, chứ đừng nói là tiến độ của một tạp chí ngớ ngẩn nào đó. Nhưng tôi không nói điều đó với nàng. Tôi biết vị trí của mình: tôi, người không bao giờ có thể so sánh bản thân với Raghav.
Một buổi tối tôi chat với nàng và nói về kết quả học tập trên lớp của mình.
GopalKotaFactory
: Anh được xếp thứ 20 rồi đấy.
FlyingAarti
: Thứ 20 gì cơ?
GopalKotaFactory
: Phần trăm của anh trên lớp. Có nghĩa là 80% lớp học kém hơn anh. Kết quả tốt nhất của anh từ trước đến nay đấy!
FlyingAarti
: Ồ! Hay quá!
GopalKotaFactory
: Đường vẫn còn xa lắm.
FlyingAarti
: Anh làm được mà, vẫn còn thời gian.
GopalKotaFactory
: Ít lắm. Chỉ còn hai tháng nữa là đến JEE và AIEEE rồi.
FlyingAarti
: Anh sẽ ổn thôi.
GopalKotaFactory
: Anh hy vọng thế. Anh đã bị trượt chân hồi giữa khóa học.
FlyingAarti
: Sao vậy?
GopalKotaFactory
: Không có lý do gì rõ ràng. Thiếu tập trung thôi. Tóm lại là anh muốn thoát khỏi Kota lắm rồi.
FlyingAarti
: Em biết... Lâu lắm rồi em không nhìn thấy anh. Nhớ anh.
GopalKotaFactory
: Thật chứ?
FlyingAarti
: Tất nhiên rồi. Raghav lỡ hẹn xem Chak de lndia với em cả tuần rồi. Nếu anh ở đây thì em đã có thể đi xem cùng anh.
GopalKotaFactory
: Em sẽ đi xem phim với anh chứ?
Nàng không trả lời. Tôi chờ năm phút.
GopalKotaFactory
:??
GopalKotaFactory
: Em còn đấy không?
Nàng không trả lời. Tôi băn khoăn không hiểu mình có nói điều gì không đúng không. Tim tôi bắt đầu đập nhanh. Tôi lại viết sau năm phút.
GopalKotaFactory
: Này, em giận à? Anh xin lỗi nếu anh nói gì sai... Em không cần...
FlyingAarti
: Này, em xin lỗi... Bạn trai gọi điện xin lỗi. Anh ấy xong việc rồi. Bọn em đi xem phim đây!!
GopalKotaFactory
: Ừ, hay quá.
FlyingAarti
: Anh vừa nói gì đấy... chờ tí. Tất nhiên rồi, bọn mình có thể đi xem phim sau khi anh quay về. Sao anh lại xin lỗi?
GopalKotaFactory
: Không có gì, anh chỉ thấy...
FlyingAarti
: Thư giãn đi nhé. Giờ em phải đi chuẩn bị đây.
GopalKotaFactory
: Tốt rồi.
FlyingAarti
: Em phải thật đẹp để anh ấy còn chú ý. Nếu không anh ấy lại soát lỗi mấy bài báo trong khi đi chơi mất.
GopalKotaFactory
: Được rồi. Anh cũng phải học đây.
FlyingAarti
: Hai tháng nữa. Sau đó chúng ta sẽ rất vui đấy.
GopalKotaFactory
: Phải rồi. Cảm ơn.
FlyingAarti
: Tạm biệt. Xoxoxo.
Và FlyingAarti
thoát khỏi phòng chat.
Tôi đi về nhà chậm chạp hết mức có thể. Cuối cùng thì tôi cũng chẳng có gì để trông đợi ngoài những cuốn sách. Tôi cố không hình dung ra hai người bọn họ trong rạp, tay nắm tay. Tôi tự hỏi không hiểu mình có nên liên lạc với Aarti hay không. Tuy nhiên, tôi vẫn nhớ vực thẳm lần trước mình đã rơi xuống. Vài cú đâm vào tim vẫn tốt hơn là bị suy sụp tinh thần hoàn toàn.
Các giáo viên ở Career Path nhắc chúng tôi đi ngủ lúc 8 giờ tối vào đêm trước kỳ thi JEE. Tiết học cuối, chúng tôi được nghe những bài diễn văn khích lệ. Thầy Cân bằng đưa ra ví dụ về những người nổi tiếng, từ Mahatma Gandhi cho tới Muhammad Ali, những người không bao giờ đầu hàng và cuối cùng đã chiến thắng bất chấp mọi thứ. Tôi giơ nắm đấm như Ali, lao ra khỏi trung tâm như Gandhi, để thi đỗ một trong những kỳ thi tuyển khó khăn nhất trên thế giới. Trên đường về nhà, tôi gọi điện cho hai người mà tôi nghĩ có thể chúc tôi may mắn.

