- 42 -
-
Ngày đẹp hơn sẽ tới
- Chetan Bhagat
- 1026 chữ
- 2020-05-09 03:22:51
Số từ: 1014
Dịch giả: Phạm Hồng Anh
C.ty Nhã Nam phát hành
Nhà xuất bản Văn học
✯✯✯
Số hóa và soát lỗi: VCTVEGROUP
tve-4u.org
Mồng một tháng Ba, tôi đặt một phòng ở Taj Ganga. Căn phòng trên tầng bốn có một ban công nhỏ, nhìn ra bể bơi và bãi cỏ của khách sạn. Tôi đã lấy thẻ SIM khỏi điện thoại di động hai ngày trước. Tôi nói với nhân viên của mình rằng tôi có việc phải đi khỏi thành phố. Tôi ở trong phòng mình cả ngày. Tôi ra ban công vào lúc tám giờ tối. Trong ánh sáng nhạt nhòa của buổi chạng vạng, tôi đọc tấm thiệp lần nữa.
Ông bà Anil Kashyap
Trân trọng kính mời anh
Đến dự lễ kết hôn của quý tử
Raghav
Và
Aarti
(con gái ông bà Pratap Brji Pradhan, Chánh án)
Vào hồi 8 giờ tối
Ngày 1/3/2010
Tại vườn Poolsides,
Khách sạn Taj Ganga, Varanasi
Tôi có thể nhìn thấy phòng cưới dưới cầu thang. Cả khu vườn được trang hoàng kín đèn hoa. Khách khứa bắt đầu đến. Ở một góc, DJ đang chuẩn bị sàn nhảy và kiểm tra âm nhạc. Một bên thảm cỏ là quầy thức ăn. Bọn trẻ nhảy nhót trên hai cái ghế trang trí đáng ra để dành cho cô dâu và chú rể trên một sân khấu nhỏ. Tòa lâu đài mô phỏng, nơi đám cưới thực sự diễn ra được phủ kín cúc vạn thọ.
Tôi đứng đó trong im lặng, lắng nghe tiếng kèn shehnai vọng lờ mờ lên tầng bốn.
Đoàn đưa rể đến lúc chín giờ tối. Raghav ngồi trên một con ngựa. DJ vặn to nhạc. Tôi nhìn từ trên xuống những người họ hàng của Raghav nhảy múa phía trước con ngựa. Raghav mặc bộ đồ bandhgala. Mặc dù tôi không muốn công nhận nhưng phải nói là cậu ta thật đẹp trai, kể cả khi nhìn từ xa thế này. Tôi có thể mặc đồ đắt tiền hơn nhưng vẫn không thể trông vương giả như thế được. Tôi tự xỉ vả mình vì lại so sánh.
Aarti đến đám cưới lúc chín rưỡi. Nàng từ từ đi lên sân khấu. Những tiếng xuýt xoa thán phục lan khắp đám đông khi họ nhìn thấy cô dâu đẹp nhất họ từng được chiêm ngưỡng trong đời.
Nàng nhìn tựa một thiên thần, trong bộ lehnga trắng ngà đính kim tuyến bạc. Và dù tôi không dùng ống nhòm tôi cũng có thể nói rằng trông nàng hoàn hảo. Trong buổi lễ, những người anh em họ vây quanh Raghav và Aarti. Họ nâng hai người lên, làm họ vất vả mới đeo được vòng hoa cho nhau.
Sau lễ trao vòng hoa thì tôi không còn chịu đựng được nữa. Tôi đã muốn nhìn thấy Aarti làm cô dâu, nhưng tôi không cần phải xem trực tiếp toàn bộ lễ kết hôn.
Tôi quay về phòng, đóng cửa và kéo rèm. Tôi bật tiếng ti vi hết cỡ để át đi âm thanh tràn vào từ bên ngoài.
Tôi lắp SIM vào điện thoại. Hết tin nhắn nọ đến tin nhắn kia nhảy lên khi chiếc điện thoại thở hơi đầu tiên sau nhiều ngày.
Tôi nhận được bốn mươi tin nhắn từ các giảng viên, mười trong số đó là của trưởng khoa. Hầu hết tin nhắn nói về các vấn đề của trường. Raghav gửi cho tôi năm tin nhắn, hỏi xem tôi đã nhận được thiệp mời chưa. Tôi không đếm hết có bao nhiêu cuộc gọi nhỡ từ cậu ta. Một tin nhắn làm tôi giật mình nhất. Từ Aarti. Tin nhắn viết: Đến đi. Nếu anh thực sự muốn.
Tôi nghĩ đến việc trả lời, nhưng nhớ ra rằng nàng sẽ không dùng điện thoại trên sân khấu.
Tôi gọi cho trưởng khoa.
Anh ở đâu thế, giám đốc Gopal?
trưởng khoa nói lạc giọng.
Chúng tôi lo quá.
Trưởng khoa Shrivastava... Trưởng khoa Shrivastava ơi...
Gopal!
ông ta gọi tên tôi, cảm thấy sự căng thẳng trong giọng tôi.
Đưa tôi ra khỏi đây,
tôi hoàn toàn suy sụp.
Cậu ở đâu? Cậu ở đâu thế?
Taj Ganga, phòng 405... tôi không muốn ở đây nữa.
Tôi đến đây,
ông ta hứa.
Một tiếng sau tôi đã ngồi cạnh trưởng khoa trong xe của ông ta trên đường về trường.
Vậy, có chuyện gì...
ông ta bắt đầu nhưng rồi im lặng.
Chỉ cần nhìn mặt tôi một lần, ông ta đã hiểu rằng tôi không muốn nói chuyện.
Trưởng khoa Shrivastava, tôi muốn làm việc thật lực. Hãy đưa trường Ganga lên tầm cao mới. Tôi muốn chúng ta có mặt trong tất cả các lĩnh vực giáo dục. Hãy làm cho tôi thật bận. Bận đến mức không còn thời gian suy nghĩ.
Anh đã bận lắm rồi còn gì,
ông ta trông có vẻ lo lắng.
Nữa vào. Sao chúng ta chưa có các lớp luyện thi?
tôi hỏi.
Tiền ở đấy mà ra đấy. Tôi muốn có một đề án về các lớp luyện thi kỹ thuật và MBA. Được chứ?
tôi nói, giọng vang vang.
Anh ổn chứ, Giám đốc Gopal?
trưởng khoa hỏi.
Ông có nghe tôi không đấy? Tôi muốn có một đề án,
tôi nói, hét to đến mức người lái xe ngọ ngoạy không yên trên ghế lái.
Vâng, thưa Giám đốc,
trưởng khoa nói.
Ông ta thả tôi ở nhà. Tôi đi thẳng đến quầy rượu gần bàn ăn. Tôi mở một chai Black Label mới mà chúng tôi mua cho đoàn thanh tra. Tôi rót đầy tận miệng một cái cốc. Hết. Người giúp việc đến.
Ông đã ở đâu vậy, ông chủ?
họ hỏi.
Tôi có việc,
tôi nói. Vị whisky đắng, nhưng tôi nuốt tất.
Còn bữa tối ạ?
Tôi lắc đầu. Người giúp việc ra khỏi phòng. Tôi lại giá sách và lấy cuốn sổ lưu niệm.
Tôi rót cho mình một cốc nữa. Tôi uống một ngụm hết nửa cốc, nhưng khi cơ thể tôi từ chối, tôi phải nhổ nó ra.
Tôi ngã xuống sàn. Tôi dùng cuốn sổ lưu niệm làm gối và ngủ thiếp đi.