- 30 -
-
Ngày đẹp hơn sẽ tới
- Chetan Bhagat
- 2731 chữ
- 2020-05-09 03:22:52
Số từ: 2709
Dịch giả: Phạm Hồng Anh
C.ty Nhã Nam phát hành
Nhà xuất bản Văn học
✯✯✯
Số hóa và soát lỗi: VCTVEGROUP
tve-4u.org
Chúng tôi không nói chuyện với nhau hai ngày liền sau đêm ở Ramada. Tôi không thể kiểm soát bản thân mình nữa và cuối cùng đã gọi điện cho nàng. Nàng không thể nói chuyện được với tôi vì cha mẹ nàng đang ở bên. Nhưng nàng đồng ý gặp tôi ở CCD sáng hôm sau trước giờ làm việc.
Em xin lỗi, em hoảng quá,
nàng nói và nhấp một ngụm nhỏ cà phê đen siêu nóng. Nàng mặc một chiếc váy màu tím xếp nếp và áo phông trắng in hình. Mái tóc ướt của nàng cho tôi biết nàng vừa tắm.
Hai mươi phút nữa em phải đi làm,
nàng nói.
Có chuyện gì với em đêm hôm ấy thế?
tôi hỏi.
Hừm, anh biết là đã có chuyện gì mà,
nàng đáp.
Em đã đến với anh, Aarti ạ,
tôi nói. Tôi đặt tay lên tay nàng.
Gopal!
Nàng rút tay về.
Gì vậy?
Tôi muốn nàng nhìn tôi bằng đôi mắt ngượng ngùng, khi nghĩ lại điều mà chúng tôi đã cùng trải qua và siết chặt tay tôi. Nhưng chẳng có gì xảy ra.
Thay vào đó nàng nói.
Người ta biết bọn mình.
Hơi nước từ hai cốc cà phê bốc lên giữa hai chúng tôi. So với buổi sáng tháng Mười hai lạnh lẽo bên ngoài thì tiệm cà phê ấm áp.
Em có yêu anh không?
tôi hỏi, tuyệt vọng chờ nàng khẳng định. Nàng phải yêu tôi chứ. Sao lại không được?
Aarti thở hắt ra bối rối.
Em sao thế? Ít nhất thì cũng nên chấp nhận cảm xúc lúc này của mình chứ?
Anh muốn biết bây giờ em cảm thấy thế nào không?
nàng hỏi.
Hơn tất cả những thứ khác.
Tội lỗi,
nàng nói.
Tại sao?
tôi hỏi, gần như vặc lại.
Chẳng phải đã rất tuyệt sao? Đấy không phải là tình yêu sao?
Gopal, anh hãy ngưng dùng từ ‘tình yêu’ đi, được không?
Không thể hiểu được con gái. Chấm hết. Tôi im lặng.
Raghav không làm gì sai với em,
nàng nói sau một phút, mắt nhìn đăm đăm ra ngoài cửa sổ.
Vậy ra đấy là vì Raghav...
tôi nói nhưng nàng ngắt lời.
Anh nghe em nói được không? Chỉ cần nghe thôi, được chứ?
ánh mắt nàng nghiêm nghị.
Tôi đành phải tuân theo. Đàn ông sinh ra trên trái đất là để lắng nghe các cô gái. Vì vậy, tôi gật đầu.
Anh ấy chỉ muốn kiếm sống bằng những công việc đúng đắn. Chuyện ấy đâu có dễ dàng gì,
nàng nói.
Tôi lại gật đầu, hy vọng không để lộ ra là mình đang giả vờ.
Em không nên lừa dối anh ấy. Em thật tệ hại.
Tôi lại gật đầu.
Anh có nghĩ em là một đứa tệ hại không?
Tôi giữ yên lặng.
Nói gì đi chứ,
nàng hét lên.
Em bảo anh nghe mà,
tôi nói.
Thế thì giờ nói đi,
nàng nói.
Làm gì?
tôi hỏi.
Nói gì đó đi,
nàng ra lệnh. Có thứ gì đó đặc biệt trong những cuộc trò chuyện nam-nữ. Tôi không biết bên này có bao giờ hiểu được bên kia muốn nói gì hay không.
Aarti, em là cô gái có lý trí. Em không làm những việc em không muốn.
Ý anh là gì?
nàng hỏi.
Bao nhiêu năm nay em chưa bao giờ chấp nhận lời tỏ tình của anh. Có gì đó đã khiến em làm chuyện đó tối hôm ấy.
Em đã phạm sai lầm,
nàng nói.
Tôi phải thừa nhận tôi thấy câu đó nàng nói ra nghe thật chối. Ngày đặc biệt nhất trong đời tôi bị nàng coi như một sai lầm. Tôi cố kìm cơn giận của mình.
Thật không? Vậy thì vì sao hôm nay em lại tới gặp anh?
tôi hỏi.
