Chương 144: Bị tập kích cùng sơ hở


Số từ: 2481
Nguồn: bachngocsach.com
Sắc mặt Sư Tuyết Mạn tái mét.
Của nợ...
Nàng chưa từng có nghĩ tới có một ngày, mình vậy mà lại bị nói thành Của nợ.
Đáng ghét!
Tuy rằng nàng kiềm chế làm bộ như không có gì, nhưng mà sắc mặt nhìn qua còn là có chút không tự nhiên. Nàng gồng mình hít sâu một hơi, mới kiềm chế được lửa giận trong lòng, thấy Tang Chỉ Quân quan tâm, nàng miễn cưỡng nặn ra vẻ tươi cười: "Có thể là lúc nãy tu luyện có chút quá sức."
Bên kia, mập mạp bỗng nhiên kịp phản ứng lại: "Cho nên kỳ thực ngươi là thiếu nợ tám nghìn vạn?"
Ngải Huy đột nhiên cảm thấy món mì ở trước mặt nhạt như nước ốc, ngừng lại, giọng điệu bất thiện: "Vì sao ta cảm thấy ngươi có vẻ như có chút hả hê?"
"Không không không!" Mập mạp lắc đầu như trống bỏi: "Không phải là có chút, mà là phi thường! A Huy ngươi vậy mà lại thiếu tám nghìn vạn. Ha ha ha! A Huy, ta nghiêm túc nói cho ngươi, cùng là người thiếu nợ lớn, chúng ta phải đoàn kết hữu ái, không nên tùy tiện thúc nợ..."
"Ta rất nhanh là có thể trả hết nợ." Ngải Huy dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn mập mạp, hắn thuận tiện nhìn nhìn Tang Chỉ Quân, tựa như nhìn một pho tượng thần tài lóng lánh ánh vàng.
Có Thỏ hào, tất có thổ hào!
Mập mạp chỉ là bình thản không nói lời nào, biểu tình ngênh nghênh kia khiến Ngải Huy rất ghét: "Trở về, làm thêm hai trăm lần Bách Hoa bộ!"
"Uy uy uy, họ Ngải, ngươi lại trả đũa như thế?" Mập mạp tức thì xửng cồ lên.
"Không thì ngươi thanh toán hóa đơn?" Ngải Huy lạnh lùng cười, dùng ra đòn sát thủ.
Mập mạp lập tức ngậm miệng, gã ắn khắc sâu cảm thụ được, cái gì gọi là ăn người miệng ngắn.
Ở chỗ sâu trong con mắt của Sư Tuyết Mạn hiện lên hàn quang, trong lòng cười nhạt, còn có tiền ăn mì thịt bò, nhìn đến là có tiền rồi.
"Không đúng a, a Huy." Mập mạp bỗng nhiên nghĩ đến một cái vấn đề khác, trên mặt có vẻ nghi hoặc: "Ngươi vừa mới nói là một cô bé?"
Cô bé? Nữ nhân?
Tại trong trí nhớ của mập mạp, thế giới của Ngải Huy chỉ có chiến đấu, tu luyện, binh khí, kiếm tiền. Binh khí là vì để chiến đấu được càng tốt, kiếm tiền là vì để tu luyện tốt hơn, cho nên nói đến cùng, vẫn là chiến đấu cùng tu luyện.
Cái gia hỏa này là cái cỗ máy giết chóc lãnh huyết chân chính.
"Không sai." Ngải Huy cúi đầu đang lúc chuyên tâm tính tiền với lão bản.
"Nhìn không ra tới a, thế nào vừa ra hoang dã, ngươi đã thông suốt rồi!" Mập mạp sách sách lấy làm kỳ: "Vậy mà lại giúp nữ sinh trả tiền mì, thế nào ngươi lại không trả giúp ta?"
Ngải Huy ngẩng đầu nhìn thoáng qua lão bản, chỉ chỉ đống tô chấ đồngnhư núi trước mặt mập mạp: "Cái này để hắn tự trả."
Mập mạp tức thì hồn phi phách tán, cười gượng: "Giúp giúp giúp, trả hết trả hết."
Ngải Huy lại cúi đầu bắt đầu tính tiền, mập mạp chết tiệt, ăn nhiều như vậy!
