Chương 21: Hỗ trợ


Tạch…

Ánh sáng từ đèn điện chiếu tới, Tập Vệ Quốc cùng Cao Hân Duyệt nhắm mắt lại theo bản năng.


Soi cái gì mà s8oi?
Cao Hân Duyệt ồn ào trách móc.
Tập Vệ Quốc cười nhẹ, quay đầu nói:
Chủ quán, thêm một chén Lỗ Chử, ba chai Bắc Băng Dương.


Đến liền.

Chủ quán lại bê một chén Lỗ Chử ra, tay còn lại thì cầm theo ba chai nước ngọt có ga hiệu Bắc Băng Dương.

Tập Vệ Quốc...
Cao Hân Duyệt dùng ống hút uống nước ga, rồi gọi.
Tập Vệ Quốc đang ăn Lỗ Chử, nghe thấy Cao Hân Duyệt gọi mình, anh ngẩng đầu lên hỏi:
Có chuyện gì?


Về trường học quá xa, lại không an toàn, anh giúp tôi tìm chỗ nghỉ qua đêm nha.
Cao Hân Duyệt không muốn một mình đi bộ về trường học. Với con đường tối thui như thế, đi một mình vô cùng nguy hiểm.
Cao Hân Duyệt vội vàng buông tay, sửa lại quần áo có phần hơi lộn xộn.

Tiểu Việt, trả túi đồ cho người ta đi.

Tập Vệ Quốc bảo Lý Khải Việt đưa túi đồ cho Cao Hân Duyệt.
Chủ quán bê Lỗ Chử ra. Tập Vệ Quốc và Lý Khải Việt rất đói, lập tức lấy đũa gắp thức ăn.
Tập Vệ Quốc vừa ăn được một miếng, thì nghe được có người ngồi lên ghế ở đối diện. Anh ngẩng đầu lên, phát hiện một cô gái ngồi trước mặt mình.
Cô gái mặc loại quần jeans bó sát rất thịnh hành, áo màu trăng, buộc tóc đuôi ngựa. Cô chính là Cao Hân Duyệt.

Sao lại không tính, anh còn giả làm bạn trai của tôi, lại còn...
Cao Hân Duyệt nhận ra có mấy lời không nên nói ra,
Mặc kệ, an toàn của tôi anh phải phụ trách.


Cô không sợ tôi tiếp tục được lợi à?
Tập Vệ Quốc cười hỏi.

Mặt mũi hiền lành, chắc chắn là loại người có ý xấu cũng không có can đảm làm bậy. Anh chắc là chưa có bạn gái nhỉ?
Cao Hân Duyệt nói với tốc độ cực nhanh.
Tập Vệ Quốc gật đầu đầu. Anh cảm thấy có một thứ gì đó mềm mềm ép lên cánh tay mà Cao Hân Duyệt đang ôm, cảm giác rất quen thuộc, rất thoải mái.
Thanh niên híp mắt dò xét biểu lộ của Cao Hân Duyệt và Tập Vệ Quốc. Hai người này khá giống một cặp người yêu, nhưng mà cô gái lúc nãy gã truy đuổi hình như chính là cô gái này.

Đừng chỉ đứng đó hưởng thụ, nghĩ cách đi.
Cao Hân Duyệt lại nói nhỏ với Tập Vệ Quốc.
Cao Hân Duyệt không khách sao, lấy một chai nước ngọt qua, uống mấy ngụm lớn. Vừa rồi bị quản lý đô thị đuổi bắt khá lâu, vừa đói vừa khát.

Cô là người địa phương à?
Lý Khải Việt hỏi. Cô gái này có vẻ bưu hãn, khá giống gái Bắc Kinh.

Bảy đời dân Bắc Kinh, tôi họ Cao, tên đầy đủ là Cao Hân Duyệt.
Cao Hân Duyệt nói, sau đó hỏi Lý Khải Việt:
Tên béo, anh tên là gì?

Cao Hân Duyệt cầm lấy túi đồ, liếc nhìn Tập Vệ Quốc một chút, rồi xoay người đi tìm xe đạp của mình. Trường học cách đây khá xa, mà bây giờ mới tầm một giờ sáng, giơ tay không thấy được năm ngón, chỉ có thể về trường học.

Lão Tập, sướng nha, là sinh viên đại học à...