Uống cà phê thôi mà,
nàng nói, đôi mắt thiếu thành thực.
Aarti, đừng nói dối. Đừng dối anh. Nếu cảm giác của em đã thay đổi thì chẳng có gì phải ngượng cả,
tôi nói.
Lệ lăn trên má nàng. Tôi nhặt tờ giấy và vươn người ra trước lau nước mắt cho nàng. Nàng nhìn quanh và bình tĩnh lại.
Gopal, trong mọi mối quan hệ, luôn có một người yếu đuối và một người mạnh mẽ hơn. Người yếu đuối là người cần người kia hơn.
Đúng thế,
tôi nói.
Làm người yếu đuối hơn trong mối quan hệ không dễ dàng chút nào. Không phải lúc nào cũng dễ,
nàng nói.
Anh biết cảm giác ấy,
tôi nói.
Nàng nhìn tôi.
Anh xin lỗi. Anh đang nghe đây,
tôi nói.
Bố mẹ bắt em lấy chồng. Em không lần lữa mãi được,
nàng tiếp.
Raghav có vẻ không hiểu chuyện ấy.
Cậu ấy không muốn lấy em à?
tôi hỏi.
Phải sau vài năm nữa, không phải bây giờ. Anh ấy tránh chủ đề này. Đôi khi là do chưa ổn định, đôi khi vì công việc quá nguy hiểm, chủ yếu là vì anh ấy bận quá. Thế còn em thì sao?
Tôi gật đầu. Đôi khi cơ hội tốt nhất của ta với phụ nữ lại nằm ở một cái gật đầu thích hợp. Tôi tranh thủ rất tốt cơ hội của mình bằng một cái lắc đầu có tính toán.
Anh ấy yêu em, em biết. Thỉnh thoảng anh ấy vẫn gửi tin nhắn ngọt ngào cho em. Thích lắm.
Tôi nhận ra là nàng đang nói buột ra suy nghĩ của mình. Tôi giả vờ lắng nghe, nhưng tập trung vào đôi khuyên tai tím hình tam giác lắc lư nhẹ khi nàng nói. Nàng kết thúc tổng kết ưu và khuyết điểm của mình sau năm phút.
Cảm ơn anh đã lắng nghe,
nàng nói.
Sao lại là anh?
tôi hỏi.
Ý anh là gì?
Sao em lại ngủ với anh? Đúng là em có vấn đề với Raghav. Nhưng sao lại là anh?
Nàng nhìn tôi. Nàng đã bớt căng thẳng một chút sau khi xả bớt những khúc mắc trong lòng.
Vì em thích anh,
nàng nói.
Thật sao?
tôi hỏi.
Tất nhiên là em thích anh. Và em biết em có ý nghĩa thế nào với anh. Em thề là em sẽ rất hạnh phúc nếu anh tìm được một cô gái khác.
Anh không thể,
tôi nói.
Không thể gì?
Anh không thể ở bên cô gái khác được. Chỉ có thể là em hoặc không ai cả,
tôi nói và nhìn thẳng vào mắt nàng.
Anh có biết là điều ấy làm em thấy có lỗi thế nào không?
Vậy là em cảm thấy có lỗi cho dù em ngủ với anh hay không ngủ với anh?
Nàng cười khổ sở.
Làm con gái thật không dễ. Bọn em thấy có lỗi vì mọi thứ.
Đừng bối rối. Hãy đến với anh.
Còn Raghav thì sao?
nàng nói.
Anh ấy cần em trong lúc này.
Cậu ấy làm những gì cậu ấy muốn. Sao em lại không?
Đấy là công việc. Anh ấy không bao giờ bắt em thôi việc. Nhưng không chung thủy lại là chuyện khác.
Em cho anh cảm hứng, Aarti à,
tôi nói.
Em không biết là có bao nhiêu việc anh muốn làm trong đời nếu em bên anh đâu. Anh muốn mở rộng quy mô trường. Bọn anh có thể mở một học viện hàng không, MBA, có thể là khoa y nữa.
Không có em anh vẫn sẽ làm được,
nàng nói.
Anh muốn có em vì chính bản thân anh thôi. Không có em sẽ chẳng có anh,
tôi nói.
Người ta chia tay nhau suốt ấy mà, Aarti. Em với cậu ấy chưa lấy nhau. Chúng mình sẽ rất hạnh phúc.
Còn Raghav thì sao?
nàng hỏi.
Cậu ấy sẽ ổn thôi. Cậu ấy sẽ tìm được ai đấy, một nhà báo hay một nhà hoạt động gì đấy,
tôi nói.
Nàng cười.
Gì vậy?
tôi hỏi.
Em thích anh, Gopal ạ. Nhưng sao anh lại cố gắng quá thế?
Xin lỗi,
tôi khó nhọc nói.
