Chương 145: Tới đi!


Số từ: 2600
Nguồn: bachngocsach.com
Con dơi là kẻ đi săn phi thường xuất sắc, cũng là một trong những hoang thú Ngải Huy rất không muốn gặp được tại hoang dã, đương nhiên, có rất nhiều hoang thú hắn không muốn gặp.
"Mọi người gần nhau một chút."
Tại thời điểm này Ngải Huy đã quản không nổi mọi người có đồng ý hay không,.
Sư Tuyết Mạn cùng Tang Chỉ Quân không có nhiều lời. Sư Tuyết Mạn có phần quen thuộc với Ngải Huy, mà Tang Chỉ Quân cũng rất dứt khoát. Vừa rồi nếu như không phải có đối phương cảnh báo, bây giờ mình đã đi đời nhà ma rồi đi.
Hai người như lâm đại địch, cẩn thận xích tới gần Ngải Huy.
Cách không xa, nơi các nàng đứng lúc nãy, vết trảo trên nên đá nhìn thấy mà giật mình, hai người nhìn trong lòng thầm run. Lần đầu tiên, các nàng cảm giác cách tử vong gần như thế.
Tay Tang Chỉ Quân nắm tơ vàng nhuyễn cung, không tự chủ mà rung động.
Ngay cả Sư Tuyết Mạn vừa rồi biểu hiện phi thường trấn định và lãnh tĩnh, lúc này được đến một chút cơ hội lấy hơi, cảm giác nghĩ mà sợ giống như thủy triều cuồn cuộn tràn tới, nàng cảm giác chân mình như nhũn ra.
Sư Tuyết Mạn luôn luôn rất chú trọng rèn luyện năng lực thực chiến của mình, rất nhiều lần nhận nhiệm vụ. Nhưng mà nàng chưa từng có gặp phải tình huống nguy hiểm như thế, vừa rồi mình đã lướt qua ngay sát tử vong.
Bây giờ nàng mới cảm thấy lý tưởng hào hùng lúc trước của nàng khi ở trên xe quân nhu là ấu trĩ và buồn cười cỡ nào, tại lúc chân chính sinh tử chém giết, bọn họ có thể phát huy ra bao nhiêu thực lực? Năm thành? Có lẽ ba thành? Hoặc là tại trạng thái mờ mịt vô pháp đối phó và đầu óc trống rỗng mà bị huyết thú nhào tới giết.
Đến bây giờ nàng và Tang Chỉ Quân còn chưa có nhận thấy được chút khí tức nào của con dơi, nếu như không phải có dấu trảo thật sâu trên mặt đất, Sư Tuyết Mạn cũng sẽ hoài nghi vừa rồi có phải là ảo giác hay không.
Đáng tiếc không phải ảo giác.
Ánh mắt nàng, không tự chủ quay nhìn Ngải Huy.
Ngải Huy cũng không tốt hơn bọn nàng bao nhiêu, thân thể hắn hơi hơi ẩn phục thấp, tay phải khẩn nắm chặt chuôi kiếm Long Tích Hỏa, thân hình không chút động đậy, tựa như một pho tượng điêu khắc. Mồ hôi từ trán uốn lượn chảy xuống, chảy đến cằm hắn, nhỏ giọt xuống đất.
Ánh đèn đường mờ tối, an tĩnh đến cực điểm. Âm thanh mồ hôi nhỏ giọt lên đường rất nhỏ, tiếng hô gấp gấp gáp của mọi người đều trở nên rõ ràng.
Nhưng mà không biết vì sao, nhìn thấy Ngải Huy căng chặt đến cực hạn, tâm tình khẩn trương của Sư Tuyết Mạn trái lại được bình hòa.
Bởi vì phía dưới bờ lông mi rung động vì mồ hôi uốn lượn lướt qua kia, cặp mắt hắn là một mảnh trầm tĩnh như nước, nhìn không ra vui giận. Không sai, chính là cái ánh mắt này làm choo Sư Tuyết Mạn cảm thấy an tâm.
Trong ánh mắt kia không có chút hoang mang nào.
Đại để là cảm thấy biểu hiện của mình có phần không hay, Sư Tuyết Mạn nhắm mắt lại hít sâu một hơi, con mắt lại lần nữa mở ra, bên trong lại tràn đầy ý chí chiến đấu.