Lý Khải Việt ánh mắt rất chuẩn. Ở Chợ Quỷ này, nữ sinh viên đại học có thể xem như động vật quý hiếm.
Cao Hân Duyệt nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, không còn cách nào khác, đành phải tiếp tục ôm cánh tay Tập Vệ Quốc. Nhưng mà tư thế này, khiến cho ngực cô luôn bị cánh tay của Tập Vệ Quốc đè lên. Cô đành phải nhắc nhở:
Cánh tay của anh có thể đàng hoàng một chút không...


Vậy thì thả ra?
Tập Vệ Quốc cũng cảm thấy khó chịu.

Đừng.


Được, lão Tập, xem ra hôm nay có người muốn lừa cậu rồi.

Lý Khải Việt nói, sau đó quay sang nói với Cao Hân Duyệt:
Chúng tôi đều là dân thường nghèo khổ, không có tiền thuê nhà nghỉ cho cô. Cô có ở phòng trọ không?


Hù dọa ai chứ.
Gương mặt Cao Hân Duyệt lộ vẻ không thèm quan tâm.

Đơn giản.
Tập Vệ Quốc cười nhẹ, ngẩng đầu nói với thanh niên quản lý đô thị:
Nếu không còn chuyện gì, chúng tôi về đây.
Anh nói xong, rồi kéo Cao Hân Duyệt quay người rời khỏi Chợ Quỷ.
Thanh niên quản lý đô thị không có chứng cứ, nên không bắt hai người lại. Nhưng mà gã vẫn cảm thấy cô gái kia có vấn đề, nên đành đi theo phía sau hai người.

Còn đi theo, thật đáng ghét.


Đứng nói nhảm, về nhà ngủ thôi...
Tập Vệ Quốc, rồi liếc nhìn bóng lưng cô độc của Cao Hân Duyệt đang khuất dần trong màn đêm. Anh cùng Lý Khải Việt quay trở về khu dân cư.

Hơi đói, đi ăn bát Lỗ Chử rồi về ngủ.


Được.


Thế thì làm sao bây giờ?


Được rồi, cứ như vậy đi.
Cao Hân Duyệt cảm thấy bất đắc dĩ. Sau lưng còn có một tên quản lý đô thị theo dõi kìa, có khó chịu hơn nữa cũng phải nhịn, tiếp tục đóng kịch.
Thỉnh thoảng có ánh đèn pin từ phía sau chiếu tới, Cao Hân Duyệt cũng chẳng biết đó là quản lý đô thị, hay là mấy chủ sạp hàng khác. Vì lý do an toàn, cô không hề quay đầu lại nhìn.

Được. Chủ quán, tính tiền.
Lý Khải Việt giao tiền ăn, đứng dậy rời đi.
Tập Vệ Quốc lắc đầu. Anh đứng dậy, sau đó ba người cùng nhau trở về khu phòng trọ.
Sau khi vào đến phòng khách, Lý Khải Việt để lại một nụ cười xấu xa cho Cao Hân Duyệt, sau đó trở về phòng mình.

Là cô?
Tập Vệ Quốc cười.

Không tìm thấy xe đạp, chắc là mất rồi.
Cao Hân Duyệt nói với giọng điệu bất đắc dĩ. Cô tự nhiên lấy chén Lỗ Chử mà Tập Vệ Quốc đang ăn về chỗ mình, không khách sáo một chút nào, vừa ăn vừa nói:
Quên mang tiền, trả lại anh sau.


Ha ha...

Hai người rời khỏi Chợ Quỷ, theo đường cũ quay về.
Đến quán bán Lỗ Chử bên ngoài khu dân cư, quán chỉ có bảy tám bộ bàn ghế. Bọn họ cũng ăn nhiều lần ở đây rồi, chủ quán cũng quen mặt.

Chủ quán, cho hai bát Lỗ Chử, hai phần bánh nướng, thêm hai chai bia nữa.
Lý Khải Việt gọi hai phần Lỗ Chử, định ăn xong rồi về nhà trọ.
Thanh niên nhìn kỹ Cao Hân Duyệt một lượt. Vừa rồi gã chuyên tâm đuổi theo một cô gái trẻ tuổi, dáng n6gười cao ráo, mặc quần jeans, áo sơ mi trắng, buộc tóc đuôi ngựa. Có thể chính là cô gái này, chỉ là cô ta không có túi đồ mà th5ôi.

Anh mới đầu cơ trục lợi văn vật đó. Tôi vẫn đi dạo cùng bạn trai nãy giờ.

Khi nói chuyện, Cao Hân Duyệt ôm cánh tay Tập Vệ Quốc, nhỏ giọng nói:
Phối hợp cùng tôi một chút. Tôi không thể bị bắt được, nếu cha tôi biết, chắc chắn là xong đời.