Không phải lúc nào anh cũng làm đúng hay tìm được lời nói thích hợp.
Im đi, đây không phải là chuyện hành động gì.
Em là của anh nhé?
tôi chìa tay.
Làm ơn đừng gây áp lực với em.
Tôi rút tay về.
Không hề,
tôi nói.
Nàng xem đồng hồ. Nàng phải đi. Tôi gọi tài xế, anh ta chầm chậm lái chiếc Mercedes đen tới.
Ôi trời!
nàng thốt lên.
Của anh đấy à?
Không, nó là của quỹ. Nó là của ngài Shukla. Bọn anh chỉ nhận hàng thôi.
Chúng tôi vào xe. Lớp da đen rất ấm.
Xe có sưởi ghế,
tôi nói, chỉ cho nàng chỗ điều khiển.
Một ngày nào đó, ông sẽ có xe riêng, thưa ông Gopal,
nàng nói khi chúng tôi đến khách sạn.
Xe hay bạn gái?
tôi nháy mắt với nàng.
Cả hai, hy vọng thế,
nàng nói và nháy mắt đáp lại tôi.
Khi nào mình gặp nhau được,
tôi hỏi,
chỉ bọn mình thôi?
Gopal!
Chúng ta không phải làm bất cứ điều gì. Thực sự là anh không muốn làm gì cả.
Lời cuối nổi tiếng của mọi anh chàng,
nàng nói và vào khách sạn.
Nhân viên bảo vệ chào chiếc Mercedes đen khi nó lăn bánh ra khỏi cổng khách sạn.
♦♦♦
Bố mẹ em đâu rồi?
Nàng kéo rèm phòng mình.
Bệnh viện. Đầu gối bố lại tái phát.
Aarti và tôi vẫn tiếp tục gặp nhau, nhưng hiếm khi ở những nơi công cộng. Chủ yếu là nàng gọi tôi đến nhà khi bố mẹ nàng đi vắng. Cho dù có đến sáu người giúp việc trong nhà, phòng của nàng vẫn là chỗ riêng tư. Đã hai tháng trôi qua sau cái đêm ở Ramanda. Cảm giác tội lỗi vì đã phản bội Raghav của nàng đã dịu đi đôi chút, hoặc ít nhất thì nàng cũng đã giấu tôi rất tốt. Tôi thôi hỏi xem nàng có yêu tôi không vì điều đó chỉ làm cho nàng xa tôi hơn.
Con gái thật đầy mâu thuẫn. Họ nói họ muốn chuyện trò, nhưng lại câm như hến khi động đến một vài chủ đề. Nếu họ thích bạn, họ sẽ muốn bạn cảm nhận được nó thay vì bắt họ phải nói ra.
Ăn nho không?
nàng đưa tôi một khay hoa quả.
Đút anh ăn,
tôi nói trong lúc nằm ườn trên chiếc ghế ngả lưng của nàng.
Im đi,
nàng đẩy cái khay về phía tôi.
Nàng ngồi trên cái ghế đối diện tôi. Chúng tôi có một quy tắc bất thành văn - chúng tôi tránh xa giường của nàng.
Một lần thôi được không?
tôi nói.
Chuyện gì thế?
nàng nói và đứng dậy. Nàng nhặt một chùm nho và đưa nó lại sát miệng tôi. Khi tôi há mồm, nàng nhét cả chùm nho vào trong.
Người ta không cho vua ăn kiểu như thế,
tôi nói, loay hoay vì nước nho chảy ra từ miệng.
Bọn con trai giống hệt nhau. Đầu tiên là theo đuổi, nhưng khi đã có được cô gái rồi thì các anh lại muốn làm vua,
nàng nói.
Em là nữ hoàng của anh, em yêu ạ,
tôi nói.
Bốc mùi. Sến sẩm. Khủng khiếp,
nàng nói.
Tôi tặng nàng một nụ hôn đẫm mùi nho.
Người giúp việc đang ở đây đấy!
Họ sẽ gõ cửa. Em biết mà,
tôi nói.
Tôi muốn hôn nàng lần nữa, nhưng nàng đẩy tôi ra.
Em đối xử tệ bạc với anh lắm, phải không?
nàng hỏi.
Không sao,
tôi nói.
Động chạm quá nhiều làm em rối đầu. Anh không muốn em mệt mỏi hàng tuần liền, phải chứ?
Không sao. Anh cũng không muốn,
tôi trả lời.
Thật sao?
nàng ngạc nhiên.
Bọn con trai lúc nào cũng muốn làm chuyện ấy. Tuy vậy nàng biết tôi không nói dối. Tôi không bao giờ đề nghị nàng đến trường tôi, dù ở đó chúng tôi có thể được hoàn toàn riêng tư. Tôi cũng không cố để có thêm một cuộc hẹn hò như ở Ramanda lần nữa.
