- 31 -
-
Ngày đẹp hơn sẽ tới
- Chetan Bhagat
- 2441 chữ
- 2020-05-09 03:22:49
Số từ: 2426
Dịch giả: Phạm Hồng Anh
C.ty Nhã Nam phát hành
Nhà xuất bản Văn học
✯✯✯
Số hóa và soát lỗi: VCTVEGROUP
tve-4u.org
Chỉ cần một chuyến xe tải nhẹ là đủ để chuyển đồ từ nhà cũ của tôi tới ngôi nhà mới tinh dành cho giám đốc trường. Tôi có quần áo, những cuốn sách cũ của bố và những tấm ảnh gia đình. Nhà thầu mua nốt phần còn lại. Tôi không cần đến một tòa nhà hai tầng ba phòng ngủ, nhưng một giám đốc không thể chui rúc trong phòng ký túc xá được. Tôi đứng ở bãi cỏ nhà mới, giám sát việc chuyển đồ vào buổi sáng sớm. Một chiếc xe tải chở đồ mua mới - thảm, thiết bị gia dụng, đồ vệ sinh và đồ nội thất - chạy vào trong khu.
Một người khuân vác giơ mấy bức ảnh cũ của bố tôi lên.
Tôi để những thứ này ở đâu đây?
anh ta hỏi. Trong một tấm ảnh được đóng khung, ông ngồi dưới một gốc cây, hút điếu ống và ngắm nhìn cánh đồng. Tôi, mới được năm tuổi, trần truồng ngồi cạnh ông. Người bạn nông dân của bố tôi đã chụp bức ảnh đen trắng này bằng chiếc máy ảnh do con trai ông ta gửi từ nước ngoài về cho. Tôi cầm tấm ảnh lên và nhìn mặt bố. Không giống bố mà tôi nhớ, người trong tấm ảnh trông trẻ trung và khỏe mạnh. Tôi nhìn thấy cái cây và cố xác định vị trí của nó trong khuôn viên trường. Tôi không thể.
Tôi chưa từng khóc thương bố lần nào trong suốt bốn năm sau đám tang của ông. Tuy vậy, tôi không biết vì sao ngày hôm đó tôi lại cảm thấy bùi ngùi vô hạn. Bố hẳn sẽ rất muốn thấy tôi chuyển về một căn nhà to như thế này. Có thể lúc lìa đời ông vẫn nghĩ rằng đứa con trai kém cỏi của mình sẽ không đạt được gì trong cuộc đời. Giá như bố có thể nhìn thấy điều này! Gopal không khóc. Gopal đấu tranh với thế giới,
một giọng nói bên trong tôi vang lên.
Để ở phòng ngoài,
tôi nói.
Chúng tôi chuyển xong nhà lúc mười giờ sáng. Vị khách đầu tiên, theo như kế hoạch của tôi, sẽ là người đã làm cho việc này thành sự thực - ngài Shukla. Tôi đã mời ông ta tới ăn trưa. Tôi giục giã người bếp trưởng của ký túc xá. Bếp ga trong nhà mới của tôi không bật được và bếp trưởng muốn đến bếp của ký túc xá để nấu nướng.
Mang bếp tới đây!
tôi quát.
Ngài Ủy viên Hội đồng đang tới. Tôi không tin bếp ký túc.
Tất nhiên, tôi cũng muốn Aarti là một trong những người khách đầu tiên. Tuy nhiên tôi đã hứa với mình rằng Aarti sẽ tới nhà mới của tôi như là bạn gái của tôi chứ không phải bạn gái của người khác, đang quan hệ vụng trộm với tôi.
Nàng nhắn tin cho tôi: Chuyển nhà sao rồi? Khi nào thì em đến chơi được?
Tôi trả lời: Em đến lúc nào cũng được, nhưng anh sẽ không để em về đâu. Để anh gặp Raghav trước đã.
Anh chắc không? Em lo việc anh gặp anh ấy.
Tôi đang nhắn tin trả lời nàng thì điện thoại của tôi đổ chuông. Tôi nhận cuộc gọi của ngài Shukla.
