Chương 164: Huyết lãng tới


Số từ: 1671
Nguồn: bachngocsach.com
Ánh nắng buổi trưa rất độc, nhưng không cách nào đem lại chút ấm áp nào cho Vương Trinh và viện trưởng.
Khe nứt ở cửa Bắc tuy rằng đã được lấp kín, nhưng mà bên trong thành đã bị tràn vào không ít Huyết thú. Bởi sự việc xảy ra quá đột nhiên, dân chúng không có chuẩn bị sinh ra sự cố giẫm đạp phi thường nghiêm trọng, tử thương vô số. Vương Trinh lập tức hạ lệnh dọn sạch Huyết thú bên trong thành, lúc đầu rất thuận lợi, nhưng theo bọn họ gặp phải một con Huyết rết dài hai thước, tổn thất hơn ba mươi người.
Nếu không phải y và viện trưởng tự mình chạy tới, nguyên tu còn lại sẽ bị tan tác.
Tùng Gian thành bây giờ, sĩ khí suy sụp, lòng người hoảng sợ.
"Dự đoán của chúng ta có sai lệch." Giọng Viện trưởng mang theo mấy phần bất mãn, ông ta đặt kỳ vọng cao đối với Vương Trinh, nhưng mà không nghĩ tới ngày đầu tiên đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Lúc trước bọn họ cho rằng Huyết thú cần phải năm đến bảy ngày để lột xác, nhưng sức chiến đấu của Huyết rết lần này khiến cho ông ta cảm thấy sợ hãi.
Vương Trinh mang theo nhàn nhạt trào phúng: "Viện trưởng đại nhân của ta, nơi đây đã là chiến trường. Trên chiến trường chuyện ngoài ý muốn luôn luôn có."
"Đúng vậy, chiến trường luôn luôn không thể thiếu chuyện ngoài ý muốn. Nhưng mà mười lăm ngày, tại ngày đầu tiên, chúng ta đã để cho Huyết thú lẻn vào, ngươi muốn nói cái gì không? Thành chủ đại nhân." Viện trưởng trả lời lại một cách mỉa mai.
"Đương nhiên." Vương Trinh vẻ mặt thản nhiên gật đầu: "Điều này thuyết minh địch nhân cường đại hơn so với chúng ta tưởng tượng, cũng thuyết minh chúng ta nhỏ yếu hơn so với chúng ta tự nhận. Điều này không phải là chuyện gì tệ hại, ngày đầu tiên xảy ra sự cố tốt hơn nhiều so với ngày sau cùng xảy ra sự cố. Ít nhất chúng ta có thời gian để thay đổi, tuy rằng thay đổi vị tất hữu dụng."
Viện trưởng trầm mặc, ông ta cũng biết khốn cảnh trước mắt cũng không thể trách Vương Trinh. Chỉ là giờ phút này ông ta khát vọng có anh hùng có thể sáng tạo ra kỳ tích, nhưng hiển nhiên Vương Trinh không phải. Tưởng tượng không thực tế, chung quy là phải trở về hiện thực tàn khốc.
Ông ta tận lực để giọng mình bằng phẳng lại: "Bây giờ chúng ta có thể làm gì?"
Thần tình Vương Trinh cũng khôi phục như thường: "Chúng ta phải cách ly người trúng Huyết độc. Bây giờ còn chưa biết bọn họ có cứu được hay không, nếu như để mặc cho bọn họ kêu rên, sẽ có đả kích rất lớn đối với sĩ khí. Thứ nhì, tổ chức học viên tiếp tục thanh trừ Huyết thú bên trong thành."
"Sớm như vậy đã để cho học viên tham dự?" Mặt Viện trưởng đầy kinh ngạc.
"Ừ." Vương Trinh trầm giọng nói: "Huyết tai nghiêm trọng hơn chúng ta tưởng tượng rất nhiều. Để bọn họ thích ứng sớm một chút, cục diện về sau sẽ càng thêm nghiêm trọng."
Trong lòng Viện trưởng run lên.
"Tới rồi!" Trong giọng nói Vương Trinh hiếm thấy mà có một chút kinh hoảng.
Viện trưởng giật mình một cái, không khỏi ngẩng đầu, ông ta nhìn thấy một màn khiến ông ta cả đời khó quên.
Huyết sắc ở ngọn núi xa xa đột nhiên dày lên, ngay sau đó huyết lãng cuộn trào mãnh liệt, giống như một cái miệng thật lớn thôn phệ cả ngọn núi.
Một ngọn núi lại một ngọn núi bị huyết lãng thôn phệ.
Viện trưởng chỉ cảm giác một luồng khí lạnh từ bàn chân lủi thẳng lên, ngay cả Vương Trinh từng gặp qua vô số tràng diện kinh khủng trên chiến trường, lúc này sắc mặt cũng tái nhợt không có một tia huyết sắc.
Bọn họ ở trên cao, nhìn thấy càng thêm rõ ràng.
Nơi Huyết lãng đi qua, các loại Huyết thực điên cuồng sinh trưởng, chúng nó lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được không ngừng lớn lên. Trong nháy mắt, rừng rậm xanh um tươi tốt liền bị màu đỏ yêu dị che phủ. Nham thạch lỏa lồ ra ngoài nhanh chóng bị rêu đỏ tươi phủ đầy. Không có một ngọn núi nào có thể chống lại bước tiến của nó, nó thôn phệ tất cả.
Thực vật điên cuồng sinh trưởng khiến rừng rậm trở nên càng thêm rậm rạp, càng thêm dày đặc, từ bầu trời đã nhìn không thấy mặt đất, chỉ có thể nhìn thấy biển máu vô biên vô hạn.
