Chương 165: Áo lót bọ ngựa


Số từ: 2554
Nguồn: bachngocsach.com
Hiện tại đạo trường rất bình tĩnh.
Tất cả mọi người đều bận rộn tu luyện, ngoại trừ mập mạp là Ngải Huy muốn nhìn chằm chằm ra, những người khác hoàn toàn không cần hắn quan tâm. Sư Tuyết Mạn và Đoan Mộc Hoàng Hôn nhanh chóng tìm được phương pháp có tính mục tiêu để huấn luyện, so với biện pháp tự chế của mình, quả thực tốt hơn không biết bao nhiêu lần.
Hắn chỉ có cảm thán, thiên tài thực sự là một đám quái vật a.
Hắn không biết trong mắt những ngừi khác, hắn cũng là một con quái vật.
Ổn định tựa như máy móc, chuyên chú đến mức chưa bao giờ bị quấy rầy, làm bất cứ chuyện gì đều là như đã tính trước mọi việc. Gặp phải tình huống thì không chút hoang mang, hơn nữa cân nhắc vấn đề phi thường chu đáo, vô luận làm gì đều khiến người yên tâm.
Trong thời gian ngắn ngủi, hắn đã chiếm được mọi người tin cậy.
Những điều này không chỉ có lăn lộn qua hoang dã là có thể làm được, nhìn xem mập mạp cũng là đi ra từ hoang dã, vẫn luôn là bộ dáng chen vào tìm ăn chờ chết.
Ngải Huy là quái vật, ngay cả sa ngẫu của hắn cũng là quái vật.
Bọn họ kiến thức rộng rãi, gặp qua rất nhiều sa ngẫu, nhưng mà cho tới bây giờ chưa thấy qua sa ngẫu thông minh như thế. Không có gì là Lâu Lan không biết làm, hơn nữa vô luận làm cái gì, đều đem lại cảm giác "Lâu Lan thật hài lòng".
Sư Tuyết Mạn và Tang Chỉ Quân đều là hai mắt tỏa sáng nhìn Lâu Lan, thích vô cùng.
Lâu Lan biến mình thành một cái cưa bằng cát, hì hục cưa xẻ giáp xác. Xác bọ ngựa bị Lâu Lan cưa thành từng miếng nhỏ lớn cỡ bàn tay, sau đó Lâu Lan lại biến thành một đám bão cát bụi nhỏ, cuốn những mảnh vỏ bọ ngựa này vào trong, một lát sau, "Thổ" ra một đống vỏ đỏ đã được mài dũa trơn bóng.
Khi Lâu Lan bện những mảnh vỏ đỏ đã mài giũa này thành một tấm giáp lưng đưa cho Ngải Huy, thì con mắt Sư Tuyết Mạn và Tang Chỉ Quân thoáng cái đỏ như thỏ, bộ dáng kia tựa như hận không thể đoạt lấy từ trên tay Ngải Huy.
Không thể không nói, tay nghề của Lâu Lan thực sự tốt đến không cần phải nói, mỗi một miếng giáp đều giống như hồng ngọc được tỉ mỉ mài dũa qua. Ngay cả Sư Tuyết Mạn từ nhỏ đã nhìn quen các loại châu bảo, cũng không ngừng tán thán.
"Cảm tạ Lâu Lan!"
Ngải Huy cũng là vô cùng kinh hỉ, hắn xách xác bọ ngựa về, cũng là cảm thấy đó là một loại tài liệu không tệ. Không những rất nhẹ, hơn nữa rất cứng rắn, một điểm này khiến lúc chiến đấu bọn họ phải ăn đủ vị đắng. Chìm đắm tại trong tu luyện, Ngải Huy không có thời gian để dày vò, không nghĩ tới Lâu Lan đem tới cho hắn một cái kinh hỉ.
Lâu Lan rất hài lòng: "Không cần khách khí, Ngải Huy."
"Nhìn xem sa ngẫu của người ta kìa." Tang Chỉ Quân nhịn không được chua xót nói, Lâu Lan hoàn toàn phá vỡ nhận biết về sa ngẫu của nàng, lần đầu tiên nàng biết rõ trên đời này còn có sa ngẫu thông minh như Lâu Lan vậy.
