- 29 -


Số từ: 3024
Dịch giả: Phạm Hồng Anh
C.ty Nhã Nam phát hành
Nhà xuất bản Văn học
✯✯✯
Số hóa và soát lỗi: VCTVEGROUP
tve-4u.org
Nàng hất giày rồi ngồi xếp bằng trên giường. Tôi tới rót thêm vang cho nàng.

Em sẽ say đấy,
nàng nói nhưng vẫn chìa ly ra. Nàng nhấp một ngụm và xem đồng hồ. Đồng hồ đầu giường chỉ tám rưỡi tối.

Em ở lại được bao lâu?
tôi hỏi.

Tới chín giờ,
nàng nói.
Nửa tiếng nữa.


Mười giờ được không?
tôi hỏi.
Nàng lắc đầu.
Mẹ sẽ có hàng trăm câu hỏi. Trừ phi... em nói là em làm hai ca,
nàng nói thêm.

Thế nói thế đi,
tôi lập tức nói.

Em sẽ phải ở lại thêm tám tiếng nữa. Tới hai giờ sáng.


Tuyệt vời.


Anh điên à?
Nàng nói.
Em không thể ở trong phòng anh tới hai giờ sáng được!


Sao không?
tôi hỏi lại.
Có lúc nào bọn mình có được cơ hội thế này đâu?


Nếu bạn trai em mà biết...
nàng nói rồi im bặt. Nàng dựa vào đầu giường.

Biết gì?
tôi lại hỏi.
Chúng tôi đã uống hết nửa chai. Tôi rót thêm cho mình.

Biết là em ở trong phòng người đàn ông khác lâu thế thì anh ấy sẽ giết em mất,
nàng nói nốt.

Cậu ta dám?

Nàng cười.
Không hẳn như thế. Nhưng anh ấy sẽ thực sự phát rồ lên. Đập phá cái gì đấy.
Nàng nhặt một cái gối ném tôi, đóng vai một anh bạn trai thích chiếm hữu.

Cậu ấy sẽ giết em nếu biết đấy là anh,
tôi nói với nàng.

Anh ấy sẽ không biết đâu,
Aarti nói.
Tôi đứng dậy đến bên giường.

Em sẽ làm hai ca đấy,
tôi nói, chỉ cho nàng cái điện thoại.

Anh chắc chứ?
nàng hỏi tôi.
Đến hai giờ sáng thì em sẽ ăn hết cả đầu anh đấy!


Em làm thế cả đời rồi còn gì,
tôi đáp trả.
Nàng đập tôi bằng một cái gối khác. Tôi bắt được và để nó sang một bên. Nàng đặt một ngón tay lên môi, ra hiệu cho tôi im lặng. Nàng gọi điện về nhà.

Mẹ à?
nàng nói.
Vâng, con vẫn ở chỗ làm. Hai ca, làm thế nào được?

Mẹ nàng nói trong vài giây. Aarti tiếp tục:
Đáng ra con nhỏ Bela phải làm ca này. Nó bịa ra mấy lý do để không đến. Từ khi đính hôn nó cứ trốn việc suốt.

Mẹ nàng lại nói gì đó. Aarti có vẻ khó chịu.

Sao con lại phải đính hôn chỉ vì Bela đính hôn rồi? Vâng ạ... Mẹ, con sẽ mà... Vâng, được rồi... Vâng, xe khách sạn sẽ đưa con về... Chào mẹ.

Nàng cầm điện thoại ngồi trên giường, trông có vẻ giận dữ.

Em nghĩ một lúc nào đấy một cái công tắc trong đầu các bậc phụ huynh Ấn Độ bị bật một cái. Từ ‘học đi, học đi, học đi’ họ chuyển sang ‘lấy chồng đi, lấy chồng đi, lấy chồng đi’.


Em không muốn à?


Em sẽ lấy,
nàng nói, vỗ vỗ giường.
Sao anh lại đứng tạo dáng thế kia?

Tôi ngồi xuống giường, thận trọng ngồi cách xa nàng một chút.

Anh trả ối tiền thuê phòng này rồi. Thoải mái đi.


Sao cơ?
tôi hỏi.

Việc của em là làm cho khách được thoải mái mà,
nàng nói và nở một nụ cười quan-hệ-khách-hàng. Cho dù có chút vết rượu vang trên răng nhưng nụ cười của nàng vẫn đẹp tuyệt vời.
Tôi cúi người tháo giày tất.
Em không phải gọi cho Raghav à?