Chúc con những điều tốt lành nhất, Gopi của ta. Ngày mai là cơ hội để vinh danh dòng họ của con,
bố nói.

Cảm ơn bố,
tôi nói, kết thúc nhanh cuộc nói chuyện.
Sau đó tôi quay số của Aarti.

Tôi nghe,
một giọng đàn ông làm tôi ngạc nhiên. Không giống giọng bố nàng.

Làm ơn cho nói chuyện với Aarti,
tôi nói.

Được thôi, ai đấy ạ?
giọng nói đó hỏi.

Gopal.


Chào Gopal, Raghav đây mà,
giọng nói trả lời.
Tôi suýt đánh rơi điện thoại.
Raghav?
tôi nói. Đã gần một năm tôi không nói chuyện với cậu ta.

Cậu không liên lạc gì cả, Gopal à. Dù đấy cũng là lỗi của tớ nữa,
Raghav nói.
Tôi không biết Raghav có biết nhiều về chuyện tôi và Aarti hay không, đặc biệt là vụ cãi vã và nối lại liên lạc sau đó. Tôi hỏi một chủ đề chung chung với một giọng cũng chung chung.
BHU thế nào?


Vẫn ổn. Cũng giống những trường đại học khác thôi. Có điều cơ sở vật chất tốt hơn. Cậu thế nào?


Ngày mai thi JEE. Cậu cũng có thể đoán ra đấy.


Tớ biết. Trường tớ cũng là địa điểm thi mà. Cậu không đến đấy thi à?


Tớ phải đi học đến phút cuối cùng. Thêm nữa, buổi ôn tập cuối cùng cho AIEEE bắt đầu ngày mai.


May mà tớ qua được hết những thứ ấy rồi, anh bạn ạ,
Raghav cười. Không có ý xấu, nhưng tôi nhăn mặt. Khi ai đó gián tiếp nhắc đến điểm yếu của bạn, thật chẳng dễ chịu gì.

Tớ cũng thế, hy vọng là sắp thôi,
tôi nói.

Cậu sẽ đỗ thôi. Aarti nói với tớ là cậu học tốt.

Vậy là họ cũng có nói chuyện về mình, tôi nghĩ.
Ai biết được? Còn tùy vào đề bài nữa. Học tài thi phận mà.


Đúng vậy,
Raghav nói.
Chúng tôi có một thoáng lúng túng không-có-gì-để-nói. Là lỗi của cậu ta, vì cậu ta quên mất là tôi gọi cho Aarti.
Ờ, thế Aarti có đấy không?


Có chứ, chờ một giây.

Tôi nghe tiếng nàng cười rúc rích. Tôi tự hỏi không biết Raghav có đùa cợt gì về tôi không.

Chào! May mắn nhé, chàng trai JEE,
Aarti nói.

Cảm ơn em. Anh cần lời chúc ấy.


Em đã đến chùa Vishwanath,
Aarti nói,
để cầu nguyện cho anh.


Vậy ư?


Phải. Em bắt chàng Raghav lười biếng này đi tắm và đi cùng với em,
nàng nói và lại cười.
Bọn em vừa về... Này, Raghav, thôi đi... thôi... Chờ tí, Gopal.

Tôi trả tiền điện thoại đường dài để nghe tiếng họ đùa cợt. Tôi nghe thấy Aarti bảo Raghav thôi không bắt chước nàng nữa. Nhưng có lẽ Raghav không còn chuyện gì hay hơn để làm.

Này?
tôi hỏi sau sáu mươi giây.

Ừ, xin lỗi nhé,
Aarti nói khi đã bình tĩnh lại.
Được rồi, giờ thì em đã thoát được anh ấy rồi. Gopi, anh sẽ siêu tự tin lúc vào phòng thi nhé, hứa với em đi.


Ừ.
tôi đáp, như một đứa trẻ vâng lời. Tôi thích bản năng làm mẹ của nàng đối với tôi.

Em muốn anh cảm thấy rằng anh có thể đạt được bất kỳ điều gì anh muốn trong cuộc đời. Vì em biết là anh có thể,
Aarti nói.
Anh không có được em, tôi muốn nói thế với nàng. Dẫu sao tôi cũng cảm kích vì nàng đã khích lệ tôi trước thử thách lớn.
Xong AIEEE và bốn tiếng sau anh sẽ lên tàu.


