- 26 -
-
Ngày đẹp hơn sẽ tới
- Chetan Bhagat
- 1410 chữ
- 2020-05-09 03:22:46
Số từ: 1390
Dịch giả: Phạm Hồng Anh
C.ty Nhã Nam phát hành
Nhà xuất bản Văn học
✯✯✯
Số hóa và soát lỗi: VCTVEGROUP
tve-4u.org
Phoolchand, người giữ thuyền đáng mến ở bậc nước Assi, nhận ra tôi từ xa. Anh có vẻ ngạc nhiên khi thấy tôi mặc bộ vest lịch sự. Anh tháo dây buộc thuyền cho chúng tôi. Tôi giúp Aarti lên thuyền và boa thêm cho anh trăm đô. Anh dúi một túi giấy nhỏ vào tay tôi.
Cái gì vậy?
Hàng xịn. Khất sĩ Aghori cho anh đấy. Cậu có diêm không?
Tôi hiểu anh đưa gì cho tôi. Aarti cũng biết và nở một nụ cười tinh quái. Tôi mua vài bao thuốc lá và một hộp diêm ở một cửa hiệu trầu cau.
Tôi khua mái chèo xuống nước, và rồi Aarti cùng tôi bơi ra xa.
Lâu quá rồi. Em nhớ quá Raghav à,
nàng nói.
Gopal,
tôi chỉnh lại mà không nhìn nàng.
Gì cơ? Em nói Raghav à? Ồ, xin lỗi. Em rất xin lỗi. Em không cố ý...
Không sao.
Tôi chèo sang bờ bên kia sông. Đôi mái chèo có vẻ cứng. Tay tôi không còn khỏe như trước đây, khi tôi còn thường xuyên chèo thuyền. Những bậc nước chính của Varanasi kín đặc chùa chiền và những công trình cổ kính. Bờ cát mềm mại bên kia sông có vẻ hoang vắng. Nơi tập trung nhiều người duy nhất là một quán trà nhỏ, phục vụ những người khách du lịch hiếm hoi thỉnh thoảng chèo thuyền qua đây. Tôi neo thuyền vào một gốc cây. Mặt trời buổi chiều nhuộm chân trời Varanasi thành màu da cam.
Đi dạo chút đi,
Aarti nói, ngước mặt lên đón làn gió nhẹ.
Chúng tôi ngắm những bậc nước sôi động phía bờ đối diện. Chúng tôi có thể nhìn thấy người người nhốn nháo, nhưng không nghe thấy gì. Chúng tôi đi dạo một lúc, sau đó quay về quán, ngồi xuống ghế đẩu và gọi trà.
Anh có định hút thứ mà anh Phoolchand vừa đưa không?
Nếu em không phản đối,
tôi nói.
Nàng nhún vai. Tôi mở gói thuốc lá. Tôi đổ thuốc trong một điếu ra, nhồi tài mà khô vào. Tôi đốt thuốc và làm một hơi.
Em thử được không?
nàng hỏi.
Tôi lắc đầu.
Điện thoại của nàng reo. Nàng lấy nó từ trong túi ra. Màn hình nhấp nháy
Raghav gọi
.
Suỵt! Yên nào,
nàng ra hiệu cho tôi.
Chào,
nàng nói vào điện thoại. Nàng nghe Raghav nói một lúc.
Hay quá. Phải rồi, đăng ảnh thầy lên báo. Ông ấy sẽ vui lắm. Ông ấy sẽ cấp cho anh danh sách tất cả các đám cưới,
nàng nói và cười tươi.
Vâng,
nàng tiếp tục,
vẫn ở khách sạn. Ngành này kinh khủng lắm, bắt người ta đi làm vào ngày nghỉ... Phải, cả một xe buýt đầy khách du lịch Pháp vừa đến.
Nàng ra dấu bảo tôi kiên nhẫn. Tôi gật đầu trong lúc ngắm bầu trời đang tối dần.
Vâng, anh yêu, em nhớ anh,
Aarti kết thúc. Nàng với tay lấy điếu thuốc.
Gì vậy?
tôi nói.
Cho em xin một hơi.
Em điên à?
Sao cơ? Chỉ tại em là con gái à? Bản chất của đàn ông Varanasi đây, phải không?
Em sẽ đầy mùi cho mà xem.
Về nhà là em tắm ngay mà. Với lại trầu cau Banarasi để làm gì? Em sẽ ăn một miếng trước khi về,
nàng nói.
Tôi đưa điếu thuốc cho nàng.
Nàng hít vài hơi.
Chả có tác dụng gì với em cả,
nàng càu nhàu.
Chúng tôi uống nốt trà và đứng lên. Nàng lại gần mép nước.
Lại đây, cùng xem thả đèn nào,
nàng nói.
Muộn rồi,
tôi nói.
Mình về thôi.
Em thích ở đây. Ra đây,
nàng nói và ngồi xuống cát. Nàng đập đập tay xuống bên cạnh.
Tôi ngồi xuống cạnh nàng.
Điện thoại của em lại sắp reo bây giờ,
tôi nói.
Sao cũng được,
nàng nói.
