- 35 -
-
Ngày đẹp hơn sẽ tới
- Chetan Bhagat
- 2184 chữ
- 2020-05-09 03:22:49
Số từ: 2163
Dịch giả: Phạm Hồng Anh
C.ty Nhã Nam phát hành
Nhà xuất bản Văn học
✯✯✯
Số hóa và soát lỗi: VCTVEGROUP
tve-4u.org
Chúng tôi ăn bánh gối nóng, bánh vòng rán, bánh nướng pho mát cay và uống chè nóng.
Không tốt cho sức khỏe lắm,
Aarti nói. Chúng tôi ngồi ở bàn ăn, mặt đối mặt.
Nhưng trời mưa ăn lại ngon,
tôi nói.
Tôi bật đèn lên khi trời bắt đầu sẩm tối. Nàng ăn trong yên lặng, tiêu hóa thức ăn cũng như những gì vừa xảy ra. Tôi muốn nói chuyện hồi chiều, nhưng tự kiềm chế lại. Con gái không thích nói về những khoảnh khắc riêng tư, nhất là khi ta ép họ. Tuy nhiên, họ lại dễ nổi giận nếu bạn không đả động gì đến những khoảnh khắc đó.
Tuyệt đấy,
tôi nói.
Bánh gối ấy à?
nàng hỏi, dù thừa hiểu tôi nói gì.
Không, bánh vòng rán ấy,
tôi trả lời.
Nàng ném một mẩu bánh ngọt cong cong màu vàng vào tôi.
Buổi chiều tuyệt vời nhất trong đời anh,
tôi nói khi chúng tôi cười xong.
Anh đàn ông nào cũng muốn chuyện đó,
nàng nói.
Tôi nhận ra rằng mình không nên nói gì thêm về chủ đề này nữa để nàng không bị rơi vào cơn mặc cảm tội lỗi một lần nữa.
Này, em nói là vụ bới móc của Raghav làm ảnh hưởng cả đến gia đình em phải không?
tôi hỏi.
Ờ, anh biết Thống đốc đã buộc Shukla từ chức rồi phải không? Ông ta không từ chức hay tự vào tù như ông ta tuyên bố trên ti vi. Đảng bắt ông ta làm thế,
nàng nói.
Anh biết.
Nàng tự rót cho mình cốc trà thứ hai. Tôi tưởng tượng ra cảnh nàng sống với tôi. Mỗi buổi sáng chúng tôi sẽ thức dậy và dùng trà trên giường thế nào. Có thể chúng tôi sẽ uống trà ngoài hiên. Hay trên bãi cỏ. Tôi hình dung chúng tôi ngồi ghế mây và tán chuyện hàng giờ. Tôi hình dung nàng là hiệu trưởng trường Cao đẳng Khách sạn Du lịch Ganga. Sinh viên sẽ hoàn toàn mê tít nàng vì nàng là hiệu trưởng xinh đẹp nhất trong lịch sử. Tôi sẽ đuổi học chúng nếu chúng cố...
Anh có nghe không đấy?
nàng gõ thìa vào cốc.
Hả?
tôi nói.
Anh xin lỗi. Phải, đảng đã khai trừ ngài Shukla. Thì sao?
Đảng đang thiếu ứng cử viên mạnh cho cuộc bầu cử năm tới,
Aarti nói.
Họ sẽ tìm được người thôi,
tôi nói. Tôi uống nốt trà và để cái cốc không lên bàn. Nàng rót thêm cho tôi. Tôi suýt rơi vào mơ mộng lần nữa. Nhưng tôi kiểm soát được mình và lắng nghe Aarti.
Họ cần ứng cử viên có thể chiến thắng. Họ không thể mất thành phố này được. Đây là ghế quan trọng của đảng,
nàng nói.
Chuyện ấy thì có gì khác biệt với em?
Họ muốn bố em vào vị trí đó,
Aarti nói.
Ồ!
tôi nói. Tôi quên mất mối liên hệ giữa ông của Aarti với đảng. Ông đã thắng cử ba mươi năm.
Phải rồi. Giờ thì hàng chục chính trị gia đến hằng ngày, van nài bố - ngài Pradhan, làm ơn tham gia tranh cử đi.
Bố không muốn à?
Aarti lắc đầu.
Tại sao?
tôi hỏi.
Bố không thích chính trị. Ngoài ra còn vấn đề sức khỏe nữa. Bố không thể đứng hay đi lâu được vì đầu gối có vấn đề. Làm sao mà bố tranh cử hay tham gia các chiến dịch được?
Aarti nói.
Đúng rồi.
Chưa hết đâu,
Aarti nói,
anh còn chưa nghe khuyến nghị nực cười nhất đâu.
Gì vậy?
Là em ra tranh cử,
Aarti nói. Nàng cười to, như nàng vừa kể một chuyện cười rất hay. Tôi thì không thấy buồn cười.
Chuyện ấy,
tôi nói,
cũng đáng để suy nghĩ đấy.
Anh có điên không đấy?
Aarti nói.