"Nhanh tập trung tu luyện." Sư Tuyết Mạn tuy rằng cũng đỏ mắt, nhưng vẫn kiềm chế được, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, về sau nhất định phải đi mua một cái sa ngẫu như Lâu Lan vậy.
Bỗng nhiên, tiếng rít kỳ dị nhanh chóng tới gần, lại nhanh chóng đi xa, tựa như sóng lớn gào thét tràn qua cạnh bọn họ.
Mọi người dừng lại động tác.
"Đó là âm thanh gì?" Vương Tiểu Sơn yếu yếu hỏi.
Không có người trả lời gã, trên mặt mọi người đều là vẻ kinh nghi bất định, đó là một loại âm thanh cho tới bây giờ mọi người chưa từng nghe qua.
"Là ngoài thành." Ngải Huy biểu hiện đang lắng nghe, thần tình nghiêm trọng.
"Hay là chúng ta đi nhìn xem?" Sư Tuyết Mạn nhìn về phía Ngải Huy.
Ngải Huy suy nghĩ một chút lắc đầu nói: "Còn là nắm chặt thời gian tu luyện đi, dù cho bên ngoài phát sinh chuyện gì, nói vậy cũng không phải chúng ta có thể giải quyết."
Người khác nghĩ thấy cũng phải, đánh một trận với Huyết bọ ngựa cũng khiến bọn họ minh bạch thực lực của mình gầy yếu cỡ nào.
Vương Trinh lo lắng chờ đợi, tại trên bàn trước người, sáu chén nước sắp một hàng trật tự.
Bên trong mỗi cái bát đều nổi lơ lửng một hạt sen màu đen, đó là Đồng Tâm Liên. Đồng Tâm Liên có tên khoa học là Âm Dương Đồng Tâm Liên, là do một vị mộc tu nhiệt tình yêu thương hoa sen bồi dưỡng thành. Lúc đó bên trong ao sen của hắn xuất hiện một cái đài sen nửa đen nửa trắng, trong đài sen chỉ có hai hạt sen, một hạt trắng một hạt đen. Hắn cảm thấy phi thường thú vị, liền dốc lòng bồi dưỡng, mười năm trước khi Âm Dương Đồng Tâm Liên xuất hiện thì nó đều xuất hiện với tình trạng là cây cảnh.
Thẳng đến có một lần, mộc tu không cẩn thận bóp nát một hạt sen, mới phát hiện diệu dụng của Đồng Tâm Liên.
Ở ngoài thành, đám người lão Vu bóp nát Đồng Tâm Liên trong tay, Đồng Tâm Liên trong bát cũng sẽ cùng lúc vỡ vụn, đồng thời hiện ra cảnh tượng khi đôi hạt sen vỡ nát.
Thời gian rất ngắn, chỉ có ước chừng hai phút.
Sau đó Đồng Tâm Liên được vận dụng tại trong chiến đấu ở hoang dã, đồng thời thể hiện tác dụng rất lớn. Có thể đúng lúc thu được hình ảnh phía trước, đối với tướng lĩnh mà nói là có giá trị cực lớn.
Đương nhiên Đồng Tâm Liên cũng có khuyết điểm đặc thù của nó, tỷ như khoảng cách sử dụng không thể vượt quá trăm dặm, thời gian quá ngắn vân vân, nhưng mà giá cả rẻ, dễ dàng đào tạo các ưu điểm giúp nó được sử dụng rộng rãi.
Mỗi người đều trầm mặc không nói, huyết lãng thể hiện ra lực lượng thay đổi hoàn cảnh khiến người sợ hãi và tuyệt vọng. Bọn họ không biết làm thế nào chống lại loại địch nhân cường đại đến mức khiến bọn họ tuyệt vọng này, bọn họ nghĩ không ra bất cứ biện pháp gì. Sáu cái bóng lưng già nua cất bước về phía tử vong, gia tăng thêm sắc thái bi tráng.
An tĩnh khiến cảm giác thời gian trôi qua đặc biệt thong thả.
Thời gian từng chút trôi qua, hạt sen bên trong bát không có chút động tĩnh nào, Vương Trinh càng ngày càng nôn nóng.
Một giờ trôi qua.
Sắc mặt Vương Trinh trái lại khôi phục như thường, một giờ rồi, chỉ sợ mấy người lão Vu đã gặp phải bất trắc. Khôi phục lãnh tĩnh, suy nghĩ trong đầu y cũng trở nên rõ ràng hơn rất nhiều.