Mập mạp bỗng nhiên cảm khái: "Ai, chỉ còn lại có hai ta rồi, nếu có thể nhìn thấy a Huy ngươi tìm được đứa con gái sinh em bé, đời này ta cũng không có gì tiếc nuối, chết cũng đáng."
Ngải Huy thoáng khựng lại, rồi tiếp tục tính tiền, cũng không ngẩng đầu lên lạnh lùng nói: "Trả hết tiền rồi hãy chết."
Đáng chết, tính sai rồi...
Luống cuống tay chân mấy lần, Ngải Huy mới tính toán xong.
Lúc này Sư Tuyết Mạn và Tang Chỉ Quân cũng ăn xong rồi, Tang Chỉ Quân tâm tình rất tốt, cơ hồ ăn sạch cả tô mì. Ăn xong, nàng ta nhìn tô mì của Sư Tuyết Mạn cơ hồ chưa động đũa, cảm thấy có chút xấu hổ.
Đi ra quán mì, cảnh đêm đã xuống.
Bởi vì Huyết độc, gần như tất cả cửa hàng trên đường phố đều đóng cửa. Trời chỉ vừa mới bắt đầu tối, nhưng mà đường phố như là đã đêm khuya. Cảnh đêm thâm trầm, giống như đang lặng yên gặm nuốt ánh sáng và hơi ấm, đường phố lác đác, ngay cả đèn lồng tròn trên đường giống như cũng trở nên ảm đạm hơn bình thường.
Thực sự là ảm đạm a...
Ngải Huy cảm xúc khắc sâu, hắn tới Tùng Gian thành lâu như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy đường phố buổi tối trống trải quạnh quẽ như thế.
Nơi đây còn là Tùng Gian thành cách Vạn Sinh Viên phi thường xa xôi, cũng đã bị Huyết độc ảnh hưởng lớn như thế, những thành trấn gần Vạn Sinh Viên kia, bây giờ đã biến thành dạng gì?
Rừng cây ngày trước xanh um tươi tốt giờ biến thành cánh đồng hoang vu, tảng lớn tảng lớn đất khô cằn tựa như vết sẹo xấu xí. Đưa mắt nhìn lại, từng đám khói đen cuồn cuộn kéo dài đến phần cuối đường chân trời.
Cảnh tượng rời Vạn Sinh Viên kia đề lại ấn tượng vô cùng khắc sâu cho Ngải Huy.
Lực lượng của Cảm Ứng tràng biểu hiện ra vô rùng rõ ràng tại trong lần đó, dù cho dùng biện pháp rất thô bạo, bọn họ cũng có thể rất nhanh giải quyết Huyết độc. Đôi khi ngay cả Ngải Huy cũng cảm thấy mình có phải suy nghĩ quá nhiều hay không, Cảm Ứng tràng cường đại như thế, thế nào lại không làm gì được Huyết độc?
Nhưng mà bất an thủy chung không có tan đi, tựa như sương sớm vậy.
Ngải Huy tin tưởng Cảm Ứng tràng nhất định có biện pháp đối phó Huyết độc, có lẽ sự bất an của mình chỉ là lo lắng hiệu suất của Cảm Ứng tràng. Tùng Gian thành cũng đã xuất hiện huyết độc, đại khái đây là ngọn nguồn mình cảm thấy bất an đi.
Ngải Huy âm thầm lắc đầu, vứt những tạp niệm này ra đằng sau, mình chỉ là tiểu nhân vật, tại nơi đây lo nghĩ lung tung cái gì, nắm chặt thời gian rất tốt tu luyện mới là lẽ phải.
Phía sau Sư Tuyết Mạn và Tang Chỉ Quân cũng đi ra quán mì.
Ừm, ngày mai nhất định phải đến chỗ lão Lý một chuyến, vụ buôn bán như thế, bao nhiêu tiền a!
Vừa rồi trả nợ cho sư nương, tiền trong tay Ngải Huy lập tức gần như bốc hơi hết. Tuy rằng Minh Tú sư tỷ uyển chuyển nói có thể không cần gấp gáp, nhưng mà Ngải Huy vẫn là trả hết toàn bộ nợ nần.
Mình thiếu sư nương đã đủ nhiều rồi, không có tiền thì đành chịu, có tiền không trả vậy còn có thể nói gì?
Cũng may hiện tại Thỏ hào gặp thổ hào, mình có thể kiếm được một mớ.
