Đoạn Kết
-
Ngày đẹp hơn sẽ tới
- Chetan Bhagat
- 875 chữ
- 2020-05-09 03:22:52
Số từ: 853
Dịch giả: Phạm Hồng Anh
C.ty Nhã Nam phát hành
Nhà xuất bản Văn học
✯✯✯
Số hóa và soát lỗi: VCTVEGROUP
tve-4u.org
Tôi xem giờ. Đồng hồ của bệnh viện chỉ sáu giờ sáng.
Vậy uống đến say khướt đã thành thói quen nhỉ,
tôi nói.
Gopal cười ranh mãnh.
Đó là lần duy nhất,
anh ta nói.
Tất nhiên là trừ đêm qua.
Tôi nhìn mặt Gopal. Anh ta trông vẫn còn trẻ như một sinh viên. Tuy nhiên khuôn mặt dầy một lớp vỏ của những trải nghiệm, những bài học cay đắng của cuộc đời khiến cho anh ta trông già hơn tuổi thực của mình.
Vậy là Aarti và Raghav đã lấy nhau một năm rồi?
tôi hỏi.
Một năm và hai mươi ngày.
Chuyện từ đó đến giờ ra sao?
tôi hỏi.
Ngài Shukla vẫn trong tù. Tôi đến thăm ông ta hằng tháng. Tôi cố mua lại phần của ông ta trong trường bằng thu nhập của mình và chuyển thành trường của tôi. Ông ta cần tiền cho những công việc kinh doanh khác. Cứ để xem.
Còn Raghav và Aarti thì sao?
tôi hỏi.
Tôi không giữ liên lạc. Tôi ở trong trường suốt. Hai tháng nữa là bầu cử. Cậu ấy là ứng cử viên.
Là sao?
Raghav ra tranh cử. Ảnh của cậu ấy có trên áp phích bầu cử treo đầy thành phố,
Gopal nói.
"Đáng lẽ có thể đã là anh đấy. Anh thấy thế nào?
tôi hỏi.
Gopal nhún vai.
Cậu ấy là Ủy viên Hội đồng thì tốt hơn tôi. Tôi thì làm gì được? Kiếm thêm tiền thôi. Với cậu ấy thì sẽ có cơ hội để cậu ấy thay đổi thứ gì đó.
Anh thật cao thượng,
tôi nói.
Gopal ngồi thẳng dậy và bồn chồn kéo chân ra.
Nhưng tôi vẫn không phải là người tốt, đúng không?
anh ta hỏi.
Tôi chưa bao giờ nói thế,
tôi nói.
Tôi đã nói với ông rồi, tôi không xứng đáng làm nhân vật trong câu chuyện của ông.
Gopal nói.
Tôi im lặng.
Tôi có thể là kẻ xấu?
Gopal nói, mắt anh ta lấp lánh.
Hãy cứ để độc giả quyết định xem họ muốn anh là ai. Tôi chỉ viết về con người, tôi không đúc họ thành anh hùng hay kẻ xấu,
tôi nói.
Raghav là người tốt. Tôi không tốt bằng một nửa cậu ấy.
Gopal nói.
Đừng tự xét xử mình như thế,
tôi nói.
Ông Chetan, đặt tay lên tim mình đi, rồi nói với tôi rằng tôi là một người tốt được không?
Tôi nhận ra rằng sự công nhận của tôi rất có ý nghĩa với anh ta. Nhưng tôi muốn thành thực. Tôi suy nghĩ một lúc về chuyện đó.
Quên nó đi, thưa ông. Đừng trả lời. Đi dạo một chút đi.
Anh ta ra khỏi giường. Trông anh ta đã khá hơn nhiều. Chúng tôi cùng đi dạo trên bãi cỏ của bệnh viện.
Đừng bao giờ uống nhiều thế nữa, hứa với tôi đi,
tôi nói.
Tôi hứa,
anh ta nói.
Hứa với tôi là anh sẽ tìm được ai đó,
tôi nói tiếp.
Anh ta lắc đầu.
Việc này thì tôi không hứa được.
Anh có nhớ cô ấy không?
tôi hỏi.
Anh ta im lặng.
Anh có gặp cô ấy sau lễ kết hôn không?
Anh ta lắc đầu.
Giờ thì tôi hiểu tại sao anh ta ngại đưa tôi về Ramada. Tôi xem giờ. Còn hai giờ nữa là tới chuyến bay của tôi. Tôi phải đi nhanh về khách sạn, sửa soạn và ra sân bay.
Tôi phải đi,
tôi nói. Anh ta gật đầu. Anh ta tiễn tôi ra xe.
Cách mạng sẽ tới,
Gopal nói.
Ngày nào đó chúng ta sẽ có một đất nước tươi đẹp hơn.
Tôi biết,
tôi nói.
Ông cũng viết về chuyện đó. Khi trường Ganga hùng mạnh, tôi sẽ cố gắng điều chỉnh hệ thống. Tôi cũng phát ốm với việc đưa phong bì cho kẻ khác rồi.
Chúng ta phải thay đổi nhiều thứ,
tôi nói.
Tất cả đều phải hy sinh cho sự thay đổi,
Gopal nói.
Phải, tôi đồng ý,
tôi nói khi tài xế khởi động xe.
Tạm biệt ông,
Gopal nói khi tôi đi.
Tôi vội vàng về phòng và soạn đồ thật nhanh. Tôi xuống dưới sảnh khách sạn và làm thủ tục trả phòng.
Ông nghỉ ở đây tốt chứ ạ, thưa ông?
một cô gái xinh đẹp mặc bộ sari hỏi tôi.
Phải, rất đáng nhớ,
tôi nói.
Tôi nhìn biển tên của cô ta. Nó đề:
Aarti Kashyap. Nhân viên quan hệ khách hàng
.
Cô cười.
Rất vui khi được nghe ông nói vậy, thưa ông.
Xe của tôi chạy ra khỏi khu Cantonment. Tôi nhìn thấy một tấm biển quảng cáo đảng chính trị khổng lồ ở góc đèn giao thông. Tôi không thể đọc được vì quá xa, nhưng tôi nhìn thấy bức ảnh của một ứng cử viên trẻ tuổi. Tôi gọi cho Gopal.
Mọi thứ ổn chứ, thưa ông. Ông có đến kịp giờ máy bay không?
Có... Gopal này?
Gì vậy ạ?
anh ta hỏi.
Anh là người tốt,
tôi nói.