Chương 143: Bồi tiền hóa (Của nợ)


Số từ: 2714
Nguồn: bachngocsach.com
Sư Tuyết Mạn nhìn thấy Ngải Huy thì cũng có chút bất ngờ.
Thế nào mỗi lần tới quán mì đều có thể gặp phải cái gia hỏa này?
Nàng không có biểu hiện ra bất cứ dị trạng gì, tùy tiện tìm một vị trí ngồi xuống, Tang Chỉ Quân ngồi xuống bên cạnh nàng.
Tang Chỉ Quân chưa từng ăn trong tiểu điếm như vậy, tràn đầy hiếu kỳ, nhưng mà trong không khí tràn ngập mùi thơm lại khiến ngón trỏ của nàng động nhịp. Hơn nữa ở cách không xa, động tĩnh khi hai nam học viên kia ăn uống thực sự quá lớn.
Trước mặt hai người chất đống tô chén, tô không chồng lên rất cao, Tang Chỉ Quân nhìn thấy trong lòng âm thầm táp lưỡi, hai nam sinh này thực sự là ăn nhiều. Nàng rất ít nhìn thấy nam sinh ăn đến như vậy, khi ăn, mỗi một vị nam sinh tại xung quanh nàng đều là phong độ tiêu sái cử chỉ ưu nhã.
Đối với nàng mà nói, đây là thể nghiệm có chút kỳ lạ.
Nàng kinh ngạc nhất chính là Sư Tuyết Mạn, nữ thần nhưng không giống như là người sẽ đến loại tiểu điếm này. Không chỉ các nam sinh cảm nhận Sư Tuyết Mạn là nữ thần, tại trong cảm nhận của rất nhiều nữ sinh nàng cũng là nữ thần.
Sư Tuyết Mạn chú ý tới ánh mắt của Tang Chỉ Quân, đại khái đoán được ý nghĩ của bạn, không có giải thích, chỉ là mỉm cười với nàng.
Đang tại cuồng ăn, hai người căn bản không có chú ý tới sự có mặt của khách nhân khác.
Cuối cùng Mập mạp cũng thoát được khỏi mỹ vị của sợi mì: "Thật dễ chịu a, đây mới là nhân sinh a. A Huy, ngươi thế nào tìm được tiệm mì này? Thực sự là lợi hại a. A Huy, ta quyết định rồi!"
Một câu sau cùng, mập mạp cất cao âm lượng, khiến hai người Sư Tuyết Mạn và Tang Chỉ Quân giật nảy mình.
Ngải Huy không có chút phản ứng nào, tiếp tục ăn mì, cũng không ngẩng đầu lên: "Quyết định trả tiền rồi?"
Mập mạp bình thản: "Không phải, là quyết định về sau cùng lăn lộn với ngươi. Ta tra qua rồi, ở Cảm Ứng tràng đến năm thứ hai, có một lần cơ hội áp dụng đổi viện, đương nhiên, phải được phân viện tiếp nhận đồng ý mới được. Với khả năng tu luyện của ta như thế, phân viện các ngươi còn không phải là đôi mắt trông mong ngóng trông ta sao?"
"Trước tiên trả nợ đi đã." Giọng Ngải Huy nghe không ra vui giận, chuyên tâm ăn mì, tựa như vừa rồi hắn kích động nói chuyện đều là bị việc phân tán sự chú ý của mập mạp làm tiêu hao hầu như không còn.
Mập mạp trợn mắt nhìn: "Thế nào bây giờ người lại thực tế như vậy?"
"Lời này của ngươi là không dự định trả tiền sao?" Ngải Huy cũng không ngẩng đầu lên mà hỏi ngược một câu, ngay từ đầu hắn không bị điệu bộ kia của mập mạp ảnh hưởng.
"Trả..." Rốt cuộc mập mạp vẫn là không dám nói không trả, tròng mắt gã xoay chuyển, quyết định chuyển đề tài: "A Huy, ngươi nói Huyết độc này lúc nào có thể kết thúc?"
Theo từ lúc vừa vào nhìn thấy Ngải Huy, Sư Tuyết Mạn nghĩ đến không phải là khoản nợ và việc tìm người mà là cây Tin Tức thụ kia. Cây Tin Tức thụ xa xưa kia, nàng vậy mà lại tra không được lai lịch của nó.
Điều này làm cho nàng cảm thấy rất kinh ngạc, Tin Tức thụ xa xưa như thế, thế nào có khả năng không có đăng ký trong danh sách? Hơn nữa là nàng tận mắt nhìn thấy, cây Tin Tức thụ kia rất khỏe, không có xuất hiện bệnh biến.