Y lẩm bẩm: "Có hai loại khả năng, một là đám người lão Vu vừa đối mặt liền bị giết chết, không kịp bóp nát Đồng Tâm Liên. Một khả năng khác là biển máu có thể ngăn cách Đồng Tâm Liên cảm ứng nhau."
Sắc mặt Viện trưởng đã tái nhợt như tờ giấy, thực lực của ông ta không kém, nhưng mà chưa từng có tham gia chiến trường.
Vương Trinh nhìn thoáng qua viện trưởng không có phản ứng gì, không khỏi cười khổ. Vì duy bảo trì tuyệt đối trung lập, Cảm Ứng tràng chưa bao giờ chọn lựa người của mười ba bộ hay thế gia tử đệ đảm nhiệm viện trưởng. Toàn bộ viện trưởng đa số xuất thân phổ thông, chưa có tham gia chiến trường, chuyên chú tại học thuật, được lợi bởi điều này, bầu không khí học thuật tại Cảm Ứng tràng rất nồng đậm, có thể xưng là trăm nhà đua tiếng.
Nhưng mà mọi việc có lợi tất có tệ.
Khi tai nạn bùng phát bên trong Cảm Ứng tràng, những phu tử và viện trưởng học thức uyên bác này liền trở nên vô cùng vụng về chậm chạp, kinh hoảng thất thố.
Trong lòng Vương Trinh cũng hối hận, mấy năm nay y cũng sơ sài trong việc huấn luyện binh sĩ, khi nguy hiểm phát sinh, y đột nhiên phát hiện mình không có người để dùng. Y phải trả giá cho mười năm qua.
Không riêng gì Cảm Ứng tràng, toàn bộ Ngũ Hành Thiên, toàn bộ cảm giác nguy cơ đều đến từ hoang dã tiền tuyến. Mọi người đều phải trả giá lớn cho sự sơ ý của mình.
Nếu tai nạn lần này là do người tạo ra, vậy thực sự là chọn một nơi mà Ngũ Hành Thiên yếu nhất... Cái giá cho lần huyết tai này, thật có phần thảm trọng a, là tổn thất thảm trọng nhất từ khi Ngũ Hành Thiên sáng tạo tới nay.
Toàn bộ sự cay đắng và hối hận lúc này đều chỉ có thể nuốt vào trong bụng, ánh mắt Vương Trinh trở nên kiên quyết: "Ta cần có người đi vào điều tra rõ ràng bên trong rốt cuộc có tình huống gì."
"Phái người nào đi?" Ánh mắt Viện trưởng mờ mịt.
Vương Trinh thầm suy nghĩ, liều mạng tìm kiếm nhân tuyển có thể gánh trách nhiệm nặng nề này. Càng là nhiệm vụ nguy hiểm, yêu cầu với người thực hiện lại càng cao. Người có tâm lý tố chất không tốt kinh nghiệm trống rỗng, thậm chí còn chưa bắt đầu nhiệm vụ thì đã tự mình sụp đổ.
Y hận không thể tự mình hành động, nhưng mà y rõ ràng hơn, nếu như y xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Tùng Gian thành sẽ không có người nào chủ trì đại cục, chỉ sợ sẽ lập tức sụp đổ.
"Chiêu mộ đi." Y suy nghĩ một chút: "Mỗi cái đạo tràng, công xưởng, luôn có mấy người am hiểu ẩn núp trinh sát. Nhưng vấn đề là, thế nào mới có thể tác động được bọn họ? Bọn họ nhưng không có nghĩa vụ đi chịu chết."
Viện trưởng tức thì minh bạch: "Cần cái gì?"
Hiện tại trong toàn bộ Tùng Gian thành, có thực lực nhất là người của các đạo tràng. Có thể tại đạo trường đảm nhiệm trọng tài, hộ vệ, đều là có mấy phần bản lĩnh. Bọn họ thường đều có lăn lộn cùng đoàn săn bắn, đến tuổi thì muốn cầu việc an ổn, đa số sẽ lựa chọn làm các loại việc như hộ vệ, trọng tài đạo trường.
Nhưng những người này, người nào cũng đều là người già đời, dễ dàng là tuyệt đối sẽ không ra tay.
Vương Trinh trầm ngâm: "Cùng nhau ra tay đi, bên ta ra tiền, ra trang bị vật tư, bên ông ra chút truyền thừa các loại."
