Chương 16: Giằng co
Mục đích thứ hai là thử nghiệm khôi phục kỹ thuật làm gốm của triều đại trước. Chủ yếu vì thỏa mãn sở thích của bậc Đế Vương.
8Việc
Quan Phỏng Quan
bắt đầu từ thời Đại Tống. Đến thời Minh Thanh là thịnh hành nhất. Thời Thanh Tam Đại rất ít khi phỏng chế gốm 3sứ thời Minh, chủ yếu là mô phỏng lại những tác phẩm của chính thời Thanh Tam Đại luôn. Đôi khi, cũng có phỏng chế lại gốm sứ thời Lư9ỡng Tống (1). Triều đại mà kỹ thuật phỏng chế thành công nhất, chính là thời Càn Long.
Tập Vệ Quốc không thèm để ý đến giọng điệu châm chọc khiêu khích của Lưu Ba. Anh cười nhẹ, bình tĩnh kể vể một chuyện vừa biết được không lâu.
Có thể chắc chắn, trong một khoảng thời gian rất dài, hoa văn bùn đất giun bò chính là chứng cứ chính xác nhất để phán định Quân Diêu Bắc Tống.
Ở căn phòng này, ngoại trừ Lý Khải Việt ra, chẳng ai biết công việc trước kia của Tập Vệ Quốc. Cho nên khi bọn họ nghe anh nói cái đĩa sứ đó chỉ là hàng Quan Phỏng Quan, tự nhiên sẽ coi thường. Lưu Ba là người biểu hiện rõ nhất, bởi vì cái đĩa sứ này là của gã.
Đấy chỉ là suy đoán của cậu, đã phán định cái đĩa sứ được chế tạo thời Quang Tự. Như vậy cũng quá bừa bãi rồi, cậu cho rằng mình là ai chứ?
Tập Vệ Quốc giữ im lặng, ngồi ngay ngắn trên ghế. Ánh mắt anh bình tĩnh như nước, đối mặt với ánh mắt không mấy thiện cảm của Lưu Ba đang nhìn anh cùng Lý Khải Việt.
Chú Tiền, tôi còn một món hàng nữa.
Lý Khải Việt tức giận, bởi vì gã biết rõ trình độ giám định của Tập Vệ Quốc. Gã lập tức trừng mắt, muốn đứng dậy gây sự.
Tiền Trung Hoa thấy bầu không khí xấu đi, cười làm hòa:
Để lão già này nói một câu đi.
Lưu Ba đặt chén rửa bút Quân Diêu lên mặt bàn, sau đó đẩy nhẹ nó về phía đối diện, vị trí trước mặt Tiền Trung Hoa.
Tiền Trung Hoa vô cùng kích động, giơ tay cầm chén rửa bút Quân Diêu lên, sau đó lấy ra một cái kính lúp, xem xét tỉ mỉ.
Tiền Trung Hoa nhìn Tập Vệ Quốc một chút, rồi trang trọng nói:
Lão cũng giống như cậu Tập.
Tiền Trung Hoa vừa nói xong, khuôn mặt Lưu Ba lập tức vặn vẹo. Câu nói này chẳng khác nào lời phán tử hình cho cái đĩa sứ của gã.
Nếu là một món đồ bình thường, Tiền Trung Hoa sẽ không gặp vấn đề gì. Nhưng đối với Quân Diêu Bắc Tống, lão không dám kết luận ẩu.
Chú Tiền, chú thấy sao?
Lưu Ba hỏi. Trong lòng gã cũng cảm thấy kỳ quái, sao Tiền Trung Hoa xem xét lại lâu thế nhỉ, đáng lẽ ra lão phải giám định rất nhanh mới đúng chứ.
Lưu Ba hung hăng trợn mắt liếc Tập Vệ Quốc một cái, sau đó ẩn giấu ánh mắt thù địch. Gã lại còn nở một nụ cười rạng rỡ, vẻ mặt vô cùng tự hào, sau đó lấy một cái hộp gấm nhỏ được đặt trong túi trên bàn ra.
Hộp gấm đặt lên bàn, lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người thêm một lần nữa.
Nhưng tiền chỉ là phụ. Nếu như Tiền Trung Hoa vấp phải cái hố này, với tuổi tác của lão, chưa chắc đã gượng dậy được. Dù sao, việc bị mất mặt, rồi tức chết cũng từng xảy ra rồi.
Hỏi gì?
Lưu Ba nhìn Tập Vệ Quốc, không mấy vui vẻ hỏi. Gã thấy Tiền Trung Hoa định mở miệng đồng ý mua hàng, lại bị thằng khốn này ngắt lời.
