Chương 70: Minh Tú


Số từ: 1704
Nguồn: bachngocsach.com
Khi Đoan Mộc Hoàng Hôn đi ra quán trà, trong quán trà nằm ngang nằm dọc đầy cảnh vệ bị hôn mê.
Tâm tình của gã thoải mái cực kỳ.
Sự phiền muộn do tên Ngải Huy chết tiệt kia mang đến đã quét sạch không còn, toàn bộ cơn giận tích tụ trong lòng đã được phát tiết, loại cảm giác vui sướng này quả thực tuyệt diệu đến cực điểm. Đúng vậy, gã cảm thấy không phải Minh Tú mang đến phiền phức cho gã, Ngải Huy mới là đầu sỏ căn bản nhất gây nên, mới là căn nguyên chân chính của vạn ác.
Lúc này tâm tình Đoan Mộc Hoàng Hôn hòa hoãn rất nhiều, gã bỗng nhiên ý thức được, mình vậy mà lại làm ra chuyện điên cuồng như thế!
Phải biết rằng, từ nhỏ gã đã là một cái người nghe lời, hiểu chuyện, hướng tới là hài tử tốt, là tấm gương cho tất cả tiểu hài tử, không có người có thể đánh đồng với gã, mỗi một vị đại nhân nhắc tới gã đều cho rằng gã hoàn mỹ không tì vết.
Tập kích cảnh vệ, hơn nữa bố trí mai phục làm gỏi tất cả họ.
Tại trước ngày hôm nay, gã chưa từng có nghĩ tới sẽ có một ngày mình lại làm ra chuyện điên cuồng như thế. Nhưng gã đã làm rồi, lúc đó cơn giận nghẹn trong lòng khiến gã muốn làm ra một ít chuyện điên cuồng.
Sự kích thích chưa bao giờ có làm gã có phần phấn khích.
Nhưng mà khi gã nhìn thấy bóng hình xinh đẹp dưới ánh nắng cách không xa kia, con mắt lại lần nữa nheo lại.
"Vậy mà dám tập kích cảnh vệ, Tùng Gian thành thật lâu không có xuất hiện người lá gan lớn như các hạ rồi."
Giọng điệu Minh Tú lãnh đạm, khuôn mặt bình thường nhìn qua luôn làm người có cảm giác như gió nhẹ mùa xuân kia lúc này nhìn không ra vui giận, dáng tươi cười dịu dàng thân thiết biến mất không thấy, đôi mắt đẹp bình tĩnh như nước, cả người tản ra một loại uy nghiêm và nghiêm túc lẫm liệt không thể xâm phạm.
Nàng cởi tấm áo choàng trắng ra.
Lúc này Đoan Mộc Hoàng Hôn mới chú ý tới, áo choàng dài hơn nhiều so với nhìn thấy.
Cổ tay trắng ngần như tuyết nhẹ nhàng run lên, áo choàng đón gió phấp phới.
Đoan Mộc Hoàng Hôn nheo lại.
Dưới ánh nắng chiếu rọi, trên áo choàng trắng nổi lên từng cái quang ngân trong suốt, phức tạp hoa mỹ.
"Phiền phức."
Theo kẽ răng trong đẩy ra hai chữ, đôi mắt băng lãnh tàn khốc, khóe miệng Đoan Mộc Hoàng Hôn lại lần nữa hiện lên nét tươi cười tà mị điên cuồng.
Gã không chút do dự quay đầu chạy trốn.
Nửa giờ sau, chạy trốn được ra ngoài thành, Đoan Mộc Hoàng Hôn chật vật vô cùng, áo quần rách bươm, khóc không ra nước mắt.
Chỉ cần có dính chút liên quan tới Ngải Huy, sau cùng không may nhất định là gã. Lúc trước Minh Tú sư tỷ còn là hòa ái dễ gần như vậy, dĩ nhiên lại hung mãnh lợi hại như thế, đánh cho gã không ngẩng nổi đầu, chỉ có thể chạy trối chết.
Hiện tại cuối cùng gã minh bạch vì cái gì trong tin tức gia tộc cung cấp, cái thứ nhất không thể trêu chọc chính là Ngọc thêu phường. Căn bản không phải nguyên nhân cái gì mà thêu đại sư giao thiệp rộng rãi các loại, nhất định chính là có Minh Tú sư tỷ tồn tại!
Đến bây giờ gã còn nghĩ không rõ, y bát truyền nhân của Hàn Ngọc Cầm đại sư được nhìn là thiên tài có khả năng siêu việt Ngọc Cầm đại sư mà thành tựu thêu tông sư, sức chiến đấu vì cái gì lại hung hãn như thế?
Thậm chí mấy lần gã còn sinh ra ảo giác, lẽ nào bài danh của mình tại Cảm Ứng tràng kỳ thực là giả sao?
Càng đáng chết chính là Minh Tú sư tỷ đuổi sát không bỏ, chỉ cần gã hơi dừng lại, Minh Tú sư tỷ liền áp sát đánh tới. Cái áo choàng trắng kia tuyệt đối là tác phẩm của Ngọc Cầm đại sư!
Mỗi lần rung lên bung ra, quang mang lưu động hoa lệ làm cho Đoan Mộc Hoàng Hôn hoa mắt mê ly. Gã không phải kẻ quê mùa chưa thấy qua việc đời a, nhưng mà y nguyên nhìn đăm đăm.
Tác phẩm thêu của Thêu đại sư!
Cái này là hậu trường lớn sao, Đoan Mộc Hoàng Hôn lần đầu tiên so cùng người khác, toàn diện rơi tại hạ phong như thế. So thực lực, gã không bằng Minh Tú. Bây giờ ngay cả so tiền, gã cũng không bằng Minh Tú!