Lúc còn làm ở Dainik,
không bao giờ anh ấy gọi điện. Bây giờ đang tạm nghỉ nên anh ấy hay gọi. Cứ chờ đến khi tờ Cách mạng 2020
ra đời xem.
Cậu ấy nghiêm túc về chuyện đó chứ?
tôi nghi ngờ hỏi.
Ồ, phải. Số đầu tiên sẽ ra sau hai tuần nữa,
nàng trả lời.
Tôi hút nốt điếu thuốc và ngắm nhìn dòng sông thiêng. Cả thế giới tới Varanasi để gột rửa tội lỗi. Không biết họ có bao giờ dừng lại để nghĩ một chút về Varanasi không - về chuyện những người dân của thành phố sẽ làm gì với tất cả những tội lỗi mà họ để lại? Thứ cỏ này khiến tôi đâm ra triết lý.
Tôi bẻ ngón tay, chuẩn bị cho lượt chèo về nhọc nhằn. Aarti đặt bàn tay phải tôi lên đùi nàng và xoa bóp cho nó.
Tôi nhìn nàng ngạc nhiên.
Thích không?
nàng hỏi.
Tôi không nói gì. Không một lời. Tôi cũng không muốn rút tay về. Trăng thượng tuần xuất hiện trên bầu trời.
Trăng rằm,
nàng dịu dàng nói.
Cát dưới chân chúng tôi, khuôn mặt nàng và ánh trăng... Bỗng nhiên nàng chớp mắt liên hồi.
Em ổn chứ?
tôi hỏi.
Nàng lắc đầu, vẫn chớp mắt. Một hạt cát vừa bay vào mắt nàng. Tôi rút tay ra khỏi tay nàng và ôm lấy mặt nàng.
Em mở mắt ra,
tôi nói.
Nàng lại lắc đầu.
Mở ra đi, Aarti,
tôi nói. Tôi ôm lấy khuôn mặt nàng bằng cả hai tay.
Nàng mở mắt phải. Tôi thổi vào đó.
Em ổn chứ?
tôi hỏi lại.
Nàng gật đầu, lại nhắm mắt. Tôi nghe tiếng nàng sụt sịt.
Em đau à?
tôi hỏi.
Nàng bắt đầu nức nở. Nàng gục trán vào vai tôi.
Có chuyện gì thế, Aarti?
Em lo sợ cho Raghav. Em mong là anh ấy sẽ không thất bại trong cuộc sống.
Tôi ôm gáy nàng. Nàng vùi mặt vào ngực tôi. Cảm giác thật kỳ lạ khi an ủi nàng về bạn trai của nàng. Thế nhưng tôi thích cảm giác nàng dựa vào tôi.
Cậu ta sẽ ổn thôi. Anh ghét cậu ta, nhưng Raghav là người có năng lực. Cậu ta sẽ ổn. Cậu ta hơi thiếu thực tế nhưng tâm địa không xấu,
tôi nói.
Nàng ngẩng đầu, mặt nàng hướng về phía tôi tin cậy.
Tôi vuốt tóc nàng.
Em nhớ cách anh săn sóc em,
nàng nói.
Mặt chúng tôi sát nhau. Sự gần gũi làm tôi tê liệt. Tôi không nói được lời nào.
Em chẳng có ai để nói chuyện những lúc buồn. Cảm ơn anh,
nàng nói.
Những giọt nước từ sông Hằng bắn lên chúng tôi. Tôi cảm thấy thôi thúc phải đưa mặt mình ra trước. Môi tôi gặp môi nàng. Nàng không hôn lại tôi. Nhưng nàng cũng không tránh đi. Nhưng ngay sau đó - rất nhanh - nàng đẩy tôi ra.
Gopal!
Tôi không nói gì. Có vẻ như tôi đã chờ đợi chuyện này. Thực sự là tôi muốn nàng quát mắng tôi nhiều hơn.
Anh xin lỗi,
tôi nói. Tôi nhìn ra chỗ khác. Đằng xa, những ngọn đèn thả trong lễ aarti bồng bềnh trên mặt nước như thể quở trách tôi.
Đi thôi. Em muộn rồi,
nàng nói. Nàng đứng vụt dậy và sải chân bước ra thuyền. Tôi thanh toán tiền cho chủ quán trà và chạy đuổi theo nàng.
Anh phải chèo thuyền đưa em về. Em không thể bỏ đi được,
tôi nói.
Nàng yên lặng. Nàng còn không chịu nhìn tôi. Được thôi, tôi công nhận là mình đã sai lầm, nhưng nàng cũng không nên đối xử với tôi như thế. Khoảnh khắc trước nàng còn bóp tay cho tôi và vùi mặt vào ngực tôi. Trên thuyền, nàng ngồi cách xa tôi hết mức có thể.
Tôi khua mái chèo thật mạnh lúc về.
Được nửa đường tôi nói,
Anh đã xin lỗi rồi mà.
Làm ơn không nói chuyện được không?
Người chủ thuyền nhận ra tâm trạng tệ hại của chúng tôi.
Không thích cỏ à?
Phoolchand hỏi.
Tôi không trả lời.
Aarti bước tiếp.
Em đi đâu thế? Để anh đưa em về nhà,
tôi nói.
Em sẽ bắt xe,
nàng nói và biến mất khỏi tầm nhìn của tôi.