Lưu Ba nhìn Tập Vệ Quốc, lắc đầu cười nói. Sau đó gã dùng giọng điệu như dạy đời người khác:
Hoa văn bùn đất giun bò chính là chứng cứ quan trọng nhất để phán định Quân Diêu Bắc Tống. Nói cho cậu biết, chỉ cần có hoa văn bùn đất giun bò, thì có thể khẳng định món đồ sứ đó được sản xuất từ lò Quân Diêu Bắc Tống.
Cũng không hẳn, theo tôi biết, một xưởng chế tạo gốm sứ tại trấn Thần Hậu bỏ ra mấy năm khắc khổ nghiên cứu, đã phỏng chế thành công được hoa văn bùn đất giun bò. Chuyện này xảy ra vào khoảng một tháng trước.
Sau khi Lưu Ba mở nắp hộp gấm ra, ánh mắt đám người đều sáng lên.
Tập Vệ Quốc nhìn thấy Lưu Ba lấy một món hàng từ trong hộp gấm ra, nó có kích thước tương đương một bàn tay. Một món đồ sứ có lớp men màu đỏ như hoa hồng, nó là chén rửa bút.
Tập Vệ Quốc cũng nhận ra suy nghĩ lo lắng của Tiền Trung Hoa. Đồng thời, anh cũng có phán đoán sơ qua về cái chén rửa bút Quân Diêu kia.
Cậu Lưu, cậu muốn bán với giá bao nhiêu?
Lưu Ba đương nhiên không vui. Phải biết, đồ sứ thời Ung Chính khác với thời Quang Tự, giá cả hai bên cũng là trên trời và dưới đất.
Tập Vệ Quốc chẳng thèm quan tâm loại chất vấn này, lại càng lười nói ra chứng cứ cụ thể. Bởi vì coi như anh nói ra dẫn chứng, Lưu Ba cũng sẽ không tin. Đàn gảy tai trâu, làm gì cho mệt.
Nụ cười nhạt trên mặt Tiền Trung Hoa cũng biến mất, ánh mắt không vô thức bị món Quân Diêu trong tay Lưu Ba hấp dẫn. Lão nằm mơ cũng muốn sưu tầm một món Quân Diêu thời Tống.
Chú Tiền, chú xem xét đi.
Chú Tiền, cái chén rửa bút này chắc chắc là hàng thật, không thể nghi ngờ. Hoa văn bùn đất bị giun bò chính là tiêu chuẩn phán định cho một món hàng Quân Diêu thời Tống.
Lưu Ba nói, đám người cạnh gã đều gật đầu tán thành. Bọn họ đều biết, tiêu chuẩn để phán định một món đồ gốm sứ có phải là Quân Diêu thời Tống hay không chính là dựa vào hoa văn hình bùn đất giun bò.
Lưu Ba đang chờ Tiền Trung Hoa hỏi mua, lập tức mở miệng ra giá một trăm nghìn đồng, một cái giá trên trời.
...
Trong lòng Tiền Trung Hoa vẫn cảm thấy nghi hoặc. Một trăm nghìn, không phải là một con số nhỏ đối với lão. Lại thêm chuyện lão không chắc chắn món đồ kia là thật hay giả, nên cũng không biết mua hay không mua.
(1) Lưỡng Tống: Là thời kỳ Bắc Tống và6 Nam Tống.
Tập Vệ Quốc có thân phận thế nào? Anh đã từng làm việc tại Viện bảo tàng Cố Cung trong mười hai năm. Công việc đầu5 tiên chính là làm tại tổ Gốm sứ. Mặc dù sau này bị đẩy sang tổ khác, nhưng chưa bao giờ ngừng việc nghiên cứu, học hành nâng cao khả năng giám định gốm sứ. Mặt hàng Quan Phỏng Quan này, anh chỉ cần nhìn sơ qua là có thể nhận ra.
Xin hỏi, hoa văn bùn đất giun bò là chỉ cái gì?
Tập Vệ Quốc hỏi. Anh thừa biết hoa văn bùn đất giun bò là gì. Anh chỉ muốn dùng câu hỏi này, như một cách để bí mật nhắc nhở Tiền Trung Hoa mà thôi.
Hoa văn bùn đất giun bò cũng không biết? Trước đó, tôi còn thấy cậu thật sự xuất sắc.
Sau cùng, Tiền Trung Hoa vẫn hỏi Lưu Ba một câu. Tuy rằng không thể chắc chắn khẳng định, nhưng lão vẫn muốn mua nó về. Đối với đồ cổ, nếu như bỏ lỡ cơ hội, có thể phải tiếc nuối cả đời.
Một trăm nghìn.
Tôi có thể khẳng định, màu men là thời Quang Tự. Cái đĩa sứ này, chẳng qua được lạc khoản thêm mấy chữ Ung Chính mà thôi.
Đối với đám người Lưu Ba này, Tập Vệ Quốc không khách sáo, chẳng sợ làm mất mặt ai. Nhưng nếu như là người khác, thì anh sẽ lựa lời mà nói.