Tại trước mặt lực lượng thay trời đổi đất như vậy, nhân loại là nhỏ bé cỡ nào.
Mỗi một vị nhân loại tận mắt nhìn thấy huyết lãng, lúc này trong mắt đều chỉ có thật sâu sợ hãi và tuyệt vọng.
Nhìn huyết lãng lan xa, thanh âm thực vật điên cuồng sinh trưởng, tụ tập thành cơn lũ gào thét, quét ngang tất cả mọi thứ trước mặt chúng nó. Lực lượng điên cuồng, mênh mông, đáng sợ như thế, đó không còn là lực lượng con người, chỉ có trớ chú cùa trời xanh mới có khả năng như thế.
Mỗi người sắc mặt đều là xám xịt, kể cả Vương Trinh.
Ngoài Tùng Gian thành đã hoàn toàn thay đổi, ngọn núi, sông ngòi, gò đất tất cả đều biến mất không thấy. Cây cối nguyên bản hơn mười mét cao, bây giờ độ cao đã vượt hơn năm mươi mét. Thân cây, lá cây đều biến đổi hoàn toàn khác trước, giống như là một loại thực vật hoàn toàn khác. Cẩu Vĩ thảo(cỏ đuôi chó) vốn cao đến đầu gối, bây giờ cao đến năm sáu mét, cẩu vĩ lông lá rậm rạp trở nên tráng kiện dữ tợn. độ cao của Kiếm mao vượt trên hai mươi mét, biến hóa lớn nhất là trở nên càng rộng, răng cưa ở mép lá trở nên càng thêm tráng kiện bén nhọn. Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy nó biến hóa, rất khó nghĩ trước đây nó là kiếm mao.
Tất cả đều thay đổi.
Trong tầm mắt có thể nhìn thấy, nhìn như biển máu, tại trong phiến biển máu mênh mông này, bắt mắt nhất chính là Tùng Gian thành, nó tựa như một cái tiểu đảo cô linh linh.
Bỗng nhiên, Vương Trinh ý thức được, hình như có chỗ nào không thích hợp.
"Thật an tĩnh." Tiếng Viện trưởng nỉ non, giống như sấm sét nổ vang trong đầu Vương Trinh.
Cuối cùng y ý thức được chỗ nào không thích hợp.
Biển máu ngoài thành là một mảnh tĩnh mịch, không có bất cứ thanh âm gì. Cơn lũ Huyết lãng gào thét, cuồn cuộn lan tràn, lưu lại biển máu mênh mông, nhưng là một mảnh tĩnh mịch.
Không có côn trùng kêu vang, không có thú rống, không có chim kêu, không có bất cứ thanh âm gì.
An tĩnh đến nỗi khiến người rợn tóc gáy.
Huyết thú đâu chứ?
Bất an cường liệt, bao phủ lòng Vương Trinh, y liều mạng nhìn khắp xung quanh, muốn tìm đến bóng dáng những Huyết thú kia. Nhưng mà ánh mắt y bị rừng rậm dày đặc ngăn cản, không nhìn thấy được gì.
Huyết lãng rốt cuộc là cái gì? Huyết thú đâu chứ? Trong phiến biển máu kia rốt cuộc đang phát sinh chuyện gì?
Vô số nghi vấn xoay quanh trong đầu y, nỗi sợ hãi khó mà hình dung, tựa như một cái tay nhìn không thấy bóp chặt cổ họng y, y cảm thấy cơ hồ không hít thở được.
Tĩnh mịch, vô biên tĩnh mịch.
Ánh nắng gay gắt giữa trưa không cách nào đem đến bất cứ sinh cơ gì cho sự tĩnh mịch này. Mỗi người đối diện với sự tĩnh mịch và biển máu như vậy đều sẽ theo bản năng cảm thấy sợ hãi.
Thành tường dày đặc vô pháp mang đến bất cứ cảm giác an toàn nào cho bọn họ, Tùng Gian thành bây giờ là một cái cô đảo trong biển máu tử vong.
Vương Trinh rất sợ hãi, y biết rõ, phần tĩnh mịch này chỉ bất quá là sự yên tĩnh trước lúc bão tố. Rừng rậm huyết sắc bên ngoài nhất định là đang chuẩn bị cái gì đó, y không biết là cái gì nhưng mà y biết rõ, nhất định là thứ càng thêm đáng sợ hơn.
"Lão Vu, ngươi dẫn người ra khỏi thành điều tra một cái, dùng Đồng Tâm Liên." Vương Trinh nhìn thuộc hạ theo mình nhiều năm, cứng rắn nói.
Lão Vu vốn có chút khẩn trương, bây giờ bình tĩnh lại: "Giúp ta chiếu cố tốt con ta."
"Được." Vương Trinh cắn môi, y không có dũng khí nói nhiều hơn, dù cho chỉ thêm một chữ.
Thời điểm này đi ra khỏi thành, là cửu tử nhất sinh, không, có lẽ nhất sinh cũng không có.
Lão Vu không có nói lời vô dụng, ông ta chọn ra năm người, đều là lão binh trước đây từ tiền tuyến tới. Tóc họ đã hoa râm, khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn rất bình tĩnh, không có lời vô dụng, chỉ là thi lễ với Vương Trinh.
Thường ngày Vương Trinh rất chiếu cố bọn họ, người già nua như bọn họ vậy, nếu như không có thành chủ, cuộc sống sẽ rất khó qua.
Một đám thân ảnh khô gầy già nua biến mất trong biển máu.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ngũ Hành Thiên [C].