Huyết độc đột nhiên bùng phát, việc này đều bị nàng để lại đằng sau, lúc này nhìn thấy Ngải Huy mới khiến nàng trong giây lát nghĩ đến cây Tin Tức thụ kia.
Lúc đó bởi vì cây Tin Tức thụ này, nàng còn đặc biệt vận dụng lực lượng của gia tộc điều tra Binh Phong đạo trường. Ngoại trừ tại đại sảnh nhiệm vụ của Tùng Gian thành tra được đến ủy thác từ Binh Phong đạo trường, nhưng mà tên của chủ nhân đạo trường lại rất xa lạ, Hoành Binh Phong.
Trừ cái đó ra, nàng không tìm được nửa điểm tin tức gì khác. Vô luận là cây Tin Tức thụ kia hay là Binh Phong đạo trường, hay là Hoành Binh Phong, cũng không có lưu lại chút vết tích ở địa phương khác.
Nàng còn hỏi qua gia gia, nhưng mà gia gia cũng không có nghe nói tới người này.
Nhìn thấy Ngải Huy, nàng không tự chủ nhớ tới chuyện này.
Lúc này nghe đến hai người đối thoại, nàng lập tức bị hấp dẫn. Trên mặt Tang Chỉ Quân lộ ra vẻ không cho là đúng, nàng đã gặp nhiều nam sinh thích nói bốc nói phét.
Vừa đúng vào lúc này mì sợi đưa lên, Sư Tuyết Mạn cúi đầu ăn mì, lỗ tai lại dựng rất thẳng. Nàng rất muốn nghe một chút Ngải Huy sẽ nói như thế nào, cái gia hỏa này tuy rằng thực lực kém một chút, nhưng mà can đảm cẩn trọng, là người rất có kiến giải.
"Kết thúc?" Ngải Huy dừng chiếc đũa một cái: "Không thể nhanh kết thúc như vậy."
Vốn chỉ là muốn chuyển đề tài một cái mập mạp không nghĩ tới nghe được cái đáp án này, gã thoáng sửng sốt, ngay lập tức hiếu kỳ hỏi: "Vì sao a? Huyết độc mà thôi, Cảm Ứng tràng lớn như vậy, còn sẽ nghĩ không ra biện pháp sao?"
Đối với Cảm Ứng tràng, Mập mạp rất có lòng tin, không chỉ riêng gã, cơ hồ mọi người đều tràn đầy lòng tin với Cảm Ứng tràng. Cảm Ứng tràng là cái nơi phong bế, không có đấu tranh phe phái quá phức tạp, trên dưới nhất tâm, thực lực hùng hậu.
Quan trọng nhất là thực lực hùng hậu, bởi vì Cảm Ứng tràng đoạn tuyệt với nhân thế, không có chuyện gì rối loạn, cho nên rất nhiều đại sư cùng người có danh vọng, đều lựa chọn Cảm Ứng tràng làm nơi quy ẩn.
Trừ cái đó ra, còn có phu tử nghiên cứu các loại ngạc nhiên cổ quái, nơi đây có vô số lưu phái, có các loại lý luận kỳ lạ, có vô số phu tử học thức thâm hậu.
Chỉ là một loại huyết độc, thế nào có khả năng đánh bại Cảm Ứng tràng?
Mập mạp rất không tin tưởng, nếu như đổi là người khác, gã khẳng định sẽ cười nhạt, nhưng mà người nói lời này là Ngải Huy, tuy rằng gã vẫn thầm phản đối, nhưng trong lòng đã tin tưởng.
"Không biết." Ngải Huy cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục vùi đầu ăn mì, giọng mơ hồ không rõ: "Ta chỉ là có một loại cảm giác, lai giả bất thiện, thế tới rào rạt."
"Lai giả bất thiện, thế tới rào rạt..." Mập mạp nhấm nuốt tám chữ này, càng phát giác âm trầm chi ý đập vào mặt.
Lai giả bất thiện, thế tới rào rạt...
Sư Tuyết Mạn cũng đang tại nhấm nuốt tám chữ này.
Vốn là cảm thấy hai người nói bốc nói phét, Tang Chỉ Quân nghe được mấy chữ không thể xưng được là lí do kia thì càng thêm cảm thấy người này bất quá là nói chuyện giật gân mà thôi.
Đối với nữ hài tử, Huyết độc gì gì đó vốn khiến họ có chút e sợ từ đáy lòng.