Cấp bậc cái tác phẩm thêu áo choàng trên tay Minh Tú kia, ngay cả Đoan Mộc gia có căn cơ thâm hậu cũng không có mấy món. Mỗi một thứ hiện hữu đều là thứ yêu quý của các tộc lão quyền cao chức trọng, tuyệt đối sẽ không đưa cho thứ con nít như gã dùng, dù cho gã là đệ tử thiên tài nhất của Đoan Mộc gia.
Còn có cho người ta sống hay không?
Thực sự là xui tận mạng!
Đoan Mộc Hoàng Hôn hì hục bước thấp bước cao chạy trốn trong rừng, hoàn toàn không biết phương hướng.
Liên tục chiến đấu cùng Minh Tú, liều mạng chạy trốn, làm gã đã tiếp cận khô kiệt nguyên lực và thể lực. Gã cảm giác mình giống như đã cắt đuôi được Minh Tú, nhưng mà không dám dừng lại chút nào.
Bỗng nhiên, gã nhìn thấy một cái đỉnh tháp ở xa xa.
Đó là... Huyền Kim tháp!
Gã suy nghĩ một hồi mới nhớ lại, đầu óc chợt nảy sinh ý nghĩ, đúng vậy, mình có thể đến đó làm bộ tu luyện. Không sai, chỉ cần thoát khỏi Minh Tú, sau đó đến Huyền Kim tháp, ném mặt nạ đi, làm bộ như đang tu luyện.
Về phần lỏa nam biến thái... Phì phì phì, sự kiện nam tử không có quần áo, mình chỉ cần liều chết không thừa nhận, người nào sẽ hoài nghi mình? Người nào lại dám hoài nghi mình?
Hiện tại toàn bộ Tùng Gian viện đều phải dựa vào mình, tuyệt đối không có khả năng vào lúc này tự đập chiêu bài.
Hơn nữa trong khoảng thời gian này tại Tùng Gian thành có rất nhiều học viên từ bên ngoài tới, vì cái gì Tùng Gian viện nhất định cho rằng là học viên của viện làm? Lẽ nào bởi vì nam tử không có quần áo thuận miệng thừa nhận?
Chỉ cần đợi mình vứt bỏ mặt nạ, tu luyện tại Huyền Kim tháp, chuyện này sẽ kết thúc.
Dù cho Minh Tú biết rõ chân tướng cũng không trọng yếu, không có phía chính quyền thừa nhận, Minh Tú là sẽ không ra tay với thiên tài của Đoan Mộc gia, Ngọc thêu phường không dễ chọc, Đoan Mộc gia đồng dạng cũng không phải ngồi không.
Gã cẩn thận chờ đợi một hồi, Minh Tú không có tới, gã thở phào nhẹ nhõm, nhìn đến mình đã thành công cắt đuôi rồi. Vừa rồi vì để cắt đuôi được Minh Tú, gã cơ hồ dùng hết mọi biện pháp, hoàn toàn không để ý phương hướng, như con ruồi không đầu luồn lách thật lâu trong rừng.
Gã bóc mặt nạ ra, đào cái lỗ, cẩn thận chôn đi, xử lý tốt vết tích.
Sau đó thúc đẩy một chút lực lượng sau cùng, lảo lảo đảo đảo nhằm phía Huyền Kim tháp đi đến.
Gã hạ quyết tâm, đợi tới được Huyền Kim tháp, mình sẽ nằm xuống. Tu luyện xong tự nhiên sẽ rất mệt a, về phần những vết thương trên người này, ai, thiên tài dễ dàng làm như vậy sao? Không có tu luyện như liều mạng, thế nào làm được thiên tài?
Gã có chút đắc ý.
Nhưng mà rất nhanh gã liền không đắc ý nổi, bước chân gã tựa như tưới chì. Vừa rồi tình huống khẩn cấp, tại dưới sát cơ tràn đầy của Minh Tú, gã bạo phát tiềm năng thần kinh tập trung, không cảm thấy mệt. Hiện tại tìm được biện pháp giải quyết, sợi dây cung căng thẳng trong lòng kia liền trở nên lỏng lẻo, sự mệt mỏi rã rời cùng kiệt sức tựa như thủy triều nhấn chìm gã.
Mỗi một bước đều là gian nan vô cùng.
Cách Huyền Kim tháp không xa lại giống như xa tận chân trời.
Thường ngày nguyên lực dư thừa vô cùng, lúc này một giọt cũng không thừa. Thường ngày khi tu luyện, gã dành rất ít thời gian cho việc rèn luyện thân thể, thân thể cũng không cường tráng. Lúc này không có nguyên lực chống đỡ, cơ nhục toàn thân đều tại lay động.
Sắc mặt gã trắng bệch, hô hấp nặng nề, cổ họng giống như đang bốc lửa.
Cơ hồ giống như tượng, từng bước một di chuyển về phía Huyền Kim tháp.
Thực sự là thảm a...
Ngay cả một cái đầu ngón tay đều động đậy không được, cảm giác thực sự tệ...
Thì ra đây là cảm giác thể lực triệt để tiêu hao...
Cảnh vật trước mắt Đoan Mộc Hoàng Hôn bắt đầu từng điểm trở nên mơ hồ, gã miễn cưỡng chịu đựng, không quản thế nào, nhất định phải đến Huyền Kim tháp!
Huyền Kim tháp cũng từng chút một trở nên mơ hồ.
Tại một khắc sau cùng trước khi mất đi ý thức, cuối cùng gã chạy tới Huyền Kim tháp, trước mắt mơ hồ, huy động cả tay lẫn chân bò lên bậc thang.
Bỗng nhiên, gã cảm giác mình giống như đụng phải cái gì.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ngũ Hành Thiên [C].