Chương 69: Giảo hồ
-
Ngũ Hành Thiên [C]
- Phương Tưởng
- 1782 chữ
- 2020-05-09 07:39:58
Số từ: 1777
Nguồn: bachngocsach.com
"Đồng học, ở viện nào?"
Bỗng nhiên một cái âm thanh cắt đứt dòng hồi tưởng của Đoan Mộc Hoàng Hôn, kéo gã ra khỏi chuyện cũ xấu hổ và giận dữ, ngẩng đầu nhìn thấy hai gã cảnh vệ như lâm đại địch nhìn mình.
"Tùng Gian viện." Đang tâm tình không tốt, Đoan Mộc Hoàng Hôn vô ý thức trả lời.
"Tên là gì? Tùng bài đâu? Lớp nào?" Cảnh vệ hỏi tiếp. Tùng bài là minh bài của Tùng Gian viện mà mỗi học viên đều có, dùng để chứng minh thân phận.
"Đừng tới phiền ta!" Đoan Mộc Hoàng Hôn không kiên nhẫn nói.
Gã không giống các học viên phổ thông, thân phận tôn quý, đối với cảnh vệ nhưng không có chút nào khẩn trương. Cho nên khi cảnh vệ hỏi xem Tùng bài, phản ứng đầu tiên của gã là quát lớn.
"Kiểm tra Tùng bài." Cảnh vệ chậm rãi nói: "Xin đồng học phối hợp."
Đoan Mộc Hoàng Hôn vô ý thức tìm Tùng bài, gã bỗng nhiên dừng tay lại. Tùng bài? Thân phận này của mình có cái Tùng bài gì? Lẽ nào mình lấy Tùng bài Đoan Mộc Hoàng Hôn ra?
Làm chuyện ngu xuẩn gần cả ngày, cuối cùng Đoan Mộc Hoàng Hôn cũng một lần bình tĩnh.
"Không mang theo." Đoan Mộc Hoàng Hôn hừ lạnh: "Ta tới Tùng Gian thành nhiều lần như vậy, cho tới bây giờ chưa từng nghe qua Tùng Gian thành kiểm tra Tùng bài gì."
Gã là con cháu thế gia, phong cách hành sự cho tới bây giờ không có chút dính dáng nào với chuyện ít tiếng. Hai gã cảnh vệ Tùng Gian viện, gã không có để vào mắt.
Tại lúc tay Đoan Mộc Hoàng Hôn dừng lại, hai gã cảnh vệ liền càng thêm khẩn trương. Lúc trước hai người còn hoài nghi nam tử báo tin có phải là nhớ nhầm hay không, nhưng mà bây giờ nhìn phản ứng của mục tiêu, thực sự quá khả nghi rồi.
Tính nguy hiểm của mục tiêu hiềm nghi kịch liệt bay lên!
"Quy định mới ra mấy ngày hôm trước." Cảnh vệ nhìn gã, nói: "Không mang Tùng bài? Vậy đi cùng chúng ta một chuyến tới Tùng Gian viện làm một cái Tùng bài lâm thời."
Đi Tùng Gian viện?
Đoan Mộc Hoàng Hôn vô cùng chột dạ, vậy chẳng phải là thân phận giả của mình sẽ bị vạch trần?
"Không đi! Ngươi nói đi làm liền đi làm sao? Bị lỡ chuyện của ta, các ngươi chịu trách nhiệm được sao?" Đoan Mộc Hoàng Hôn mạnh miệng nói, trong lòng lại là có chút chột dạ, lẽ nào mình bị bộc lộ rồi?
Không đúng a, mình không làm chuyện gì thương thiên hại lý a, đeo cái mặt nạ nguyên lực mà thôi... Chậm đã!
Con mắt Đoan Mộc Hoàng Hôn thoáng cái trợn tròn, cuối cùng gã biết rõ chỗ nào xảy ra sơ suất rồi. Mặt nạ... Mặt nạ chết tiệt!
Gã đột nhiên nhìn phía đầu đường kia, quả nhiên nhìn thấy hai người vừa mới đi ngang qua mình kia.
"... Lúc đó ta tại hiện trường..."