Nàng lắc đầu.
Anh ấy còn chẳng nhận ra ấy chứ. Anh ấy đang chuẩn bị một câu chuyện lớn mà,
nàng nói. Nàng tự rót thêm vang cho mình.

Nếu cậu ấy gọi thì sao?
tôi hỏi.
Nàng đặt tay lên miệng tôi.
Nếu anh ấy gọi thì anh yên nhé... Em sẽ xử lý,
nàng nói.
Cái chạm của nàng như một tia lửa.
Nàng bỏ tay.
Vậy thưa ngài Giám đốc, công việc, cuộc sống, mọi thứ của ngài thế nào?


Mọi thứ chỉ là công việc. Điều hành trường cao đẳng chẳng dễ dàng gì,
tôi nói.

Mỗi công việc thôi à?
nàng nhại lại mẹ,
cái gì? Anh phải lấy vợ đi? Sao tới giờ anh vẫn chưa lấy vợ?

Chúng tôi rũ ra cười và cụng ly.

Chắc em cũng sắp phải đính hôn rồi,
nàng nói.
Áp lực ghê lắm.


Raghav thì sao?
tôi hỏi.

Rõ ràng là bây giờ anh ấy chưa sẵn sàng. Nhưng anh ấy sẽ làm nếu em ép,
nàng nói.

Bố mẹ em đồng ý cậu ấy chưa?
tôi hỏi.

Họ yêu anh ấy. Bố em đã phá vỡ truyền thống chính trị của gia đình để vào nhà nước. Ông ngưỡng mộ đam mê của Raghav.


Dù cậu ấy không kiếm ra tiền?


Anh ấy sẽ kiếm được. Ngày nào đó anh ấy sẽ kiếm được,
Aarti cam kết.
Mà sao anh nói cứ như họ hàng nhà em thế nhỉ?

Nàng cầm điều khiển bật ti vi.

Chán quá,
nàng nói khi lướt qua các kênh tin tức. Nàng dừng lại ở Kênh 5, một nữ diễn viên đang nhảy múa theo một bản nhạc được phối khí lại.

Cô này làm lại hết môi,
nàng nói,
chỉnh mũi và có thể là chỉnh cả ngực nữa.


Sao cơ?
tôi giật mình vì cách chọn từ của nàng.

Chỉnh ngực. Làm lại ngực, cho to hơn,
nàng nói.
Tôi sốc ra mặt.

Anh là bạn thân nhất của em,
nàng nói và vui vẻ đấm vào tay tôi.
Em có thể hoàn toàn là mình bên anh.

Nàng lại chuyển kênh và bất thình lình chúng tôi xem phim Khi Harry gặp Sally
từ đoạn giữa.

Đàn ông và phụ nữ không thể là bạn bè được,
Billy Cristal nói với Meg Ryan, mồm vẫn ngậm tăm xỉa răng.


Đương nhiên là có thể chứ. Nhìn bọn mình xem,
Aarti sốt ruột nói và vặn tiếng to lên.
Em thích bộ phim này.


Em xem chưa?
tôi hỏi.

Rồi. Còn anh?

Tôi lắc đầu. Tôi không xem phim tiếng Anh.

Lại đây, cùng xem đi. Em sẽ kể chuyện gì đã xảy ra trước đấy cho anh.

Tôi xích lại gần nàng. Tôi vặn bớt ánh sáng trong phòng từ bảng điều khiển cạnh giường trong lúc nàng tóm tắt câu chuyện cho tôi. Harry và Sally mỗi người sống cuộc đời riêng của mình, gặp nhau, cãi nhau vài lần nhưng chưa từng thực sự kết thân với nhau cho dù đáng ra là phải như vậy. Chúng tôi im lặng xem phim.

Ôi trời, bọn mình uống hết chai rồi này,
sau một lúc nàng nhận ra. Nàng lấy cái gối đặt vào lòng tôi rồi ngả đầu xuống đó cho tới hết phim.

Anh thoải mái chứ?
nàng hỏi, ngước mắt lên nhìn tôi, mắt nàng lấp lánh dưới ánh sáng ti vi.
Tôi ngần ngừ một chút rồi nhẹ nhàng đặt tay lên đầu vuốt tóc nàng. Nàng không từ chối. Cảm giác ở bên nàng thật tuyệt vời. Cho tới tận bây giờ, tôi vẫn chưa tìm được khoảnh khắc nào hạnh phúc hơn trong cuộc đời mình.