Trong lòng vui như hoa nở, Ngải Huy tỉ mỉ quay nhìn hai người Sư Tuyết Mạn, khách hàng lớn như vậy mà mình lại còn chưa có nhìn qua người ta, quá không nên rồi!
Bỗng nhiên, mắt Ngải Huy đột nhiên nhéo lại, lớn tiếng hét: "Cẩn thận! Phía sau!"
Tang Chỉ Quân đang thoải mái ưỡn người, tô mì hôm nay thực sự quá ngon, bỗng nhiên nghe được tiếng la cách không xa, vẻ mặt mờ mịt.
Sư Tuyết Mạn vẫn còn tập trung vào tên gia hỏa đáng ghét kia, lại còn nói mình là của nợ, chuyện này tuyệt đối không xong được! Cũng chính là bởi vì duyên cớ này, nàng chú ý thấy mắt Ngải Huy chợt nhíu lại. Trong nháy mắt đó, trong lòng nàng nảy sinh báo động.
Hơn nữa nàng từng tiếp xúc với Ngải Huy tế, biết rõ tên gia hỏa này lục thức nhạy cảm.
Không có bất cứ do dự gì, thân là một trong học viên đỉnh cao nhất tại Cảm Ứng tràng, tại thời khắc then chốt này, Sư Tuyết Mạn biểu hiện ra tốc độ phản ứng siêu nhanh.
Nàng đột nhiên đẩy đổ Tang Chỉ Quân đang vẻ mặt mờ mịt, đồng thời, tay kia vẫy ra một đám mây mù.
Mây mù chỉ có cỡ bàn tay đột nhiên kịch liệt nổ tung.
Tường thủy khí hình tròn, ầm ầm nổ tán ra.
Những bức tường do thủy khí tạo thành này nhìn qua mềm mại, tựa như dã thú cuồng bạo, lại như là tường sắt thép gào thét mà tới, uy thế đáng sợ.
Mặt sau...
Sư Tuyết Mạn lãnh tĩnh vô cùng, tiếng Ngải Huy cảnh báo như tia chớp vang lên trong đầu nàng, tại trong nháy mắt vứt ra đám mây nhỏ, hai chân nàng liền đột nhiên đạp lên mặt đất, một tay chụp lấy Tang Chỉ Quân, liều mạng lăn về phía Ngải Huy.
Phanh! Phốc!
Hai âm thanh cơ hồ cùng lúc vang lên, Sư Tuyết Mạn trong lòng lẫm liệt.
Âm thanh đầu có phần nặng nề, hiển nhiên là kẻ tập kích đập lên tường thủy khí, mà tiếng thứ hai là công kích của đối phương chìm vào mặt đất, vị trí chính là nơi các nàng vừa đứng.
Trong lòng Sư Tuyết Mạn kinh hãi vô cùng.
Vừa rồi tường thủy khí bùng nổ ra, lực lượng lớn cỡ nào, không có ai rõ ràng hơn nàng. Tường thủy khí có thể dễ dàng đánh văng một con voi bay xa mấy chục trượng.
Đối phương vậy mà lại có thể cứng rắn chống lại, còn có thể công kích các nàng.
Thật là đáng sợ...
Khi Sư Tuyết Mạn đứng lên, nhìn thấy nơi các nàng vừa đứng lưu lại mấy cái dấu trảo thật sâu, sắc mặt Tang Chỉ Quân liền trở nên phi thường tệ.
Biểu hiện của Sư Tuyết Mạn trấn định hơn rất nhiều, nhưng mà trong lòng đồng dạng nghĩ mà sợ, nếu như vừa rồi mình hơi sơ ý một chút, hai người bọn họ chỉ sợ đã không chết cũng bị thương.
Nàng đảo mắt nhìn chung quanh, không có bất cứ phát hiện gì, ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời, cảnh đêm đen đặc nuốt hết toàn bộ tia sáng.
"Vừa mới rồi là cái gì?" Nàng hỏi Ngải Huy.
Ngải Huy có chút ngoài ý muốn với giọng điệu như rất quen của đối phương, nhưng mà không có suy nghĩ nhiều, nguy hiểm còn chưa có hết. Tay hắn cầm chuôi kiếm, trầm giọng nói: "Là dơi, hẳn phải là dơi đã trúng Huyết độc."