Em làm chính trị? Đùa à? Em nghĩ anh hiểu em cơ đấy. Họ đã buộc cánh em để làm nhân viên quan hệ khách hàng thay vì tiếp viên hàng không. Giờ thì họ sẽ bắt em đến thăm hàng ngàn làng xã và ngồi với những ông già bảy mươi cả ngày hay sao?
Đấy là quyền lực, Aarti à,
tôi nói.
Ở đất nước này thứ đó quan trọng lắm.
Em không quan tâm đến quyền lực. Em chả cần nó. Em hạnh phúc rồi,
Aarti nói.
Tôi nhìn vào mắt nàng. Nàng có vẻ chân thành.
Em có hạnh phúc với anh không?
Em sẽ hạnh phúc. Bọn mình sẽ phải giải quyết vài chuyện, nhưng em biết em sẽ hạnh phúc,
nàng nói, có vẻ như tự nói với mình nhiều hơn là với tôi.
Sau đó nàng về ngay. Bố mẹ nàng có khách đến thăm, lại là quan chức của đảng, họ cũng muốn gặp Aarti. Tôi đưa nàng về nhà để có thêm chút thời gian bên nàng.
Thế thì anh sẽ cô đơn khi đi về,
Aarti nói.
Tôi nhún vai.
Cảm ơn anh vì một ngày tuyệt vời,
nàng nói khi chúng tôi tới nhà nàng.
Không có gì,
tôi nói.
Chúc em ăn tối ngon miệng với các chính trị gia.
Ôi trời, làm ơn. Bắn chết em đi,
nàng nói. Cả hai chúng tôi ra khỏi xe. Tôi đứng dựa nắp ca pô trong lúc nàng đi về phía cổng.
Có chắc là em không thích trở thành Ủy viên Hội đồng chứ?
Nàng quay lại phía tôi.
Còn lâu,
nàng nói.
Có thể chồng em làm được, nếu anh ấy muốn.
Nàng nháy mắt với tôi trước khi vào nhà.
Tôi đứng đó, ngạc nhiên. Nàng có ý gì không nhỉ? Có phải nàng muốn tôi trở thành Ủy viên Hội đồng không? Cụ thể hơn, có phải nàng muốn tôi trở thành chồng nàng không?
Aarti, em nói gì vậy?
tôi hỏi.
Nhưng nàng đã vào trong nhà.
Tôi không biết là Nhà tù Trung tâm Varanasi có phòng riêng. Tôi đến gặp ngài Shukla trong buồng giam của ông ta. Như được yêu cầu, tôi đem cho ông ta ba hộp hoa quả, hai chai Johnnie Walker Black Label, hạt hạnh nhân và hạt điều rang muối, mỗi thứ một cân. Viên cảnh sát khám xét tôi thu lại túi đồ và hứa sẽ đem tới sau. Tôi nghĩ Ủy viên Hội đồng sẽ gặp tôi trong phòng chờ, nhưng tôi có thể vào hẳn phòng giam ông ta.
Ông ta ngồi trong phòng, xem một cái ti vi màu nhỏ và uống Coca bằng ống hút.
Không tệ, phải không?
ông ta nói. Ông ta dang tay chỉ cho tôi phòng giam kích thước dài bốn mét rưỡi rộng ba mét. Trong phòng có một cái giường với khăn trải sạch sẽ, bàn làm việc, ghế, tủ và ti vi. Phải, nó có vẻ cũng không kinh khủng lắm. Nó giống nhà khách chính phủ hơn là nhà tù. Tuy nhiên không thể so nó với biệt thự của ngài Shukla được.
Kinh khủng quá,
tôi nói.
Ông ta cười.
Cậu phải gặp tôi khi mới bắt đầu làm chính trị,
ông ta nói.
Tôi đã phải ngủ ngoài ga xe lửa.
Tôi thấy tệ quá,
tôi nói. Tôi ngồi xuống chiếc ghế gỗ.
Tối đa là sáu tháng,
ông ta nói.
Ngoài ra, người ta cấp cho tôi mọi thứ. Cậu có muốn ăn đồ của Taj Ganga không?
Tôi lắc đầu.
Cái xe thế nào?
ông ta hỏi.
Tuyệt,
tôi nói.
Trường thì sao?
ông ta hỏi tiếp.
Vẫn ổn. Chúng tôi phải chậm lại một chút. Chúng tôi không có đủ vốn,
tôi nói.
Tôi sẽ bố trí tiền,
ngài Shukla nói.
Không vội đâu, ngài Shukla. Ông cứ tạm ẩn thân đã. Mọi thứ khác có thể chờ,
tôi nói.
Ông ta tắt ti vi.
Bạn cậu chơi chúng ta, nhỉ?
ngài Shukla nói.
Cậu ta không phải bạn tôi. Hơn nữa giờ thì cậu ta cũng tiêu rồi. Còn ông sẽ quay lại,
tôi nói.
Lần sau họ sẽ không cho tôi tham gia đâu.
Ông ta trầm ngâm.
Tôi có nghe,
tôi nói.
Ai nói thế?
Ngài Shukla có vẻ ngạc nhiên.