Tang Chỉ Quân cũng rất nhanh bình tĩnh lại.
Ngải Huy xác thực không hoang mang, nhưng mà hắn rất khẩn trương, thần kinh cao độ tập trung, cả người tựa như dây cung căng quá mức.
Vô pháp nắm bắt được vị trí con dơi, làm hắn bị áp lực cực lớn, loại áp lực này trước đó chưa từng có. Bắt đầu từ khi hắn thành công chủng ra kiếm thai mầm móng, một chút gió thổi cỏ lay ở xung quanh đều khó thoát khỏi pháp nhãn của kiếm thai.
Lần đầu tiên xuất hiện tình huống như hiện tại vậy, áp lực cực lớn bao phủ hắn.
Làm sao bây giờ?
Phản ứng đầu tiên của Ngải Huy là chạy, nhưng mà lý trí nói cho hắn, đó là lựa chọn tệ nhất. Chạy có nhanh bao nhiêu, cũng tuyệt đối chạy không thoát con dơi trên trời. Vừa rồi tốc độ con dơi cực nhanh, vượt quá khả năng cực hạn mà mắt Ngải Huy nắm bắt được, hắn chỉ nhìn thấy một vệt sáng huyết hồng.
So với những Huyết côn trùng bọn họ gặp ngoài thành kia, Huyết dơi này lợi hại hơn quá nhiều!
Con dơi là dã thú ăn thịt...
Cái ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu hắn.
Làm sao bây giờ?
Vừa mới hắn phản đối kiến nghị cầu viện của mập mạp, chính là mơ hồ cảm thụ được con dơi trên trời kia đã tỏa định bọn họ.
Ngải Huy không biết vì sao bọn họ trở thành mục tiêu bị săn, Tùng Gian thành lớn như vậy, mấy người bọn họ lại không may như thế. Hắn vắt hết óc, hi vọng tìm kiếm được một tia sinh cơ.
Phạm vi kiếm thai dò xét đã đến cực hạn...
Ừm? Cực hạn!
Bỗng nhiên Ngải Huy nhớ lại lúc bình thường tu luyện nguyên lực, sẽ thôn phệ một lũ nguyên lực.
Trong lòng hắn chợt nảy sinh ý nghĩ, điều động một lũ nguyên lực di chuyển về phía mi tâm của mình.
Khi nguyên lực lưu chuyển đến mi tâm, kiếm thai đang xao động bất an liền không chút do dự thôn phệ sạch sẽ lũ nguyên lực này.
Ngải Huy cảm giác được phạm vi dò xét đột nhiên mở rộng ra phía ngoài rất nhiều, phía trên đỉnh đầu, một cái hư ảnh nhàn nhạt dần trở nên rõ ràng trong lòng hắn. Một con dơi màu đen đang vô thanh lướt trong không trung. Mỗi vài giây, nó liền sẽ lưu lại một cái vòng xoáy nhìn không thấy tại không trung, xen lẫn khí tức của nó.
Thẳng đến lúc này Ngải Huy mới bừng tỉnh, thì ra chỉ có một con dơi. Những khí tức khác đều là kiệt tác của nó, để nhiễu loạn địch nhân, ẩn nấp mình. Hơn nữa làm Ngải Huy không có nghĩ đến chính là khi con dơi này xoay quanh trên không, con mắt dĩ nhiên là nhắm lại.
Con dơi này thật là lợi hại!
Ngải Huy âm thầm táp lưỡi, cảm giác những dã thú này, một khi trúng huyết độc, đều sẽ lợi hại hơn trucớ rất nhiều.
"Chỉ có một con, nó đagn bay quanh trên đỉnh đầu chúng ta."
Ngải Huy thấp giọng nói, tâm thần hắn tỉ mỉ mà tỏa định con Huyết dơi.
Trong lòng mấy người lẫm liệt.
Nhưng vào lúc này, Ngải Huy cảm giác được lục thức của mình đang từ từ trở nên mơ hồ, trong lòng thầm mắng một câu đáng chết, nhưng mà không chút do dự lại lần nữa chuyển một lũ nguyên lực vào cho kiếm thai. Lục thức đang mơ hồ lập tức trở nên rõ ràng.
"Cao độ, hai trăm mét." Ngải Huy rất nhanh đưa ra cao độ cụ thể.