Aarti à?
tôi gọi.

Vâng?
Nàng đáp, mắt vẫn nhìn.

Em nằm trên lòng anh thế này ổn chứ?

Nàng gật đầu, mắt vẫn nhìn màn hình.

Sao hôm ở ngoài sông em lại bỏ chạy?
tôi hỏi.

Em không muốn nói chuyện ấy. Xem phim đi đã nào,
nàng nói.

Em có định bỏ chạy nữa không?
tôi hỏi, giọng nặng nề.
Nàng cảm nhận được sự căng thẳng trong tôi. Nàng tắt tiếng ti vi và ngồi dậy.

Anh ổn chứ, Gopi?
nàng nói, các từ dính với nhau. Ánh sáng màn hình ti vi loang loáng trên mặt chúng tôi.

Hãy bỏ đi ngay bây giờ đi nếu em muốn,
tôi nói, câu nói khó khăn lắm mới thoát khỏi cổ họng.
Bởi vì nếu em ở lại thêm một chút nữa trong đời anh rồi bỏ đi...

Tôi đã nói quá nhiều. Rượu vang Úc đã tìm ra cách mở toang một trái tim Ấn Độ.

Im đi,
nàng nói và lại đặt tay lên miệng tôi,
đúng là bà hoàng, xin lỗi, vua kịch sĩ!

Nhưng đúng là tôi nghĩ thế, tôi không thể chịu được việc phải cách xa nàng.

Em cũng cô đơn, Gopal ạ,
nàng nói,
cô đơn lắm.


Vì sao?


Raghav không có thời gian. Bố mẹ em thì không hiểu vì sao em muốn đi làm. Họ không hiểu được vì sao con gái của Chánh án thành phố lại phải lao động cật lực. Tất cả bạn gái của em đều đã lấy chồng, chuẩn bị sinh con mà em thì vẫn chưa. Em quá kỳ quặc.


Em khác biệt,
tôi sửa nàng.

Vì sao em lại khác biệt? Tại sao em không thể bình thường - hài lòng với việc ở nhà, chờ chồng về được?


Như thế là không bình thường. Là lạc hậu.


Raghav làm em điên đầu. Em muốn ủng hộ anh ấy. Nhưng dường như anh ấy không thể làm gì cho ra hồn. Anh ấy từ chối hợp tác với một tờ báo chỉ vì muốn độc lập. Cứ thế thì sao mà anh ấy làm ra tiền được?


Anh nghĩ em vừa nói là sẽ có lúc cậu ấy kiếm ra tiền?


Em tỏ vẻ cứng cỏi thôi. Nhưng em có thể nói với anh nỗi sợ của em mà, phải không?
nàng hỏi.

Tất nhiên rồi,
tôi nói và vuốt ve má nàng.
Chúng tôi quay lại màn hình ti vi. Một đêm Sally thấy buồn. Harry đến nhà cô. Anh ta an ủi cô. Rồi họ hôn nhau. Không biết là vì đoạn phim này hay rượu vang khuyến khích hay vì tôi cảm thấy tôi có thể sẽ không còn cơ hội nào khác nên tôi cúi xuống để hôn Aarti. Nàng ngạc nhiên ngước nhìn tôi. Nhưng, nàng không phản đối. Chỉ nhìn chằm chằm.
Tôi hôn nàng lần nữa. Lần này khẩn khoản hơn. Hai phút trôi qua không có gì rồi sau đó nàng hôn lại tôi. Chúng tôi hôn nhau lần này rồi lần nữa. Tôi hôn môi nàng, má nàng, trán nàng, cổ nàng, tai nàng rồi lại môi nàng. Tôi tắt đèn.
Khi tôi ôm nàng lần nữa, nàng nói,
Không được đâu.


Anh biết,
tôi nói,
nhưng anh không dừng được.
Tay tôi với lấy cúc áo nàng.

Không được,
nàng nói và tóm chặt tay tôi.
Tôi luồn tay kia dưới áo nàng, ơn trời, đàn ông có hai tay; không thì ai còn có thể vuốt ve được nữa. Cuối cùng thì bàn tay tôi cũng đặt trên ngực nàng.