Tôi nói với ông ta về tình bạn của tôi với Aarti, con gái của Chánh án và những gì nàng nói với tôi. Tôi không nói với ông ta về quan hệ của nàng với Raghav, cũng như không nói chi tiết về nàng và tôi.
Ồ, phải rồi, cậu biết con bé lâu rồi phải không?
ông ta hỏi.
Bạn học phổ thông,
tôi nói.
Vậy là bố con bé sẽ không tranh cử?
ngài Shukla hỏi.
Tôi lắc đầu.
Cả con gái ông ấy cũng thế. Cô ấy ghét chính trị. Vậy là ông vẫn có cơ hội,
tôi nói.
Không phải lần này,
ngài Shukla ngắt lời.
Tôi phải đợi. Ngay sau khi ra tù thì không được.
Vậy là họ phải tìm người khác à?
Gia đình Chánh án thì chắc chắn sẽ thắng,
ông ta nói.
Người dân yêu họ.
Họ không quan tâm,
tôi nói.
Cậu thân con bé cỡ nào?
câu hỏi sắc sảo của ông ta khiến tôi rùng mình.
Tôi không bao giờ nói dối ngài Shukla, nhưng tôi cũng không muốn kể chi tiết về quan hệ giữa tôi và Aarti với ông ta.
Tôi im lặng.
Cậu thích con bé chứ?
ông ta lại hỏi.
Bỏ đi, ngài Shukla. Ông biết là tôi đang chìm trong công việc mà,
tôi nói, cố chuyển chủ đề.
Tôi đang nói về công việc đây, cậu nhóc khờ ạ.
Sao cơ?
tôi nói, ngạc nhiên khi thấy ngài Shukla vẫn duy trì được niềm đam mê chính trị của mình dù đang ở trong tù.
Cậu lấy con bé đi. Nếu tay Chánh án què ấy không tranh cử và cả cô con gái cũng không, thì anh con rể sẽ làm thay.
Gì cơ? Sao ông lại nói như vậy?
Tôi đã dành hai mươi năm trong chính trường Ấn Độ rồi. Rõ ràng là bọn họ sẽ làm như vậy. Chờ mà xem, họ sẽ gả chồng cho con bé nhanh thôi.
Bố mẹ cô ấy đang quấy rầy cô ấy về chuyện lấy chồng.
Lấy nó đi. Tranh cử rồi đắc cử.
Tôi im lặng.
Cậu có biết là trường Ganga của cậu sẽ đi tới đâu nếu cậu trở thành Ủy viên Hội đồng không? Một ngày nào đó tôi sẽ quay lại, có thể là sẽ theo một đơn vị bầu cử khác. Nếu cả hai chúng ta có quyền lực, ta sẽ cai trị thành phố này, có thể là cả bang. Ông con bé đã có lúc làm Thống đốc bang rồi đấy!
Tôi chưa nghĩ đến chuyện lập gia đình,
tôi nói dối.
Đừng nghĩ nữa. Làm đi. Cậu có nghĩ là con bé sẽ đồng ý lấy cậu không?
ông ta hỏi.
Tôi nhún vai.
Cho mẹ con bé thấy xe và tiền của cậu. Đừng lấy của hồi môn. Thế thì dù cô con gái có từ chối thì bà mẹ cũng sẽ đồng ý.
Ngài Shukla, tôi, chính trị gia á?
Phải. Chính trị gia, thương gia, nhà giáo dục - quyền lực, tiền bạc và sự tôn kính - một tổ hợp hoàn hảo. Cậu có số làm việc lớn. Tôi biết điều này ngay từ lúc cậu bước vào văn phòng tôi,
ông ta nói.
Ngài Shukla rót whiksy Black Label vào hai cốc. Ông ta bảo người lính gác đi lấy đá. Tôi vẫn im lặng và ngồi trầm tư trong lúc ông ta pha đồ uống. Chắc chắn rồi, quyền lực chẳng bao giờ là thứ tồi tệ ở Ấn Độ. Muốn làm bất cứ chuyện gì, ta đều cần đến quyền lực. Quyền lực có nghĩa là người ta phải trả tiền cho tôi, thay vì tôi trả tiền cho người khác để xong việc. Trường Ganga có thể phát triển lên gấp mười lần bây giờ. Ngoài ra thì đằng nào tôi chả yêu Aarti. Cuối cùng thì tôi cũng sẽ lấy nàng, vậy sao không phải ngay bây giờ? Với lại nàng cũng đã úp mở nói tới chuyện đó rồi. Tôi thở dài.
Tôi chống lại sự tự ti của mình. Được thôi Gopal
, tôi tự nói với mình. Mày có số làm lớn đấy. Dù mày không thi đỗ AIEEE, dù mày không nhớ công thức phân tử thì điều đó cũng không có nghĩa là mày không làm được những thứ lớn lao trong đời.
Cuối cùng thì tôi cũng đã mở được một trường cao đẳng, sống trong một căn nhà lớn và có một chiếc xe đắt tiền.
Ngài Shukla đưa cốc rượu cho tôi.
Tôi có thể lấy cô ấy,
tôi nói.
Xin chúc mừng, chàng rể!
Ngài Shukla nâng cốc.