- 28 -


Số từ: 1223
Dịch giả: Phạm Hồng Anh
C.ty Nhã Nam phát hành
Nhà xuất bản Văn học
✯✯✯
Số hóa và soát lỗi: VCTVEGROUP
tve-4u.org

Ông ở phòng 2105, thưa ông Mishra.

Tôi đặt một phòng ở Ramanda, năm ngàn một đêm.

Ông cần giúp xách đồ không, thưa ông?
cô gái ở quầy tiếp tân hỏi tôi.

Tôi chỉ có cái này thôi,
tôi nói, chỉ cái ba lô của mình.
Nhân viên tiếp tân cười với tôi. Cô ta đi cùng tôi tới giữa sảnh và tới bàn quan hệ khách hàng.

Đây là Aarti,
nhân viên tiếp tân nói,
cô ấy sẽ đưa ông lên phòng.

Aarti ngẩng lên nhìn từ máy tính. Nàng há hốc mồm.

Xin chào,
tôi nói, giọng lãnh đạm nhất có thể.

Ồ, chào... ý tôi là xin kính chào,
nàng bối rối.

Aarti, đây là ông Gopal Mishra, giám đốc Cao đẳng Kỹ thuật Ganga. Ông ấy ở phòng 2105. Làm ơn đưa ông ấy lên phòng.


Vâng, vâng,
Aarti nói, vẫn còn sốc.
Nàng đứng dậy. Chúng tôi tiến tới thang máy. Một nhân viên buồng cùng vào thang máy với chúng tôi. Chúng tôi không nói chuyện được. Nàng chỉ nói khi ở hành lang tầng hai.

Gopal, anh đang làm gì ở đây vậy?
nàng thầm thì. Nàng vẫn đi trước tôi hai bước.
Tôi đã có sẵn lời bao biện. Tôi không thể nói với Aarti là tôi đặt phòng này chỉ cho chúng tôi.

Anh có giảng viên khách mời từ London.


Thì sao?


Ông ấy hủy vào phút cuối. Bọn anh đã thanh toán tiền phòng rồi. Thế là anh nghĩ, sao mình lại không tận hưởng lòng mến khách của Ramada nhỉ?


Gì cơ? Lẽ ra anh phải nói với em chứ. Em đã có thể giúp anh hoàn tiền.


Kệ đi. Anh chưa bao giờ được ở khách sạn năm sao. Anh sẽ thử một lần xem.

Chúng tôi đến phòng 2105. Nàng mở cửa phòng bằng thẻ từ. Nàng thật đẹp trong bộ đồng phục, chiếc sari nghiêm túc, tóc búi gọn gàng đến từng sợi.
Tôi ném ba lô lên giường.

Anh có cần giới thiệu tiện nghi trong phòng không?
nàng hỏi.

Không,
tôi cười.
Có người đã giới thiệu với anh rồi.


Anh điên rồi, Gopal,
nàng nói.
Mà em phải đi đây.

Tôi ngồi xuống chiếc xô pha đơn trong phòng.
Ở lại đi,
tôi nói.

Không được. Em đang làm việc.


Sau sáu giờ thì sao? Giờ năm rưỡi rồi.


Em không được ở trong phòng của khách!


Em biết ông khách này mà,
tôi nài.
Hai phút thôi được không?

Nàng ra đóng kín cửa nhưng không khóa. Nàng ngồi xuống chiếc ghế cạnh bàn làm việc và nhìn tôi chằm chằm.

Gì thế?


Anh không bày ra chuyện này đấy chứ?
nàng hỏi.

Bày đặt gì? Giảng viên hủy dạy mà.


Tên giảng viên ấy là gì?


Ông Allen.


Ồ, thật ư? Trường nào thế?


Trường...
tôi ngập ngừng.

Thấy chưa. Đừng bịa nữa.


Sao anh biết được trường nào? Trưởng khoa chắc biết. Tất cả những gì anh biết là bọn anh có một phòng và anh lấy nó.

Nàng lắc đầu.

Hãy gặp nhau ở đây sau khi em xong việc,
tôi nói.

Bằng cách nào?
nàng hỏi.
Bị cấm đấy.


Em chỉ làm những việc được phép thôi à?
tôi hỏi lại.

Không,
nàng nói,
nhưng mà...


Em chẳng dám đâu.


Không phải thế,
nàng nói và đứng dậy.
Anh biết mà.


Không ai biết đâu,
tôi nói.
Hoàn thành nốt công việc đi rồi đến đây. Bọn mình sẽ ăn ở đây. Khoảng một tiếng thì về.