Tang Chỉ Quân thầm thất kinh, nhịn không được nhìn Ngải Huy kĩ hơn. Người này vậy mà lại có thể tỏa định con dơi ở trên cao hai trăm mét, gia hỏa lợi hại như vậy, thế nào chưa từng có nghe nói qua tên tuổi? Nàng là tu luyện tiễn thuật, người tu luyện tiễn thuật cần phải tu luyện thị lực, đối với phương diện này từ trước đến nay Tang Chỉ Quân cực có lòng tin, nhưng mà nàng trừng lớn con mắt, cũng không thấy được thân ảnh con huyết dơi trên bầu trời.
Bóng dáng con Huyết dơi hoàn mỹ dung nhập vào trong bóng tối, nó bay không phát ra chút tiếng gió thổi, lặng yên không một tiếng động, tựa như u linh.
Nàng cũng không biết Ngải Huy làm thế nào biết rõ vị trí con dơi.
Sư Tuyết Mạn đồng dạng thấp giọng hỏi: "Có biện pháp nào?"
Ngải Huy liếm liếm môi: "Nếu như ta dẫn nó xuống, các ngươi có có nắm chặt giết chết nó hay không?"
Nếu đã trốn không thoát, vậy thì cần phải giết chết con dơi này.
Hơn nữa cần phải ngay lập tức.
Hiện tại Ngải Huy có thể tỏa định con Huyết dơi, hắn đang không ngừng tiêu hao nguyên lực, một khi nguyên lực tiêu hao hầu như không còn, vậy bọn họ liền sẽ triệt để rơi vào bị động. Cần phải giải quyết chiến đấu tại trước lúc thể lực của mình tiêu hao hết, không có lựa chọn nào khác.
Ngải Huy cấp tốc chuẩn xác mà phán đoán tình cảnh của mình.
"Không có nắm chắc."
Khi Sư Tuyết Mạn nói ra lời này, cơ hồ xấu hổ đến muốn chui vào khe đất. Người khác dùng mình làm mồi nhử, đề sáng tạo cơ hội cho các nàng, cơ hồ toàn bộ nguy hiểm đều dồn vào người đối phương. Tại tình huống cực đoan như vậy, mình cũng không dám nói có nắm chắc.
Đúng vậy, nàng thật không dám mở miệng nói mình nắm chắc, vừa rồi con huyết dơi cứng rắn đánh vào tường thủy khí của mình, khiến nàng minh bạch nó cường đại.
Tang Chỉ Quân kinh ngạc với dũng khí của Ngải Huy, có phần không thể tin tưởng. Trước đây nàng cho rằng chuyện như vậy, chỉ có những anh hùng trong cố sự được dựng lên trong sách mới có, người nào lại chủ động dùng mình làm mồi nhử a, như vậy là ngốc cỡ nào a.
Nàng không nghĩ tới, bây giờ mình thật sự trông thấy một màn này. Nếu như đổi lại là người khác, nàng còn sẽ cảm thấy là bị khuôn mặt xinh đẹp của các nàng hấp dẫn, nhưng mà cái gia hỏa trước mắt này lại tuyệt không khả năng. Bởi vì từ đầu đến cuối, cái gia hỏa này đều không nhìn kỉ các nàng lần nào.
Trên đời này thật có kẻ ngu quên mình vì người khác như vậy sao?
Tựa hồ thật là có...
Ngải Huy không biết ý nghĩ của Tang Chỉ Quân, có biết rõ cũng sẽ không quan tâm, đã đến thời điểm mấu chốt này rồi, ai rãnh mà quản ý nghĩ tào lao của một cô bé không quen biết chứ?
Hắn biết không thể tiếp tục kéo dài như vậy, mình đã tiêu hao một phần tư nguyên lực rồi, càng kéo dài càng bất lợi cho hắn.
Kiếm thai giống như là một cái động không đáy thôn phệ nguyên lực!
"Không nắm chặt cũng phải lên." Giọng Ngải Huy như đinh đóng cột, thần tình nhưng là dị thường bình tĩnh, nói thẳng: "Hai người các ngươi chuẩn bị sẵn đi."
Sư Tuyết Mạn và Tang Chỉ Quân đột nhiên trở nên khẩn trương, các nàng đều rất minh bạch, công kích của mình sẽ trực tiếp quyết định sự sống chết của Ngải Huy, áp lực nặng trịch trong nháy mắt tràn ngập toàn thân các nàng.