Lời nam tử nói vang lên trong đầu Đoan Mộc Hoàng Hôn, đáng chết! Hôm nay mình thế nào lại đeo cái mặt nạ nguyên lực này? Lúc này gã có chút hoảng rồi, hoàn toàn quên mình chỉ đem theo một cái mặt nạ nguyên lực này.
Nếu quả thật thân phận thực bị vạch trần...
Vậy thì dù cho gã có một trăm cái mồm cũng nói không rõ được.
Đoan Mộc Hoàng Hôn chính là biến thái lỏa nam!
Không cần phải có bất cứ thêm mắm thêm muối gì khác, chỉ là một câu nói này đã đủ để ngày mai trở thành tin tức oanh động nhất Tùng Gian viện, không, toàn bộ Cảm Ứng tràng. Sau đó thanh danh thiên tài của gã liền sẽ bị cướp đoạt, lão sư của gã sẽ đuổi gã ra khỏi môn, Đoan Mộc gia tộc hổ thẹn, trở thành trò cười cho toàn bộ Ngũ Hành Thiên.
Mặt gã lập tức trắng bệch, bất cứ một việc gì trong đó đều đủ khiến cho gã sợ hãi cùng không rét mà run sâu nhất.
Không được!
Nhất định không thể bị bắt lại!
Chỉ cần không bị bắt, vậy chuyện này vĩnh viễn sẽ không có người có thể hoài nghi đến mình. Chuyện này chỉ sẽ kết thúc sau khi mình chạy thoát, không thể lộ mặt, không thể bộc lộ nguyên lực của mình, không thể lưu lại chứng cứ phạm tội. Về phần có người bị thương hay không, không có quan hệ gì.
Tỉnh táo lại, đầu óc Đoan Mộc Hoàng Hôn cao tốc vận chuyển, con mắt gã hơi hơi nheo lại, cong cong.
Hai vị cảnh vệ trước mặt gã bỗng nhiên phát hiện nghi phạm giống như là đổi thành người khác. Cái khuôn mặt không có đặc sắc gì này, khi con mắt nheo lại thì tựa như một con hồ ly xảo trá lãnh khốc.
Trong lòng họ không hẹn mà cùng hiện lên báo động nguy hiểm.
Nhưng bọn họ phản ứng vẫn là chậm nửa nhịp, cái gia hỏa nhìn qua có phần nguy hiểm trước mắt này đột nhiên trở nên mơ hồ, bọn họ thấy hoa mắt.
Bùng bùng!
Bụng hai người đồng thời bị đánh mạnh, kịch liệt đau đớn khiến hai người cong lại như con tôm.
Đối phương cũng dám chủ động tập kích...
Đó là ý nghĩ duy nhất của hai gã cảnh vệ trước lúc hôn mê.
Một nét tươi cười tà mị xuất hiện tại trên khuôn mặt nhìn qua vô cùng bình thường phổ thông kia, nó đột nhiên trở nên sinh động mà có sắc thái. Con mắt hồ ly nheo lại giống như trăng khuyết, làm cho dáng tươi cười tà mị kia lộ ra sự tàn nhẫn lãnh khốc thèm huyết.
Thực sự là buông lỏng, một kích đắc thủ, trong lòng Đoan Mộc Hoàng Hôn rất không chấp nhận. Tuy rằng với thực lực cảnh vệ Tùng Gian viện, Đoan Mộc Hoàng Hôn không để vào mắt, nhưng mà để gã đắc thủ dễ dàng như vậy cũng làm cho gã cảm thấy có điểm ngoài ý muốn.
Tùng Gian thành vốn có chính là cái tiểu địa phương, địa vị của Tùng Gian viện tại Cảm Ứng tràng càng là ở dưới đáy, thực lực cảnh vệ tự nhiên không mạnh. Hơn nữa trị an Tùng Gian thành vẫn luôn phi thường tốt, là cái tiểu thành điển hình, bình thường công việc của cảnh vệ tương đương thanh nhàn. Tính cảnh giác của bọn họ quá kém, bọn họ từ đầu không có nghĩ đến Đoan Mộc Hoàng Hôn vậy mà lại sẽ chủ động động thủ.