Tang Chỉ Quân không muốn tiếp tục nghe hai người đàm luận cái đề tài trầm trọng này, nhưng mà nàng lại không tiện chủ động đi yêu cầu, trong lòng chợt nảy ra một ý, liền chủ động mở miệng: "Lần này nhờ có Tuyết Mạn, nếu không phải có hai nghìn vạn của Tuyết Mạn, lần này Chỉ Quân thật đã bỏ lỡ ngay trước mắt rồi."
Đang tại trầm tư, Sư Tuyết Mạn phục hồi lại tinh thần, mỉm cười nói: "Chuyện tiện tay, Chỉ Quân không cần quá để ý."
"Thực sự là không nghĩ tới a, Tùng Gian thành còn có thể mua được mũi tên tốt như vậy." Trên mặt Tang Chỉ Quân lộ ra vẻ hưng phấn: "Chỉ là tên của cái mũi tên này có chút kỳ quái, Thỏ hào tiễn, cái tên thật kỳ quái. Đã sớm nghe nói Cảm Ứng tràng tàng long ngọa hổ, tiểu địa phương cũng có thợ tốt, lần này tới quá đáng giá."
"Đúng vậy, đây cũng là vận khí của Chỉ Quân." Sư Tuyết Mạn cũng là hài lòng dùm Tang Chỉ Quân. Không phải mỗi cái gia tộc đều như gia tộc của mình, đầu tư cho mình không tính giá trị như thế.
Trừ phi là người gần như đã xác định làm người nối nghiệp đời thứ ba như Sư Tuyết Mạn, để đầu tư cho bất cứ một vị đệ tử tuổi còn trẻ nào, gia tộc đều có quy định nghiêm ngặt. Càng là gia tộc lịch sử lâu dài thì quy định cũng càng thêm nghiêm ngặt.
Muốn thu được càng nhiều, thì cần phải tay làm hàm nhai.
Tại trong những gia tộc đông đảo đệ tử kia, tốt nghiệp Cảm Ứng tràng có ý nghĩa cạnh tranh chỉ vừa mới bắt đầu. Tại dưới sự đầu tư tương đối bình đẳng, ai có thể giành thắng lợi trong cạnh tranh, như vậy mới có thể tạo ra sự trọng yếu đối với việc kéo dài gia tộc.
Dù cho không ham muốn vị trí người thừa kế, nhưng mà cho tới bây giờ quyền lợi và nghĩa vụ đều là ngang nhau, chưa bao giờ gia tộc là đầu tư không có điều kiện. Cần phải phục tùng gia tộc cũng là điều những con cháu thế gia này phải giác ngộ.
Tỷ như thông gia.
Bọn họ tựa như từng cái vòng kim chúc, gia tộc tốn hao lượng lớn tài nguyên và kim tiền để mài dũa cho bọn họ lòe lòe phát sáng, đan bện thành một cái lưới lợi ích hoa lệ, mỗi người họ đều là một mắt xích trong đó.
Nhưng muốn thoát ra gông cùm xiềng xích của gia tộc cũng không phải không có biện khác, chỉ cần để gia tộc nhìn thấy càng nhiều lợi ích.
Thiếu nữ như Tang Chỉ Quân vậy, nếu như không muốn phục tùng hôn nhân do gia tộc an bài, nàng cần phải càng nỗ lực, nỗ lực chứng minh giá trị của mình. Nếu nàng có địa vị cao, trở thành bộ thủ của một bộ, càng có thể mang lại lợi ích cho gia tộc vượt xa quá việc thông gia, những tộc lão khôn khéo kia là sẽ không phạm sai lầm ngớ ngẩn trong vấn đề như vậy.
Con đường này đã định trước là càng thêm gian nan.
Con cháu thế gia thông minh chưa bao giờ sẽ buông tha nỗ lực, bọn họ sẽ càng thêm tự lập, càng thêm khắc khổ, bọn họ sẽ dùng hết mọi khả năng biểu hiện ra tài hoa cùng năng lực của bọn họ. Bọn họ biết rõ, tất cả tự do của mình đều từ đây mà đến.
Trèo được lên đỉnh cao, người tùy tiện làm liều rất nhiều?
Dù cho vô pháp trèo lên đỉnh cao, tự do hô hấp, có thể hít nhiều một hơi đều là tốt.
Sắp tốt nghiệp, vấn đề Tang Chỉ Quân đối mặt là như vậy, cái này cũng là nguyên nhân vì sao nàng cao hứng như thế. Hai trăm cây Thỏ hào tiễn, chờ nàng ra tiền tuyến, không có quá nhiều chiến sự, không sai biệt lắm nàng có thể dùng khoảng hai năm.