Thưa ngài, chúng tôi đang nướng bánh puri. Đến nhanh lên, được chứ ạ?
tôi nói.
Về nhà đi, Gopal,
ông ta nói.
Tôi đang ở nhà. Nhà mới của tôi. Ý tôi là cũng là nhà mới của ông.
Tôi không xong rồi,
ngài Shukla nói, giọng ông ta căng thẳng bất thường.
Sao cơ?
Đến chỗ tôi. Thằng bạn khốn kiếp của cậu, tôi sẽ không tha cho nó đâu. Đến ngay đây.
Có chuyện gì vậy? Chúng ta còn bữa trưa...
Tôi nói nhưng ông ta đã dập máy.
Người đầu bếp hổn hển chạy tới nhà tôi, vác trên vai cái bếp nướng nặng trịch.
Sẽ chỉ mất một tiếng thôi,
ông ta trấn an tôi.
Bữa trưa bị hủy rồi,
tôi nói và ra khỏi nhà.
Điện thoại của tôi bíp
. Một tin nhắn nữa của Aarti.
Anh nên để em đến trang trí nhà cửa. Nhân viên khách sạn cơ mà.
Tôi gửi nàng một mặt cười và cất điện thoại vào túi.
Đến nhà Ủy viên Hội đồng Shukla,
tôi nói với lái xe.
Người của Ủy viên Hội đồng Shukla đứng thành một vòng tròn ở hiên nhà ông ta. Trông họ bi ai, như thể có ai đó vừa qua đời. Một tờ báo màu hồng trải rộng trên bàn cà phê.
Ngài Shukla đâu?
tôi hỏi.
Một người trong đảng của ông ta chỉ vào văn phòng.
Đợi ở đây. Ông ấy đang có một cuộc điện thoại quan trọng,
anh ta nói.
Có chuyện gì vậy?
tôi hỏi. Người đó không trả lời. Anh ta trừng trừng nhìn tờ báo màu hồng. Tôi nhặt một tờ.
Cách mạng 2020
, tên tờ báo viết, đầy kiêu ngạo. Một tấm bản đồ Ấn Độ nhỏ, hiển thị cái gọi là những trung tâm chỉ huy của cuộc cách mạng, là biểu tượng của tờ báo.
Ủy viên Hội đồng kiếm tiền bằng cách làm bẩn dòng sông thiêng!
là tiêu đề bài báo. Một tấm hình đen trắng chất lượng kém của ngài Shukla chiếm hết một phần tư trang.
250 triệu được phê duyệt cho Nhà máy xử lý nước thải Dimnapura. Ủy viên Hội đồng bỏ túi 200 triệu,
tít phụ viết.
Đây chẳng phải là những cáo buộc vớ vẩn, cũ rích và đã được nhai đi nhai lại mãi rồi hay sao?
tôi hỏi. Raghav thích bới tung mọi thứ lên, nhưng chắc chắn là chẳng có ai thèm quan tâm đến những thứ giẻ rách của cậu ta.
Không có ai trong phòng trả lời tôi. Đằng nào thì một nửa số đảng viên cũng không đọc nổi báo. Những người khác có vẻ quá sợ hãi để nói chuyện. Tôi đọc tiếp.
Sáng ngày thứ Hai ở Navabaga, một nhóm trẻ em đi bộ tới trường, nước cống ngập đến ngang lưng. Nước bẩn khắp nơi quả là một cảnh tượng khiến người ta đau lòng. Mùi hôi thối lan tràn trong không khí. Người dân của khu vực lân cận không biết chuyện gì đã xảy ra. Họ biết rằng điều này không xảy ra trước khi chính phủ thực hiện Kế hoạch hành động sông Hằng. Phải, chính kế hoạch với mục tiêu làm sạch dòng sông thiêng của chúng ta lại làm thành phố của chúng ta thêm bẩn thỉu.
Sao lại như vậy? Là vì không có dự án làm sạch dòng sông nào được triển khai. Ngoài việc làm ngập lụt Navabaga, dòng sông còn bẩn thỉu hơn bao giờ hết. Để bạn có thể hình dung, sự hiện diện của fecal coliform, một dạng vi khuẩn, phải không được vượt quá 2.000 đơn vị/lít. Ở các bậc nước, mức độ fecal coliform là 1.500.000 đơn vị/lít. Không chỉ dòng sông của chúng ta nhiễm bẩn, chính chúng ta cũng đang sống với mối nguy hại nghiêm trọng cho sức khỏe.