Đoan Mộc Hoàng Hôn đang chuẩn bị rời đi, tiếng cảnh báo chói tai vang lên liên tục không ngừng.
Con mắt gã hơi hơi co lại, theo trong kẽ răng đẩy ra hai chữ: "Phiền phức!"
Hai gã cảnh vệ này tuy rằng thực lực không được tốt lắm, nhưng mà đã sớm gọi trợ giúp, tình huống Đoan Mộc Hoàng Hôn không muốn nhìn thấy nhất đã xuất hiện rồi.
Gã không có do dự, thân hình như điện, xông tới một cái đường phố ở gần.
Cảm tạ đoạn thời gian trước tìm Ngải Huy khắp nơi, với địa hình của Tùng Gian thành gã đã rõ như lòng bàn tay. Gã không có trèo lên chỗ cao, vậy sẽ làm mình quá nổi bật.
Hai gã cảnh vệ cầm theo vũ khí, điên cuồng đuổi theo xông vào đường phố.
Người nào cũng không có chú ý tới, một cái bóng người ở trong bóng tối tại đầu đường phố.
Người đâu chứ? Bước chân hai gã cảnh vệ không tự chủ chậm lại, bọn họ nhìn quanh mọi nơi, tìm kiếm bóng hình nghi phạm.
Một cái khuôn mặt cắn xâu mứt quả tựa như u linh xuất hiện tại phía sau hai người, đôi mắt cong cong khiến gã nhìn qua tựa như hồ ly ngủ buổi chiều.
Gáy hai người đồng thời bị đánh mạnh, con mắt hai người nhắm lại, mềm oặt ngã xuống đất, choáng váng mê man.
Người đi đường trên đường phố bị biến cố trước mắt làm khiếp sợ, mỗi người trợn mắt há mồm, không có kịp phản ứng lại.
Tại dưới ánh mắt chăm chú của toàn bộ người đi đường, Đoan Mộc Hoàng Hôn chậm rãi cắn lấy một viên mứt quả sau cùng, vứt bỏ que trúc, gã không có chút kinh hoảng thất thố nào.
Nhấm nuốt mứt quả, thả bước lửng thững, thản nhiên tựa như một người đi đường.
Vô số tiếng thét chói tai đồng thời vang lên, đường phố vừa rồi còn một mảnh tĩnh mịch, tức thì rơi vào hỗn loạn.
Đoan Mộc Hoàng Hôn híp mắt, giống như đang hưởng thụ tất cả chuyện này.
Gã tùy ý đi vào một cái quán trà mở rộng cửa.
Khách nhân trong quán đang uống trà nói chuyện phiếm, bỗng nhiên nghe đến bên ngoài thét chói tai, không rõ đã phát sinh chuyện gì. Đoan Mộc Hoàng Hôn đi vào lập tức thu hút ánh mắt mọi người, gã không coi ai ra gì mà đi tới chỗ ngồi ngay sát bên cạnh cửa vào.
"Vui lòng cho ta một bình trà ngon nhất."
Giọng gã có chút lười biếng, tiểu nhị như ở trong mộng chợt tỉnh, vội vàng nói: "Lập tức tới! Khách nhân chờ chút!"
Tiếng còi cảnh báo liên tục không ngừng vang lên ở bên ngoài, khách nhân bên trong quán trà dồn dập nghị luận.
"Cái gì vậy? Xảy ra chuyện gì sao?"
"Bên ngoài rốt cuộc phát sinh chuyện gì?"
...
Đoan Mộc Hoàng Hôn an bình thư thái, cầm chén trà tiểu nhị đưa tới, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Mùi vị bình thường, gã có chút thất vọng mà bỏ chén trà xuống.
Không biết khi nào, trên tay gã xuất hiện một cái còi trúc, bỏ vào miệng.
Tiếng còi cảnh báo sắc nhọn không hề dấu hiệu mà vang lên bên trong quán trà, toàn bộ thanh âm đột nhiên biến mất.
Trong khung cảnh tĩnh mịch, Đoan Mộc Hoàng Hôn bỏ còi trúc trong miệng xuống, giọng đầy áy náy.
"Thật xấu hổ, quấy rầy nhã hứng các vị."