Chương 26: Gặp lại tiền trung hoa



Người so với người đúng là tức chết, hàng so hàng cũng thế. Đúng là khốn kiếp.


Lão Khang để lại một câu nói đầy sự bất đắc dĩ, rồi xách8 ghế, bình trà của lão về sạp hàng.


Lão Tập, cô gái kia thật dễ nhìn, không kém con bé họ Cao kia chút nào.

Một chân Tập Vệ Quốc đạp thanh đạp, tay trái thả dây con ra, chân phải dẫm nhẹ cần số, lái xe Ural Sidecar rời khỏi khu trọ.
Trên đường đi, hai người cũng không nói gì, nhanh chóng đến cổng quán trà Long Duyệt.
Đỗ xe lại, Tập Vệ Quốc và Lý Khải Việt bước vào quán trà Long Duyệt. Hai người theo đường quen đi lên lầu hai, chọn một căn phòng nhỏ, gọi một chút bánh ngọt để ăn sáng.
Tập Vệ Quốc nói, rồi bưng chậu rửa mặt rời khỏi phòng. Rửa mặt xong, anh về phòng mặc một bộ áo trắng cùng quần dài màu lam nhạt, đây là món đồ mà Viện bảo tàng Cố Cung phát cho nhân viên. Chân thì đi một đôi giày thể thao màu trắng.
Khi ra sân khu trọ một lần nữa, Tập Vệ Quốc thấy Lý Khải Việt đã đứng cạnh chiếc xe Ural Sidecar, ôm thùng giấy chứa bình gốm ba màu thời Đường.

Lão Tập, cậu ăn mặc tùy tiện quá.

Tiền Trung Hoa định nói gì đó, thì Lưu Ba bỗng nhiên đứng dậy và nói trước:
Chú Tiền, hôm nay làm phiền chú rồi. Cháu hi vọng có thể chiêm ngưỡng phòng sưu tầm đồ cổ của chú, để mở mang kiến thức ạ.


Được.

Vì bị Lưu Ba cướp lời, Tiền Trung Hoa mặc dù không vui vẻ gì, nhưng không biểu hiện ra ngoài. Lão quay mặt sang nhìn Tập Vệ Quốc, nói:
Cậu Tập, cùng đi chứ.

Tập Vệ Quốc cũng không muốn tốn nhiều thời gian. Sau khi ăn xong, anh và Lý Khải Việt đi tới căn nhà phía sau quán trà. Đó là nhà của Tiền Trung Hoa, kiến trúc nhà trệt kết hợp với Tứ Hợp Viện.
Đối diện cổng gỗ là một căn phòng khách. Tập Vệ Quốc nhìn thấy Lưu Ba cùng một người thương nhân đồ cổ khác đang ngồi uống trà, ăn bánh trong phòng khách.

Lão Tập, người quen cũ kìa.


Bác Tiền.

Tập Vệ Quốc và Lý Khải Việt cũng chào, định đứng dậy.

Cứ ngồi đi.
Tiền Trung Hoa vung tay, bảo Tập Vệ Quốc và Lý Khải Việt không cần đứng dậy. Đồng thời, đôi mắt lão khẽ nhúc nhích, khi phát hiện ra hộp giấy đặt trên bàn Bát Tiên phía bên trái Tập Vệ Quốc.

Cậu nha.

Lưu Ba lắc đầu cười, nhưng trong lòng gã cảm thấy khó chịu. Nói thế nào thì gã cũng là người lâu năm trong nghề, thế mà bị một kẻ mới như Tập Vệ Quốc dùng một món đồ làm mồi nhử mình.
Nhưng mà thông qua mấy lần gặp mặt trò chuyện, gã cũng biết thanh niên tên Tập Vệ Quốc này không phải là người dễ đối phó.

Vinh hạnh ạ.
Tập Vệ Quốc đứng dậy.

Mời.
Tiền Trung Hoa nói với bốn người một câu, rồi đi trước dẫn đường. Lão đi đến một căn phòng kề bên phòng khách.
Tập Vệ Quốc và Lưu Ba liếc nhìn nhau một lúc, sau đó cùng Lý Khải Việt và người thương nhân đồ cổ kia tiến vào phòng sưu tầm đồ cổ của Tiền Trung Hoa.

Hình như lâu rồi chưa thấy bọn họ, qua đó trò chuyện đi.