Này... Tiểu Việt...

Tập Vệ Quốc biết tên này chắc chắn là cố ý. Bình thường, gã không có thói quen khóa cửa khi đi ngủ. Chắc chắn là có ý định làm khó Cao Hân Duyệt. Bởi vì nhà trọ này chỉ có hai phòng ngủ được, bình thường thì anh ngủ ở phòng khách. Đặt thêm một chiếc giường là thành phòng khách kiêm phòng ngủ. Còn một gian phòng nữa, là nhà kho chứa đầy đồ vật linh tinh.

Tên béo, anh đừng có chơi xấu, nhanh dậy mở cửa.
Cao Hân Duyệt thở phì phò tức giận.

Ông nội tôi là người quê ở Sơn Đông, sau này tham gia kháng chiến nên chuyển tới Bắc Kinh. Tôi là Lý Khải Việt...
Lý Khải Việt trả lời, không quên nói thêm:
Còn nữa, tôi không thích bị gọi là tên béo.


Biết rồi, tên béo.

Cao Hân Duyệt trả lời một câu, làm cho Lý Khải Việt nghẹn một miếng ruột lợn tại cổ họng.

Tôi quen ngủ một mình rồi, không có thói quen ngủ cùng người khác... Khò khò...
Giọng nói của Lý Khải Việt truyền ra, sau đó là tiếng ngáy cực kỳ khoa trương.
Cao Hân Duyệt nghiến răng nói:
Tên béo chết bầm, anh cố ý làm khó tôi.


Giỏi thì cô cứ ngủ chung với Lão Tập đi... khò khò...

Một thanh niên quản lý đô thị, tay đeo băng đỏ đi tới. Gã chất vấn:
Các ngươi tới đ3ây làm gì?


Đi dạo, sao nào?
Cao Hân Duyệt nói.

Đi dạo? Vừa rồi tôi nhìn thấy cô ôm một bao đồ cổ. Đầu cơ trụ9c lợi văn vật à?


Cô ở phòng tôi đi. Tôi qua phòng Tiểu Việt ngủ một đêm.
Tập Vệ Quốc nói, sau đó đến cửa phòng ngủ của Lý Khải Việt. Anh đẩy cửa, nhưng mà không mở được, đành phải gọi:
Tiểu Việt, mở cửa.


Khò khò...

Lý Khải Việt trả lời Tập Vệ Quốc bằng tiếng ngáy.
Hai người cứ tư thế đó, đi đến bên cạnh lề đường.

Lão Tập...

Một giọng nói vang lên, Lý Khải Việt bỗng nhiên xuất hiện trước mặt hai người. Gã nhìn hai người ôm nhau, lập tức sững sờ, sau đó cười xấu xa:
Lão Tập, cậu đúng là không có nghĩa khí. Tôi phải ôm túi đồ chạy trốn quản lý đô thị, còn cậu ở đây tán gái...

Lý Khải Việt bị cô gọi là mập mạp, bây giờ cảm thấy không vui, nên nói:
Chúng tôi thiếu nợ cô à?


Lúc nãy Tập Vệ Quốc được lợi từ tôi, nên phải giúp đỡ.
Cao Hân Duyệt vẫn uống nước ngọt, chỉ khi nào nói chuyện mới dừng lại.

Được lợi? Không phải chứ?
Tập Vệ Quốc cười trả lời, tình huống lúc nãy không tính vào việc được lợi nhỉ.

Im đi. Đây là tình huống đặc biệt.

Tập Vệ Quốc nói. Anh quay đầu về phía sau, nhìn thoáng qua. Thấy đã an toàn, anh quay sang nói với Cao Hân Duyệt:
An toàn rồi.


À...


Mả cha anh...
Cao Hân Duyệt chửi một câu. Nhưng có chửi cũng thế, đêm nay đành phải cố gắng chịu đựng vậy, sợ là không ngủ được rồi.


Đi thôi.
Tập Vệ Quốc nói với Cao Hân Duyệt một tiếng.


Đi đâu?
Cao Hân Duyệt hỏi.


Tôi đưa cô về trường học.
Tập Vệ Quốc vừa nói vừa lấy chìa khóa xe.


Khuya rồi, trường học chắc chắn không mở cửa nữa.



Đại học nghiêm khắc thế à?



Chứ anh tưởng thế nào? Sinh viên mà yêu đương sẽ bị đuổi học. Nhưng mà bây giờ đỡ hơn rồi, sau này chắc sẽ thoáng hơn.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ngoạn Chủ.