"Được!" Viện trưởng rất sảng khoái mà đáp ứng, ngay cả nguyên bản【 Bắc Đẩu 】 cũng đã đẩy ra rồi, những truyền thừa khác gì gì đó, ông ta cũng sớm đã không để ở trong lòng.
Nguyên tu trên bầu trời, không ngừng dọc đường lớn tiếng tuyên đọc chiêu mộ trinh sát.
Lúc này đám người Ngải Huy mới biết bên ngoài xảy ra chuyện gì.
"Cũng không biết bên ngoài rốt cuộc thế nào rồi? Thế nào đột nhiên lại có huyết lãng chứ?" Mặt Tang Chỉ Quân đầy lo lắng.
Không riêng gì nàng, mọi người đều lo lắng vô cùng, từ khi Huyết tai bắt đầu, tình hình càng ngày càng tệ, sự bất an trong lòng mọi người cũng càng ngày càng mãnh liệt.
Mập mạp chú ý tới ánh mắt của Ngải Huy, rất không xác định: "A Huy, không phải ngươi muốn đi đi?"
"Ừ, lần này viện trưởng và thành chủ là hạ vốn gốc rồi a." Trong ánh mắt Ngải Huy tựa như có ánh sáng mơ hồ nhảy lên.
Câu trả lời của Ngải Huy khiến mọi người giật nảy mình.
"Không được! Quá nguy hiểm rồi!" Sư Tuyết Mạn không chút nghĩ ngợi liền phủ quyết.
"Đúng vậy, a Huy, vừa rồi không phải ngươi còn nói, bên ngoài không quản là cái gì, chúng ta đều không có thực lực giải quyết a." Tang Chỉ Quân cũng khuyên nhủ.
Vẻ mặt Đoan Mộc Hoàng Hôn kỳ quái nhìn Ngải Huy, gã không biết vì cái gì Ngải Huy lại đột nhiên có cái ý nghĩ này. Ý nghĩ xung động như thế cũng không phải là phong cách của Ngải Huy.
Còn là mập mạp lý giải Ngải Huy, trực tiếp hỏi: "Ngươi nhìn trúng cái gì?"
Ngải Huy trả lời rất trực tiếp: "Hoang thú thịt, nguyên thực."
Mọi người đều bị câu trả lời của Ngải Huy làm nổi giận rồi, nếu là tuyệt học gì gì đó, mọi người còn có thể lý giải. Nguyên thực? Bọn họ lúc nào đã thiếu nguyên thực, đối với bọn họ mà nói, nguyên thực là thứ rất thông thường.
"Thời gian quá ngắn, chúng ta phải đề cao thực lực, biện pháp trực tiếp nhất chính là nguyên thực. Trong danh sách, có không ít đồ vật tốt. Lâu Lan rất am hiểu nguyên thực." Ngải Huy tiếp theo nhắc nhở: "Bây giờ các loại vật tư như thịt hoang thú, có tiền nhưng cũng khó mua được."
Sư Tuyết Mạn vẫn phản đối: "Ta rất tán đồng với việc chúng ta phải nhanh đề cao thực lực, nhưng mà quá nguy hiểm, chúng ta không cần phải gấp gáp như thế."
Ngải Huy giải thích: "Kỳ thực không có nguy hiểm như vậy."
Tất cả mọi người là mặt đầy không tin.
Ngải Huy chỉ chỉ Áo lót bọ ngựa trên người: "Ta có cái này. Khí tức của nó sẽ che lấp khí tức của ta, nếu như cẩn thận một chút, sẽ không có vấn đề quá lớn. Các ngươi không có phát hiện từ ngày hôm qua cho tới hôm nay, cũng không có Huyết thú tới gần sao? Ta cảm thấy nguy hiểm không phải rất lớn, nguy hiểm này đáng giá."
Lúc này mọi người mới lộ ra vẻ bừng tỉnh, thì ra Ngải Huy đã sớm có cân nhắc.
"Ta đi cùng ngươi." Sư Tuyết Mạn động thân mà ra.
"Ngươi biết tiềm hành?" Vẻ mặt Ngải Huy hoài nghi.
Thần sắc Sư Tuyết Mạn bị kiềm hãm.
"Mọi người chờ ta trở lại."

Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ngũ Hành Thiên [C].