Thật đấy,
giọng tôi nghiêm túc.
Anh không muốn à?
nàng hỏi. Nàng mặc quần màu nghệ tây và áo trắng. Tôi muốn nàng hơn bất kỳ người phụ nữ nào, hay nói thẳng ra là hơn bất cứ thứ gì trên thế giới này. Nhưng, tôi vẫn có một điều kiện.
Anh không muốn, cho tới khi Raghav ra khỏi hệ thống của em,
tôi nói.
Gì cơ?
Tối hôm ấy ở Ramada anh đã có được thể xác em, không phải là tâm hồn em. Anh không muốn chuyện lại như thế nữa.
Anh không thể gạt người khác ra sau một đêm được,
nàng nói.
Anh biết. Nhưng em có đang thử không?
Em không biết nữa,
nàng nói.
Cho dù em có muốn từ chối bao nhiêu đi chăng nữa, nhưng sự thực là em vẫn gặp anh hằng ngày.
Nàng ngồi lên tay ghế của tôi.
Thế thì em đã sẵn sàng để cắt đứt với cậu ta chưa?
tôi hỏi.
Khi tôi vừa nói hết câu thì điện thoại của nàng đổ chuông.
Anh ấy đấy,
nàng nói.
Tôi im lặng.
Chào,
nàng nói với cậu ta. Nàng ngồi đủ gần để tôi có thể nghe thấy tiếng Raghav ở đầu dây bên kia.
Bọn anh đạt năm ngàn bản rồi,
cậu ta nói.
Chúc mừng anh!
Bọn anh sắp nhận được quảng cáo của những thương hiệu tốt rồi. Em đang làm gì thế?
Em về sớm,
Aarti nói.
Bố mẹ có chuyện gì à?
Mẹ đưa bố đi bệnh viện. Đầu gối bố tệ lắm. Bố sẽ phải thay cả hai gối.
Tệ quá nhỉ,
cậu ta nói.
Tôi nghịch tóc Aarti trong lúc nàng nói chuyện với Raghav. Nàng cau mặt ra hiệu cho tôi dừng lại. Tôi không dừng.
Còn gì nữa không? Tối anh có làm gì không?
nàng hỏi.
Hoàn thiện số báo lớn cho thứ Hai. Sẽ điên lắm đấy,
cậu ta nói.
Được rồi,
Aarti thở dài. Tôi chải lại sợi tóc rơi xuống mặt nàng. Nàng nắm tay tôi trong khi nói.
Anh có thể đi uống cà phê đêm với em,
Raghav nói.
Em phải ở với bố. Với cả lần nào em về muộn mẹ cũng muốn em phải lấy chồng ngay tuần sau.
Em còn quá trẻ mà,
Raghav nói.
Gia đình em không hiểu chuyện ấy. Chị em họ bằng tuổi em đã lấy chồng hết rồi,
nàng nói.
Bọn mình đừng bắt đầu cãi nhau nữa được không?
Raghav nói.
Anh kiệt sức rồi.
Em thì không,
Aarti nói.
Anh yêu em, tạm biệt,
Raghav khôn khéo nói.
Thật chứ?
Aarti hỏi lại.
Aarti, thôi nào. Anh phải cúp máy đây. Anh rất yêu em. Em nói đi, nào,
Raghav nói.
Yêu anh. Tạm biệt,
nàng nói.
Đang nghịch tóc nàng tôi thu tay lại.
Gì vậy?
nàng hỏi.
Gạt cậu ta ra khỏi cuộc đời em đi,
tôi nói.
Chỉ là cuộc trò chuyện đơn giản thôi mà,
nàng nói.
Em nói ‘yêu’. Với anh, em không thích từ ấy.
Em muốn tỏ ra bình thường thôi. Bọn em thường kết thúc cuộc gọi như thế,
nàng nói. Nàng bước tới cửa sổ và nhìn ra ngoài.
Anh xin lỗi, nghe em nói thế với người đàn ông khác thật không dễ dàng chút nào.
Làm kẻ lừa dối cũng chẳng dễ dàng chút nào,
mắt nàng đẫm lệ.
Tôi ôm lấy nàng.
Đến một lúc nào đấy anh ấy sẽ biết,
Aarti nói, mặt nàng vùi trong ngực tôi.
Em chỉ muốn tự mình nói với anh ấy.
Em sẽ đến với anh chứ?
tôi hỏi.
Nàng gật đầu thật nhẹ, không ngẩng mặt lên.
Anh sẽ yêu em mãi mãi, Aarti.
Nàng ôm tôi thật chặt. Một lúc sau nàng nhìn tôi.
Em có nên nói với anh ấy không?
nàng hỏi.
Tôi lắc đầu.
Anh sẽ nói,
tôi nói. Tôi muốn đập chuyện này vào mặt cậu ta.