Gopal, anh biết là chuyện gì đang xảy ra không đấy?
nàng nói.
Tôi lắc đầu.

Bọn mình không nên...

Tôi bịt miệng nàng bằng một nụ hôn. Nàng vặn vẹo một chút, nhưng tôi tiếp tục hôn nàng. Nàng bắt đầu đáp ứng. Đầu tiên còn chậm, sau đó đuổi kịp và cuối cùng vượt tôi.

Thế này sai quá, Gopal ơi,
nàng hổn hển, cắn môi dưới tôi.
Tôi trả lời bằng những nụ hôn. Phim hết. Tôi nghe tiếng quảng cáo dầu gội đầu trong khi tôi kéo áo nàng cởi ra.

Đừng, Gopal!
Nàng thì thầm nhưng giơ tay lên để tôi cởi áo dễ hơn.
Tôi cởi áo mình. Lần này khi chúng tôi ôm nhau, hơi ấm và sự mềm dịu của nàng tan vào trong tôi.

Anh yêu em rất nhiều...
tôi nói.

Đừng nói nữa,
nàng nói, cắt ngang câu nói lộn xộn của tôi.
Tôi đẩy nhẹ vai để nàng nằm xuống giường. Tôi cởi bỏ nốt quần áo của mình.
Nàng nhìn ra chỗ khác.

Gì vậy?
tôi hỏi.
Nàng lắc đầu, không nhìn vào mắt tôi.
Tôi trườn vào cạnh nàng. Nàng hôn tôi nồng nàn, nhưng mỗi khi tôi dừng lại nhìn vào mắt nàng, nàng lại quay đi.
Tôi thò tay xuống cởi cúc quần jean của nàng. Nàng giữ tôi lại một lần cuối cùng.

Em có bạn trai rồi mà,
nàng nhắc tôi.

Anh sống với chuyện ấy nhiều năm rồi,
tôi nói.

Em không phải loại con gái ấy, Gopal,
nàng nói trong tiếng nấc.

Em là cô gái tuyệt vời,
tôi nói, ngón tay tôi ấn vào rốn nàng. Tôi ngừng lại để hôn.
Cô gái tuyệt vời nhất trên thế giới.

Tôi đặt tay nàng lên người mình. Tôi lại tìm cách cởi quần nàng. Con gái mặc những chiếc quần jean bó khó cởi nhất trên thế giới. Tôi thấy không thể cởi được nó nếu không có sự trợ giúp của nàng.

Giúp anh với được không?
tôi nói sau năm phút chật vật.
Yêu cầu của tôi làm bật lên tiếng cười khúc khích. Nàng vặn người một chút để cởi nó ra. Tôi đợi và sau đó kéo nàng sát vào mình.

Gopal,
nàng nói và ôm tôi thật chặt. Cảm xúc bị đè nén nhiều năm bùng ra. Tôi cắn và hôn nàng trong lúc tôi với nàng hòa làm một.
Tôi biết cuộc đời mình sẽ chẳng bao giờ còn như trước nữa. Chuyện xảy ra chỉ làm mạnh thêm tình yêu mà tôi dành cho nàng. Người ta nói sau khi làm tình đàn ông thường rút lui. Nhưng tôi muốn kéo nàng lại gần, ôm ấp và giữ nàng mãi bên mình.
Ôm nàng thật chặt từ phía sau, tôi hôn tóc nàng trong lúc nàng nhìn ra phía trước với nét mặt vô cảm.

Em thật tuyệt vời, Aarti à. Từng xăng ti mét của em đều thật tuyệt vời.

Nàng cười nửa miệng. Tôi tì khuỷu tay nhỏm lên.

Em có thích không?
tôi hỏi.
Nàng gật đầu nhưng nhìn đi chỗ khác.

Nhìn anh này,
tôi nói. Nàng quay mắt về phía tôi, nhưng nhìn qua tôi.

Em ổn chứ?
tôi hỏi.
Nàng gật đầu.
Chúng tôi lại nằm xuống. Một cái đèn LED nhỏ nhấp nháy trên trần nhà.

Gì thế?
tôi hỏi, sợ rằng đấy là máy quay.

Cảnh báo khói,
nàng nói.
Chúng tôi yên lặng trong vài phút.

Anh không sống thiếu em được, Aarti à,
tôi nói.

Làm ơn đừng nói thế.