Tập Vệ Quốc nói, rồi cùng Lý Khải Việt tiến vào phòng khách trước mắt.

Anh bạn, thật trùng hợp.
Lưu Ba nhìn thấy Tập Vệ Quốc và Lý Khải Việt, cũng dừng uống tách trà đã bưng đến cạnh miệng.
Lý Khải Việt hít một hơi thuốc 5lá, nói:
Cậu nói chắc là đúng đó, khá giống người Hoa Kiều.


Ngắm người đẹp đủ rồi, hút thuốc xong, thu dọn hàng hóa, về nhà nghỉ một chút, sáng sớm ngày mai đến quán trà Long Duyệt ăn điểm tâm.

Tập Vệ Quốc và Lý Khải Việt hút thuốc lá xong, thu dọn hàng hóa, sớm rời Chợ Quỷ. Trong màn đêm, hai người ngồi trên xe máy, quay trở lại khu nhà trọ, rồi ai nấy về phòng ngủ của mình.

Tổ tiên nhà tôi đều có mấy đời trà trộn vào nghề chơi đồ cổ này...

Khi Tập Vệ Quốc nói chuyện, thì một người phụ nữ mặc trang phục người hầu màu trắng bưng hai chén trà đậy nắp đặt lên bàn.
Tập Vệ Quốc nói nhẹ
Cảm ơn
. Sau đó anh bưng tách trà lên, mở nắp ra, ngửi thấy mùi hương trà thơm nồng. Rồi anh nhìn Lưu Ba, giọng nói không có một chút hoang mang nào:
Khi còn bé, tôi từng nghe ông nội nói: Muốn vào nghề chơi đồ cổ, thì thứ nhất là không sợ kẻ cắp ăn trộm, thứ hai không sợ kẻ cắp để ý.


Cậu Tập, cái thùng giấy của cậu với cậu Lý chứa gì thế? Có thể cho lão nhìn không?

Tiền Trung Hoa đi tới bên cạnh Tập Vệ Quốc. Lão rất tò mò với cái thùng giấy mà Tập Vệ Quốc và Lý Khải Việt mang đến. Nếu lão đoán không lầm, thì trong đó là đồ cổ.

Anh bạn, để chúng tôi xem xét cùng chứ?


Vì giúp cậu trở nên nổi bật hơn, tôi hi sinh bản thân mình để làm nền đó.
Tập Vệ Quốc ngồi lên ghế trước Ural Sidecar.

Ha ha...
Lý Khải Việt cười, ngồi vào thùng xe, ôm thùng giấy trước ngực. Như vậy mới không làm hỏng bình gốm ba màu thời Đường bên trong.

Brừm brừm...

Vừa đến cửa, Tập Vệ Quốc nhìn thấy một căn phòng cất đồ. Bởi vì không gian trong phòng không rộng, cho nên mấy món đồ cổ nhìn có vẻ như bị đặt lung tung. Nhưng thật ra, từng loại đồ cổ đều được phân chia rõ ràng.
Thư họa, đồ sứ, đồ gốm, đồ ngọc, tạp vật, đồ gia dụng làm từ gỗ trắc... Từ thời Văn hóa Lương Chử (1) cho đến thời Dân Quốc, thời nào cũng có.
(1) Văn hóa Lương Chử (3400 - 2250 TCN) là nền văn hóa ngọc thạch cuối cùng của thời đại đồ đá mới tại châu thổ Trường Giang. Phạm vi của nền văn hóa này trải rộng từ khu vực Thái Hồ đến Nam Kinh và Trường Giang ở phía bắc, Thượng Hải và biển ở phía đông, Hàng Châu ở phía nam. Nền văn hóa này có sự phân tầng ở mức độ cao, các đồ tạo tác từ ngọc thạch, tơ lụa, ngà voi, đồ gỗ sơn chỉ phát hiện được trong các ngôi mộ của tầng lớp trên, còn những cá nhân nghèo khó hơn thường được chôn cất cùng với đồ gốm.
Một đêm bình thường, chẳng có gì xảy ra.
Sáng hôm sau, Tập Vệ Quốc tỉnh lại. Anh cảm thấy da mặt ấm áp, ánh nắng buổi sớm xuyên qua lớp thủy tinh trên cửa sổ, chiếu lên da mặt. Cảm giác này cực kỳ thoải mái, dễ chịu.
Bụng réo gọi, giống như đồng ca cùng đám chim chóc đậu trên cây hòe trong sân.