Tôi thấy ngài Shukla ra khỏi văn phòng. Tôi lao tới chỗ ông ta. Ông ta ra hiệu cho tôi chờ và tôi thấy ông ta vẫn đang gọi điện thoại. Ông ta nhặt ít hồ sơ rồi quay lại văn phòng. Tôi đọc tiếp.
Cách mạng 2020
đã tìm thấy nhiều sự thật về vụ lừa đảo Kế hoạch hành động sông Hằng. Tuy nhiên, gây sốc nhất là vụ việc Nhà máy xử lý nước thải Dimnapura của Ủy viên Hội đồng Raman Lal Shukla ở Varanasi. Được xây dựng với kinh phí 250 triệu, nhà máy vẫn không hoạt động trong nhiều năm. Cuối cùng, sau khi được đưa vào hoạt động nó chưa bao giờ làm sạch nước. Chúng tôi có trong tay sự thật giật mình về những gì diễn ra bên trong nhà máy.
Phe đối lập làm chuyện này rồi,
một đảng viên nói với người kia. Tôi ngồi xuống để đọc nốt bài báo.
Khi nước chưa xử lý được đưa đến nhà máy, tám mươi phần trăm được đưa xuống hạ lưu qua sông Varuna và được xả xuống sông mà không hề được làm sạch. Hai mươi phần trăm nước còn lại được xả ở đầu ra của chính Nhà máy Dimnapura, không được xử lý. Khi các thanh tra đo kiểm ở đầu vào và đầu ra ở những điểm trước và sau nhà máy, kết quả cho thấy các chất ô nhiễm đã giảm tám mươi phần trăm. Trong lúc đó, nước xả ra sông Varuna lại được đổ vào sông Hằng phía dưới đó vài cây số. Kết quả là - nước không hề được xử lý và dòng sông vẫn ô nhiễm như trước. Shukla nhận thành tích về việc nhà máy cho kết quả giảm chất ô nhiễm tám mươi phần trăm. Công ty xây dựng, AlliedCon, do người chú của Ủy viên Hội đồng, Roshan Shukla sở hữu. Ông này đã làm các hóa đơn giả mua máy bơm mà trên thực tế không hề làm vậy (các bản scan dưới đây).
Chúng ta sẽ giết tờ báo này,
một đảng viên thầm thì vào tai tôi khi thấy tôi đọc rất chăm chú.
Dưới cùng của trang có một số hình ảnh. Trong đó có ảnh các hóa đơn giả cho máy bơm lên đến 150 triệu. Tuy nhiên, những hình ảnh tại hiện trường cho thấy không hề có máy bơm nào như thế được lắp đặt. Một bức thư được scan từ các nhà sản xuất máy bơm cho thấy họ chưa từng cung cấp những máy bơm đó. Cơ cấu sở hữu của AlliedCon xác nhận liên kết với gia đình ngài Shukla. Cuối cùng, tờ báo có một tấm ảnh của sông Varuna, với một dấu chấm để hiển thị chính xác điểm nước thải được xảy ra.
Thống đốc bang đang từ Lucknow xuống,
một đảng viên thông báo và những tiếng rì rầm lo lắng lan khắp phòng.
Tôi thấy Raghav đã rất cố gắng trong câu chuyện này. Trước đó cậu ta đã bị khổ sở vì viết một câu chuyện không có bằng chứng. Lần này cậu ta đã không bỏ sót điều gì. Hóa đơn giả, liên kết giữa nhà thầu với Ủy viên Hội đồng, hành động cả gan đổ nước bẩn vào lại sông Hằng linh thiêng không phải tin tốt đẹp gì cho ngài Shukla. Người dân địa phương sẽ giận dữ. Một chính trị gia ăn cắp đã đủ xấu, nhưng cướp bóc từ dòng sông thiêng là tội lỗi xấu xa nhất.