"Thế nhưng là..." Sắc mặt Tang Chỉ Quân có chút trắng bệch.
"Không nhưng nhị gì cả!" Ngải Huy thô bạo cắt đứt, không có thời gian để lãng phí.
Hắn cũng rất khẩn trương, biểu hiện của hai nàng khiến hắn không có chút cảm giác an toàn nào, khiến hắn hoài nghi lựa chọn này của mình có phải quá ngu xuẩn. Nhưng mà hắn kiềm chế lại sự khẩn trương và nôn nóng, nếu như có thể, hắn tuyệt đối không muốn lấy tính mạng mình đặt ở trên tay hai người con gái không quen biết này.
Nhưng mà trước mắt, hắn không có lựa chọn nào khác.
Chuyện mà không có lựa chọn nào khác thì không có gì để suy nghĩ rồi.
Con mắt Ngải Huy lần nữa khôi phục trầm tĩnh cùng băng lãnh, ngay cả giọng của hắn cũng lộ ra cảm giác hờ hững, như là đang kể lại một câu chuyện không có quan hệ gì với mình: "Các ngươi chỉ có một lần cơ hội công kích."
Nói xong hắn không để ý tới hai người, mà là nói với mập mạp: "Ngươi cẩn thận."
Mập mạp minh bạch ý của Ngải Huy, ý của Ngải Huy là, nếu như tình huống không đúng, mình phải trốn nhanh lên. Mập mạp không nói cái gì, chỉ là hơi gật đầu, thể hiện mình đã biết rõ, gã biểu hiện ra trấn định hơn Sư Tuyết Mạn và Tang Chỉ Quân nhiều.
"Nếu như thất bại, các ngươi nhớ kỹ chia ra ba phương hướng mà chạy." Ngải Huy nhắc nhở bọn họ, có hai cái là thái điểu(gà mờ), hắn không thể không nhắc nhở cái thường thức cơ bản này một cái.
Nhìn thấy Ngải Huy sắp xếp đâu vào đấy, sự khẩn trương của Sư Tuyết Mạn từ từ tiêu tán, ánh mắt trở nên kiên nghị, nghiêm túc nói: "Ta sẽ tận lực."
Hạt châu óng ánh trong sáng trên cổ tay nàng bỗng nhiên rung lên, giống như là giọt sương sáng sớm run rẩy trên cỏ xanh, bàn tay tuyết trắng không tì vết hơn nâng, một giọt sương óng ánh nhẹ nhàng run lên, thoát ra sợi dây, dọc theo cổ tay nàng lăn tròn vào bàn tay.
Ngón giữa thon dài uyển chuyển hất lên, giọt sương được nàng kẹp giữa ngón cái và ngón giữa.
Tang Chỉ Quân cắn cắn môi: "Ta cũng vậy."
Bao đựng tên trên eo được nàng gỡ xuống vứt trên mặt đất, trên tay cầm ba cây Thỏ hào tiễn, chân hai chân tách ra, cả người đứng thẳng tựa như một thân cây.
Ngải Huy không có ngẩng đầu nhìn, mà là đi tới trước một bước.
Con huyết dơi trên bầu trời liền chuyển động.
Thẳng đến lúc này, cuối cùng hắn xác định Con Huyết dơi là tỏa định hắn. Trong bốn người, duy độc tỏa định hắn. Chẳng lẽ là con huyết dơi cũng nhận thấy được kiếm thai của mình dao động? Con dơi không dựa vào con mắt để nhìn vật, mà là bằng vào một loại dao động đặc biệt.
Ngải Huy rất nhanh vứt tất cả tạp niệm lên chín tầng mây, hắn tập trung chú ý chưa từng có.
Hắn bỗng nhiên xông tới trước, tựa như chịu không nổi áp lực, muốn thoát đi.
Ngải Huy không biết con huyết dơi phía trên đỉnh đầu có bị lừa hay không, lúc này hoàn toàn không có ý niệm dư thừa.
Cơ hồ trong nháy mắt, hắn liền nhận thấy được con huyết dơi phía trên lặng yên không một tiếng động bắt đầu lao xuống dưới.
Nó tới rồi.
Trong bóng tối, Ngải Huy sâm nghiêm nhếch miệng cười, nắm thật chặt Long Tích Hỏa trong tay.
Tới đi!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ngũ Hành Thiên [C].