Dù cho nàng gia nhập vào đoàn săn bắn ở hoang dã, hai trăm cây Thỏ hào tiễn cũng có thể phát huy ra cực lớn tác dụng.
Sư Tuyết Mạn nhìn được một điểm này, nàng cảm thấy Tang Chỉ Quân là một nữ hài thông minh, đã biết bắt đầu chuẩn bị từ bây giờ. So với nữ hài trưởng thành sớm, những nam sinh đồng hành kia, đơn thuần đến mức khiến người giật mình.
"Chính là ba nghìn vạn, có chút đau lòng rồi." Vẻ mặt Tang Chỉ Quân đau khổ, gia tộc là tuyệt đối sẽ không trả dùm nàng ba nghìn vạn này.
"Ta không gấp." Sư Tuyết Mạn ôn nhu nói.
Tang Chỉ Quân cười cười: "Vẫn phải trả, Chỉ Quân thích tích góp tiền, tích góp rất nhiều tiền, thật hài lòng. Lần đầu tiên tiêu nhiều như vậy, có chút đau lòng."
Sư Tuyết Mạn có chút nhìn với cặp mắt khác xưa, tiểu cô nương thích tích góp tiền, tại lúc phát hiện Thỏ hào tiễn lại có thể không chút do dự một lúc ba nghìn vạn đồng Thỏ hào tiễn, phần quyết đoán và quả quyết này, không đơn giản a.
Thỏ hào tiễn...
Ngải Huy nghe đến ba chữ này, động tác không khỏi bị khựng lại, nhưng mà rất nhanh liền vui rạo rực. Có thể nghe được người khác khen mũi tên của mình tốt, hắn đương nhiên cao hứng, tuy rằng trong mũi tên chỉ có tằm tơ là do mình cung cấp.
Chờ đã!
Ba nghìn vạn!
Đứa con gái này mua ba nghìn vạn Thỏ hào tiễn!
Con mắt Ngải Huy thoáng cái trợn tròn rồi, hận không thể lập tức vọt tới chỗ lão Lý. Ba nghìn vạn đồng Thỏ hào tiễn, cái này là gặp được thổ hào thật sự rồi.
Mập mạp nghe được hai người nói chuyện, ngẩng đầu nhìn, tức thì trợn tròn mắt, hắn ngơ ngác nói: "A... A Huy, thật xinh đẹp!"
Xinh đẹp?
Lòng Ngải Huy đang đầy chữ tiền tiền tiền, hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua, a một tiếng: "Ngươi nói là người nào?"
"Đều xinh đẹp." Hai mắt mập mạp tỏa sáng.
Ngải Huy vỗ cái bốp vào ót mập mạp: "Cho tiền mới xinh đẹp, biết không?"
Vừa rồi người nào khen Thỏ hào? Người nào khen người đó xinh đẹp!
Không đúng, vừa rồi người nào mua ba nghìn vạn Thỏ hào tiễn? Người nào mua người đó xinh đẹp!
Mập mạp trợn mắt nhìn Ngải Huy: "Ngươi khi dễ ta không có tiền phải không?"
"Không sai!" Ngải Huy rất khẳng định gật đầu: "Có bản lĩnh ngươi cầm tiền ra đi?"
Mập mạp ủ rũ rồi.
Ngải Huy tình ý sâu xa nói: "Mập mạp, có tiền mới là vương đạo, không có tiền thì ngay cả mì thịt bò cũng không có mà ăn. Lần trước có cái cô bé quán mì, đi ăn không mang theo tiền, còn là ta trả dùm. Ta nói cho ngươi, mập mạp, về sau nếu ngươi gặp phải nữ nhân ăn cơm không mang tiền thì nhất định phải tránh rất xa."
"Vì sao?" Mặt Mập mạp đầy vẻ không thể lí giải được.
"Đó là Của nợ, ngươi biết không? Vạn nhất ngươi giúp nàng trả tiền, ngươi là chết chắc rồi." Ngải Huy vô cùng đau đớn nói: "Bỏ ra một trăm năm mươi đồng, kết quả đền hơn tám nghìn vạn, đó không phải của nợ thì là cái gì?"
"Tám nghìn vạn..." Con mắt Mập mạp tròn rồi, con số quá lớn, phản ứng không kịp.
Tang Chỉ Quân chú ý thấy Sư Tuyết Mạn rất không thích hợp, không khỏi quan tâm hỏi: "Tuyết Mạn, ngươi làm sao vậy? Sắc mặt rất không tốt? Có phải người không khỏe hay không?"
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ngũ Hành Thiên [C].