"Dơi?" Sư Tuyết Mạn sắc mặt khẽ biến: "Chúng nó làm sao xông tới được?"
Tùng Gian thành phòng ngự phi thường nghiêm mật, bởi vì ngoài thành đã xuất hiện côn trùng biết bay trúng Huyết độc, Tùng Gian thành cố ý tăng mạnh phòng ngự trên không thành thị.
Người nào cũng không có nghĩ đến, bọn họ cảm thấy Tùng Gian thành phòng thủ đã kiên cố, vậy mà lại bị con dơi thần không biết quỷ không hay xông vào.
Ngải Huy nắm chặt chuôi kiếm, mồ hôi lạnh đã sớm ướt đẫm lưng, đây là lần đầu tiên hắn tại trạng thái kiếm thai mà vô pháp nắm bắt được vị trí của đối phương. Hắn liếm liếm môi: "Cẩn thận, chúng nó chưa có rời đi."
Sắc mặt Sư Tuyết Mạn đại biến, như lâm đại địch.
Mà lúc trước Tang Chỉ Quân đầy mặt mờ mịt, tuy rằng sắc mặt nhìn không tốt, nhưng mà đồng dạng tỉnh táo lại. Nàng gỡ xuống từ cổ tay một vòng tơ vàng, đón gió xòe ra, trở thành một thanh đại cung tơ vàng.
Ngải Huy lần đầu tiên trông thấy cây cung đặc biệt như thế, nhịn không được nhìn chăm chú.
Cả cái cung lớn giống như là do tơ vàng thật nhỏ đan xen tạo thành, tựa như một cái cốt xương cốt thép cong vòng, chỉ có cốt xương trần trụi ở bên ngoài, không có bao ngoài.
Cái cung này chính là như thế, có vô số kim tuyến nhỏ như sợi tóc chồng chất mà thành. Tinh tế hoa mỹ tựa như tác phẩm nghệ thuật mà không phải là một kiện vũ khí.
Tỉnh táo lại, Tang Chỉ Quân rút ra ba cây Thỏ hào tiễn.
Nguy cơ trước mắt, nàng không có chút lề mề nào, quả quyết vô cùng.
Sư Tuyết Mạn không có triển khai Vân dực, tại trước mặt con dơi am hiểu phi hành, Vân dực của mình là không đủ nhìn. Bầu trời càng thêm đen tối, mình sẽ ở vào hoàn cảnh càng không có lợi.
Nhưng mà bàn tay buông xuống bên người của nàng như có sương mù mờ ảo đang tụ tập.
"Chúng ta có nên cầu cứu trước hay không?" Mập mạp ở phía sau yếu yếu hỏi.
Ngải Huy tập trung chú ý chưa từng có, không ngừng đảo qua mỗi một tấc không gian xung quanh, miệng nói: "Không, bây giờ cầu cứu sẽ khiến tình huống rơi vào hỗn loạn. Trái lại sẽ giúp cho mấy con huyết dơi này càng có lợi, chỉ cần chó chúng nó một chút cơ hội, hiện tại chúng ta đừng nghĩ sống sót."
Sư Tuyết Mạn và Tang Chỉ Quân nghe lời Ngải Huy nói, cũng lộ ra vẻ tán đồng.
Vừa rồi nếu không phải Ngải Huy cảnh báo, chỉ sợ hiện tại các nàng đã trúng chiêu rồi. Con dơi là thích khách trong bóng tối, một kích không trúng liền sẽ độn ra xa, ẩn dấu thân thể vào trong bóng tối, kiên trì chờ đợi cơ hội lần thứ hai.
Tình trạng hỗn loạn chỉ sẽ đem tới cho huyết dơi càng nhiều cơ hội.
Trán Ngải Huy phủ đầy mồ hôi hột, nhưng mà thần tình thủy chung bảo trì lãnh tĩnh. Hắn chỉ có thể cảm nhận được chút ít khí tức phi thường yếu ớt, phiêu hốt vô định. Hắn vừa rồi cảnh báo, không phải vì hắn nhận thấy được huyết dơi, mà là hắn nhìn thấy trong bóng đêm đen tối hiện lên một vệt đỏ sậm cực nhạt.
Vừa rồi Ngải Huy nhìn rõ rõ ràng ràng, con mắt con dơi là đỏ như máu.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ngũ Hành Thiên [C].