Đúng thế mà. Anh yêu em,
tôi nói.

Thôi mà, anh làm ơn đi!
Nàng nói và ngồi dậy, khoác tấm vải trải giường che cơ thể.

Có chuyện gì vậy?
tôi nói, cầm tay nàng qua tấm vải trải giường.
Điện thoại của nàng bíp
. Nàng nhìn tin nhắn. Nàng thở dài trong lúc nhắn tin trả lời.

Em mặc quần áo được chưa?
nàng luồn khỏi tôi.

Hả?
tôi nói.
Chắc rồi.

Nàng quấn tấm vải trải giường quanh mình, nhặt quần áo và đi vào phòng tắm. Tôi bật đèn. Một mớ cảm xúc rắm rối nung nấu trong tôi.
Rõ ràng là nàng có quan tâm đến tôi, nếu không thì không cô gái nào lại làm việc mà nàng đã làm. Thế nhưng, sao nàng lại hành xử xa cách đến thế? Nàng có trông đợi tôi sẽ nói với nàng rằng tôi sẽ luôn bên nàng? Hay nàng đang hối tiếc? Chuyện này sẽ đưa chúng tôi lại gần nhau hơn hay chỉ làm chúng tôi xa nhau hơn?

Tôi trần truồng và bối rối. Tôi không thể gỡ bỏ được sự bối rối của mình, nhưng ít nhất thì tôi cũng có thể mặc lại quần áo. Nàng trở lại khi tôi đang cài khuy áo.

Em phải về nhà,
nàng cương quyết nói.
Đồng hồ đầu giường chỉ nửa đêm.

Em không phải ở lại đến hai giờ sáng à?
tôi hỏi.

Em sẽ nói rằng ca trực kết thúc sớm. Dù sao thì bố mẹ cũng quá buồn ngủ để mà xem đồng hồ,
nàng đáp.
Ngồi với anh,
tôi muốn nói. Tôi muốn nói chuyện. Tôi muốn nàng biết chuyện này có ý nghĩa như thế nào với tôi. Chẳng phải con gái lúc nào cũng muốn nói chuyện hay sao?


Anh gọi lái xe được không?


Ở lại thêm năm phút nữa đi em,
tôi van nài.
Làm ơn đi mà?

Nàng ra xô pha. Tôi ngồi trên giường.

Sao em căng thẳng thế?
tôi hỏi.
Anh là Gopal của em. Em có quan tâm đến anh không?


Anh vẫn cần bằng chứng à?
nàng hỏi.
Tôi đến bên nàng. Cầm tay nàng. Tay nàng thật lạnh.

Anh không muốn em cảm thấy xấu hổ vì chuyện này,
tôi nói.
Chuyện này rất đặc biệt. Bọn mình nên tự hào vì nó.


Nhưng em đã có người yêu,
nàng nói.

Yêu người mà chẳng bao giờ bên em sao?

Nàng ngạc nhiên quay nhìn tôi.

Anh chưa bao giờ nói gì về em và Raghav. Nhưng như thế không phải là anh không nhận ra. Aarti, em xứng đáng được nhiều hơn. Em xứng đáng với mọi niềm vui trong đời.


Em chỉ là một cô gái bình thường, Gopal à,
Aarti nói, cắn môi.

Một cô gái bình thường cũng cần tình yêu, sự an toàn, quan tâm và giúp đỡ. Phải không?
tôi nói.
Nàng im lặng.

Cô gái bình thường đến lúc nào đó sẽ đi lấy chồng. Cô ấy sẽ cần phải biết rằng người chồng của cô ấy có thể chăm sóc gia đình cùng với cô ấy,
tôi nói. Tôi đã ở thế phòng ngự trong nhiều năm. Có Aarti ở bên, tôi cảm thấy tự tin chuyển sang thế tiến công.

Em mệt rồi. Em muốn về nhà,
nàng nói và đứng dậy.
Tôi gọi lái xe. Tôi muốn tiễn nàng xuống nhà. Nàng từ chối. Nàng đến sát gần tôi trước khi ra về. Tôi trông chờ một cái hôn nhưng chỉ là một vòng tay ngắn ngủi. Cánh cửa sập lại đằng sau nàng. Mùi hương của nàng còn lại trong phòng hàng giờ và trong tim tôi hằng ngày sau đó.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ngày đẹp hơn sẽ tới.