Ừ, bọn em cũng sẽ đợi. Về sớm nhé. Khi anh có kết quả, bọn mình sẽ cùng ăn mừng chiến thắng.


Nếu anh đỗ,
tôi nói.

Đừng nghĩ như thế. Hãy tin là anh đã đỗ rồi,
Aarti nói,
vì em mà.

Câu nói cuối cùng của nàng là tất cả đối với tôi. Phải, tôi muốn thành công - vì nàng.
Tôi thi ở thành phố khác, nhưng địa điểm thi JEE ở Kota vẫn cho tôi cảm giác giống y như năm ngoái. Phụ huynh đến bằng taxi hay xe hơi. Vài học sinh nhà khá giả đi thi bằng xe có điều hòa. Các bà mẹ biện lễ và cầu cúng cho con cái họ, thật trớ trêu, là ngay trước khi chúng vào phòng thi thể hiện trình độ khoa học của mình. Tôi không có ai trong gia đình đến để làm bộ làm tịch với mình. Tôi không quan tâm. Chấm tilaka trên trán và sữa ngậm trong miệng không quan trọng. Một khi đã vào phòng thi, bạn phải đánh bại chín mươi chín phần trăm của nửa triệu thí sinh đang ngồi trong các phòng thi khắp cả nước.
Tôi khởi đầu tốt. Tôi giải mấy bài đầu tương đối dễ dàng. Phần giữa khó hơn. Một số câu hỏi nằm trong phần này đã được dạy vào thời kỳ tôi say sưa và trầm cảm ở Kota. Tôi bị kẹt ở một bài. Tôi nghĩ mình có thể giải được nó, bị ám ảnh và lãng phí mất mười phút. Tôi cho là mình gặp khó khăn trong việc từ bỏ. Mười phút rất quan trọng trong kỳ thi JEE. Tôi thầm đá mình một cú trong đầu và chuyển sang bài tiếp theo. Tôi cố tiếp tục giải nhiều bài hết mức có thể trước khi tiếng chuông kinh hoàng vang lên.
Giám thị giật bài làm của tôi mặc tôi van xin ông ta cho tôi viết thêm câu trả lời cuối cùng. Bỏ sót một câu có thể đẩy tôi rớt xuống năm trăm bậc, nhưng mà... JEE đã kết thúc!

Tình hình thế nào?
tối hôm đó bố hỏi tôi.
Tôi cố gắng trung thực hết sức.
Tốt hơn lần trước ạ.


Tốt. Nhưng đừng vội xả hơi. Tập trung hết sức vào AIEEE nhé.


Vâng ạ.
tôi nói.
Aarti và tôi chat một lát. Như thường lệ, nàng làm tôi yên lòng về mọi chuyện. Nàng đang được nghỉ học kỳ. Cha mẹ nàng lên kế hoạch cho một chuyến đi cả gia đình sang Mỹ, đến thăm cô của nàng.

Kể cả nếu em không gọi điện hay chat được, em sẽ gửi email cho anh từ Chicago,
nàng nói. Nàng có gửi cho tôi một hai email để chúc tôi may mắn trong kỳ thi AIEEE.
Aarti cũng viết cho tôi là Raghav đang được nghỉ và đang thực tập ở một tờ báo địa phương.

Vậy là bố Raghav không vui vẻ lắm với chuyện cậu con trai kỹ sư tương lai lại đi làm việc ở tòa báo. Nhưng em thấy chuyện ấy thì có gì sai?

Aarti viết cho tôi trong một bức thư.
Trong lúc mọi người đi nghỉ ở nước ngoài và thỏa mãn những thú vui của họ thì tôi thi AIEEE. Kỳ thi qua rất tốt, tốt hơn nhiều so với lần trước. Tuy nhiên, đây là bài thi dựa trên tốc độ. Bạn không thể biết mình có thi tốt hay không so với những người khác. Đúng được bảy mươi phần trăm câu hỏi đã là may mắn rồi. Tôi cảm giác lần này mình đã làm tốt hơn nhiều. Dẫu sao thì tôi cũng đã nộp bài làm, chạy về nhà và đóng gói đồ đạc. Tôi đã chịu hết bản án Kota của mình.
Prateek đến đưa tôi ra ga. Cậu ta giúp tôi cất mấy cái túi nặng vào ngăn hành lý.

Bao giờ cậu về Raipur?
tôi hỏi.

Bất cứ lúc nào họ đến đón tớ,
Prateek nói xẵng và vẫy tay tạm biệt.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ngày đẹp hơn sẽ tới.