Nếu nhân viên dọn phòng thấy em thì sao?


Em cứ trốn trong nhà vệ sinh nếu họ đến.


Kỳ quá.


Được rồi, anh sẽ gọi đồ ăn trước khi em tới. Bánh sandwich nhé?

Nàng cắn môi dưới và suy nghĩ vài giây về đề nghị của tôi.
Được rồi,
nàng thở dài.
Nhưng anh phải đảm bảo không có nhân viên nào quanh đây lúc em đến và đi đấy.


Chắc rồi, anh sẽ đứng ngoài hành lang. Sẽ gọi điện bật đèn xanh.

Nàng ra chỗ tôi và cốc nhẹ vào thái dương tôi.
Anh bắt em làm gì thế này!
Nàng nói và ra khỏi phòng.
♦♦♦
Tôi gọi một bánh sandwich vuông, bánh sô cô la và một chai vang. Tôi còn tắm vòi sen, dùng nước nóng và dầu gội nhiều hơn lượng tôi thường dùng cho cả tuần.
Nàng gọi tôi lúc sáu rưỡi.
Kiểm tra hành lang đi.

Tôi ra khỏi phòng.
Ổn rồi,
tôi nói vào điện thoại, ngó nghiêng hai bên hành lang.
Hai phút sau, cả hai chúng tôi đã ở trong phòng với cửa khóa chặt. Nàng đã thay sang quần bò và sơ mi cài cúc dưới nhà sau ca làm việc.

Anh ngốc quá, anh biết chứ, phải không?
nàng nói, gieo mình xuống giường, đặt một tay lên ngực.
Tim em đập nhanh quá!


Thư giãn đi,
tôi nói.
Nàng cười to.
May cho anh là họ vẫn chưa lắp CCTV đấy. Sau này lắp rồi thì không giở trò này được nữa đâu.


Vậy thì đúng lúc quá còn gì,
tôi nói.
Em đói không?

Tôi mở cái nắp đĩa bạc đựng bánh sandwich.

Đói chết mất,
nàng thú nhận.
Tôi có gọi thêm khoai tây rán và xa lát cùng với sandwich.
Lại đây ăn nào.


Em kiệt sức không đi được nữa. Em đi giày cao gót đứng tám tiếng liền rồi. Em ăn trên giường được không?


Dĩ nhiên rồi,
tôi nói và đưa đĩa cho nàng. Tôi rót một ly vang đỏ.

Anh gọi cả chai vang à?
nàng hỏi.
Tôi nhún vai.

Anh bắt đầu uống vang từ khi nào thế?
nàng hỏi tiếp.

Ngài Shukla bắt anh thử đủ các thứ,
tôi nói.

Anh thích vang à?


Anh thường uống whisky. Nhưng anh nghĩ có thể em thích vang.


Phải. Nhưng em không nên uống. Đây là chỗ làm của em.


Một ly thôi...
tôi nài nỉ.
Nàng gật nhẹ đầu và cầm ly.

Raghav không uống nhiều. Đôi khi anh ấy chán ngắt,
nàng nói và nhấp một ngụm.
Ngon. Loại gì thế?


Jacob’s Creek của Úc,
tôi nói, nhấn mạnh xuất xứ. Nó làm tôi mất hai ngàn, nhưng tôi không nhắc đến giá tiền.

Ngon quá. Sẽ ngấm nhanh đấy.


Thư giãn đi, lái xe của anh sẽ đưa em về nhà,
tôi nói.
Nàng cầm chặt cái bánh bằng cả hai tay và ăn như nạn nhân chết đói.

Chậm thôi,
tôi nói.
Nàng nói, mồm vẫn đầy thức ăn.
Từ sáng đến giờ em chưa ăn gì cả.


Từ hồi còn đi học em đã thích nhồi nhét rồi mà,
tôi trêu.

Vì anh có để lại gì cho em đâu!


Này, anh chỉ lấy trộm bánh của em mỗi một lần, mà chỉ lấy một nửa. Anh vẫn còn đang phải thụ án đây này,
tôi nói.

Ồ, thật sao?
nàng nói.
Thầy giáo chỉ phạt anh có một học kỳ thôi mà.


Nhưng anh thì vẫn kẹt cứng với em,
tôi nói, trông vô cùng chán nản.
Nàng nhặt một miếng khoai tây rán trên đĩa ném tôi. Trượt. Nó rơi xuống ghế xô pha.

Ối, nhặt nó lên đi anh. Em không thể bôi bẩn khách sạn của em được,
nàng nói.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ngày đẹp hơn sẽ tới.