...
Cuối cùng, Tiền Trung Hoa cất kính lúp đi. Nhưng lão cảm thấy có nhiều điều chưa rõ. Theo lý thuyết, hoa văn bùn đất giun bò chắc chắn không thể bị phỏng chế lại. Nhưng mà món đồ này thấy thế nào cũng có cảm giác không đúng lắm.
Tập Vệ Quốc lại không đồng ý với lý luận này. Bởi vì anh ngồi bên cạnh Tiền Trung Hoa nên có thể quan sát kỹ càng màu sắc và hoa văn hình bùn đất giun bò trên lớp men của cái chén rửa bút Quân Diêu kia.
Tiền Trung Hoa xem xét cực kỳ cẩn thận. Điều mà lão quan tâm nhất chính là hoa văn bùn đất giun bò của lớp men. Nó là chứng cứ chính xác nhất để phán đoán. Nhưng có một vấn đề, đó chính là hoa văn thì có thể nhìn thấy rõ ràng, nhưng lại không thể chắc chắn cái chén rửa bút này có phải là hàng Quân Diêu thời Tống hay không.
Bởi vậy, khi giám định cái chén rửa bút kia có phải là Quân Diêu hay không, Tập Vệ Quốc không bị hoa văn bùn đất giun bò ảnh hưởng quá nhiều. Chính vì lý do đó, anh cũng có thể dễ dàng nhận ra, nó chỉ là một món hàng nhái hiện đại.
Tiền Trung Hoa không thể chắc chắn là thật hay giả, lại không muốn mất đi cơ hội sở hữu một món Quân Diêu. Chính vì vậy, khi Tập Vệ Quốc thấy lão chuẩn bị đồng ý bỏ ra một trăm nghìn, anh mới hỏi Lưu Ba một câu rất đơn giản. Câu hỏi đó có mục đích ngầm nhắc nhở Tiền Trung Hoa, để lão không bị lừa.
Lý Khải Việt thấy Tiền Trung Hoa nói chuyện nên không đứng dậy nữa. Dù sao thì người ta cũng là chủ nhân chỗ này, gã cũng không muốn gây sự.
Chú Tiền, chú nói lời công bằng đi.
Lưu Ba cùng đám người đi theo gã thấy Tiền Trung Hoa mở lời, cũng không dám phản đối. Người nào người nấy đều nhìn Tiền Trung Hoa, mong đợi câu trả lời.
Tôi muốn hỏi một câu.
Tập Vệ Quốc mở miệng nói chuyện khi thấy Tiền Trung Hoa quyết định mua với giá một trăm nghìn. Nếu như chỉ là món đồ giá một nghìn, tám trăm đồng gì đó thì cũng chẳng quan trọng. Nhưng mà một cái giá cao như thế, không phải là một con số nhỏ đối với Tiền Trung Hoa.
Lưu Ba bỏ ra ba nghìn để mua cái đĩa sứ đó. Gã tất nhiên không cam lòng. Trước đó, gã còn có ý định bán cái đĩa sứ cho Tiền Trung Hoa, bây giờ thì hỏng hết rồi.
Lý Khải Việt nhíu mày nhìn đám người Lưu Ba, giống như đang nói: Thế nào? Lũ đần độn.
Cả đám đều trợn hai mắt lên. Những người ở nơi này, đa số đều là lần đầu tiên nhìn thấy Quân Diêu.
Quân Diêu?
Không lâu trước đó, Lý Khải Việt đã nhìn thấy mảnh vỡ Quân Diêu của Tập Vệ Quốc. Thật không đoán trước được, bây giờ lại được gặp một món Quân Diêu hoàn chỉnh.
Quân Diêu!
Trong nháy mắt, đám người bên cạnh Lưu Ba đều vô ý mở miệng nói một câu thán phục.
Mày....
Lưu Ba nghe Tập Vệ Quốc nói, khuôn mặt ngay lập tức trở nên nghiêm trọng.
Nhưng vào một tháng trước đó, Tập Vệ Quốc biết được xưởng chế tạo gốm sứ tại trấn Thần Hậu đã thành công trong việc phỏng chế lại đặc điểm hoa văn điển hình của Quân Diêu Bắc Tống. Hay có thể nói là, hoa văn bùn đất giun bò không còn là tiêu chuẩn để giám định Quân Diêu Bắc Tống nữa.
Thời đại này không phải là thời đại tin tức trên internet bùng nổ. Tin tức mặc dù được truyền đi rất chậm, nhưng vào một tháng trước, Tập Vệ Quốc vẫn là nhân viên của Viện bảo tàng Cố Cung.
Rất có thể, Lưu Ba cũng biết chuyện này, gã cũng biết lai lịch thật sự của cái chén rửa bút kia.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.