Nó không phải là một tờ báo thực sự,
trợ lý phụ trách quan hệ công chúng của ngài Shukla đang trao đổi chủ đề này với ai đó.
Vài ngàn bản, sẽ không ai chú ý tới nó cả.
Lượng phát hành thấp của tờ Cách mạng 2020
đã trở thành hy vọng duy nhất của Ủy viên Hội đồng. Người của đảng đã thu hồi số lượng báo nhiều nhất có thể từ các sạp báo. Tuy nhiên, tờ Cách mạng 2020
được phát hành miễn phí, như một tờ quảng cáo nhỏ bên trong nhật báo. Không thể nào thu hồi hết được nó.
Aarti gọi điện. Tôi ra ngoài bãi cỏ.
Anh đọc số C2020 hôm nay chưa?
nàng hỏi. Tôi không biết là tờ báo còn có tên tắt nữa.
Anh đang cầm nó đây,
tôi nói.
Có thể nghe thấy tiếng nàng thở trước khi nàng nói tiếp.
Có quá không?
nàng hỏi tiếp.
Tôi nhếch mép,
Là Raghav mà. Cậu ấy có lúc nào không quá đâu?
Thật là sốc, phải không? Họ xả nước bẩn vào chỗ khác trên sông mà lại nói rằng đã xử lý sạch rồi!
Cậu ấy đang động vào toàn tai to mặt lớn đấy. Cậu ấy nên thận trọng.
Nhưng anh ấy chỉ nói lên sự thật. Phải có ai đó đứng lên vì sự thật chứ?
Anh chỉ nói cậu ấy nên cẩn thận thôi,
tôi nói.
Em không muốn anh ấy gặp rắc rối,
giọng nàng sợ hãi.
Cậu ấy có muốn tránh xa rắc rối đâu.
Liệu anh ấy có bị rắc rối không?
nàng nói, dừng lời sau mỗi từ.
Sao mà anh biết được?
tôi nghe thấy tiếng xe cộ ồn ào ngoài nhà.
Thôi nào Gopal, anh và Ủy viên Hội đồng Shukla...
nàng nói và ngừng lại.
Anh không liên quan đến bất cứ vụ lừa đảo nào cả, được chưa?
tôi gào lên.
Còi xe inh ỏi bên ngoài trong lúc tôi đi ra cổng.
Em không nói thế,
nàng nhẹ nhàng nói.
Em chỉ không muốn Raghav gặp rắc rối. Có thể là em không chung thủy với anh ấy, nhưng em không muốn anh ấy bị sao cả.
Đợi anh chút, Aarti,
tôi nói.
Tôi ra đến cổng. Tôi trợn mắt ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài. Sáu chiếc xe van từ các kênh truyền hình khác nhau đang đỗ bên ngoài. Bảo vệ đang cố gắng giữ các phóng viên ở bên ngoài, họ đang đứng đó truyền hình trực tiếp với phông nền là nhà của Ủy viên Hội đồng.
Có chuyện gì vậy?
tôi hỏi người bảo vệ.
Họ muốn vào trong,
người bảo vệ nói.
Họ biết Thống đốc bang sắp đến.
Mọi việc ổn chứ?
Aarti lo lắng hỏi trên điện thoại.
Phải, tới giờ thì vẫn ổn.
Hứa với em là Raghav sẽ không sao đi.
Không phụ thuộc vào anh đâu Aarti,
tôi bực tức.
Anh còn không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa. Đấy là một tờ báo nhỏ. Có thể sự việc sẽ lắng xuống.
Không đâu,
nàng nói.
Sao cơ?
Tất cả các báo chí và kênh truyền hình chủ đạo đã ở trong văn phòng của tờ Cách mạng 2020
rồi,
nàng nói.
Mẹ kiếp,
tôi nói khi một đội xe Ambassador trắng tiến tới gần ngôi nhà. Các phóng viên ảnh như phát điên lên, họ chụp tất cả những người xung quanh, kể cả tôi.
Raghav sẽ ổn chứ? Hứa với em đi.
Aarti, anh phải đi đã.
Tôi quay trở vào ngôi nhà.