Mọi người đang kể về cái gì mà vui vẻ vậy?
Tiền Trung Hoa mặc trang phục thời Đường màu trắng, đi ra từ một căn phòng nào đó, vẻ mặt tươi cười nhìn Lưu Ba.

Chú Tiền.

Lưu Ba thấy Tiền Trung Hoa xuất hiện, lập tức đứng dậy chào hỏi.
Sau khi Lư Văn Địc3h đi, Lý Khải Việt lấy hai điếu thuốc ra, đưa cho Tập Vệ Quốc một điếu, rồi nói tiếp:
Kiểu quần áo đó tôi chưa thấy bao giờ, chắc là kiểu mới ở9 miền Nam.


Có thể là người Hoa Kiều.

Suy đoán này của Tập Vệ Quốc không phải là bỗng dưng xuất hiện. Kiểu quần áo cùng đồng h6ồ bỏ túi của Lư Văn Địch, thêm cả khẩu âm không giống tiếng phổ thông lắm, rất có thể là người Hoa Kiều.

Mở mang tầm mắt.
Lưu Ba lên tiếng tán thưởng. Câu này là nói thật, bởi vì gã chưa bao giờ gặp qua nhiều đồ cổ như ở một chỗ như thế.
Lý Khải Việt cũng gật nhẹ đầu. Nhưng gã từng làm việc tại Cửa hàng văn vật Quốc Gia, nhìn đồ cổ cũng nhiều, nên không kinh ngạc giống như Lưu Ba.
Tập Vệ Quốc thì thản nhiên vô cùng. Bởi vì anh nhìn thấy số lượng đồ cổ trong Viện bảo tàng Cố Cung, số lượng khổng lồ hơn nhiều. Căn phòng này chỉ có thể xem như phòng trưng bày nhỏ.

Anh bạn, cậu nói như vậy chả khác nào nói Lưu Ba này là kẻ cắp cả.

Lưu Ba cười một tiếng rồi nói tiếp:
Cậu Tập, cậu đúng là xấu, dùng món Quân Diêu kia làm mồi để nhử tôi mua mấy món tượng gỗ Hoàng Dương.

Tôi vừa vào nghề không lâu, tiền vốn không đủ, may mà có ông chủ Lưu giúp đỡ. Đúng rồi, sao mấy ngày vừa rồi không đến Chợ Quỷ?
Giọng nói của Tập Vệ Quốc vô cùng bình thản, giống như kể chuyện thường ngày vậy.

Mấy hôm không gặp, dạo này ông chủ Lưu bận chuyện gì vậy?
Tập Vệ Quốc và Lý Khải Việt vào cửa, ngồi trên ghế thái sư đối diện với Lưu Ba và người thương nhân đồ cổ kia.

Hai cậu không chịu bán cái dây chuyền Quân Diêu kia thì tôi đành phải đi chỗ khác kiếm hàng thôi.

Lưu Ba đặt tách trà đậy nắp lên bàn Bát Tiên, cười nói nhưng mang ý đồ xấu:
Nhưng mà cũng phải nhắc nhở hai cậu. Có nhiều thứ, chúng ta giữ không được. Giữ bên người chỉ là mầm tai họa, đúng không nhỉ?

Tập Vệ Quốc rời giường, mặc quần đùi và dép lê, rồi mang theo chậu rửa mặt ra khỏi phòng. Cửa phòng đối diện, trùng hợp là Lý Khải Việt cũng vừa đi ra.
Khác với trước kia, hôm nay Lý Khải Việt ăn mặc cực kỳ thời thượng. Áo sơ mi trắng ngắn tay, quần tây màu đen. Chân thì đi một đôi giày da bóng loáng, đầu tóc chải chuốt chỉn chu.

Tiểu Việt, nhìn cậu giống nhà giàu mới nổi đó.

Lưu Ba cùng người thương nhân đồ cổ kia cũng đi tới. Lý Khải Việt vẫn ôm khư khư cái thùng giấy kia nãy giờ, làm sao mà bọn họ không hiếu kỳ cho được.


Hôm qua vừa mới thu mua về, mang đến đây nhờ bác Tiền xem xét giúp.
Tập Vệ Quốc nói.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ngoạn Chủ.