Chương 10


Dịch giả: Trương Đắc Vỵ
NXB Văn Học

Ta e rằng sáng mai chúng ta sẽ ngủ quá muộn cũng như đêm nay chúng ta đã thức quá khuya.
[34]
• SHAKESPEARE
[34] Người lái buôn thành Venice (hồi 5, cảnh ba) của William Shakespeare.
Sau những phút giây choáng váng vì tai họa bất ngờ, Duncan đã có thể quan sát thái độ và hành vi của kẻ địch. Trái lệ thường của người thổ dân trong lúc say sưa với thắng lợi, bọn này không những không động chạm tới hai chị em Cora đang run rẩy mà ngay cả tới anh nữa. Thực ra cũng có nhiều tên mó máy những vật trang trí đắt tiền trên bộ quân phục của anh với đôi mắt dữ tợn thèm thuồng, nhưng chúng chưa kịp giở vũ lực thì tên chiến binh cao lớn đã nghiêm khắc bắt chúng phải dừng tay; Heyward hiểu rằng sở dĩ chúng còn để cho yên vì chúng có một mục đích đặc biệt nào đó.
Trong lúc những tên trẻ người non dạ có những biểu hiện yếu đuối như vậy những chiến binh lão luyện hơn vẫn tiếp tục lục soát hai cái hang với một vẻ chưa thỏa mãn về những kết quả đã thu được. Cuối cùng, không tìm thêm được ai nữa, những con người đầy hận thù tiến lại gần Heyward và David, hét to:
Súng Dài
, vẻ hưng tợn lộ ra nét mặt. Duncan làm ra bộ không hiểu nghĩa những câu chất vấn dồn dập của bọn địch, còn David cứ đứng ngẩn ra vì không biết tiếng Pháp. Cuối cùng, khó chịu vì bị chúng quấy nhiễu, và e rằng chúng nổi khùng nếu cứ lặng yên không trả lời những câu hỏi ngày càng bức bách và đe dọa, Heyward đưa mắt nhìn quanh tìm Magua để nhờ thông ngôn họ.
Thái độ của tên này khác hẳn đồng bọn. Trong lúc những tên kia mải mê lục lọi đống hành trang nghèo nàn của người trinh sát mong chiếm được một vài đồ quý giá để thỏa mãn lòng ham muốn tầm thường của mình, hoặc tìm kiếm chủ nhân của nó với ý muốn trả thù tàn bạo thì Cáo đứng không xa những tù nhân của y, bình tĩnh và đắc chí, như muốn tỏ ra rằng mình đã thực hiện được mưu đồ phản phúc. Chợt bắt gặp đôi mắt nham hiểm của con người mới đây còn là liên lạc viên của mình, Heyward ghê tởm quay mặt đi. Cố nén kinh tởm, anh nói với kẻ thắng cuộc, mắt vẫn nhìn về chỗ khác:

Cáo Tinh Khôn là một chiến binh chân chính, lẽ nào không bảo cho một kẻ tay không vũ khí biết những người chiến thắng kia nói gì.


Chúng hỏi về con người đi săn thông thuộc đường lối trong rừng.
Magua đáp bằng một thứ tiếng Anh sai mẹo luật, tay đặt lên nắm lá cây rịt vết thương trên vai mình, miệng cười dữ tợn,
Súng Dài! Súng nó tốt và mắt nó không bao giờ nhắm; nhưng cũng như khẩu súng ngắn của viên chỉ huy da trắng, nó chẳng làm gì được Cáo Tinh Khôn đâu.


Cáo là người rộng lượng, lẽ nào để bụng những thua thiệt trong chiến trận hoặc trả thù những kẻ gây thua thiệt cho mình. Đâu phải là chiến trận khi người Anh điêng mỏi mệt tựa vào thân một cây con nhai ngô! Ai đã để kẻ thù luồn lỏi trong bụi rậm? Ai đã rút dao? Ai miệng nói hòa bình nhưng bụng lại muốn đổ máu? Magua có nói rằng nó đã đào và lôi cây rìu trận lên khỏi mặt đất đâu!

Duncan lặng yên; anh không dám vặn lại kẻ buộc tội và nhắc tới sự phản bội có tính toán của y, cũng chẳng buồn thanh minh cho y nguôi giận. Dường như Magua cũng muốn chấm dứt cuộc tranh luận; sau khi đã đứng lên nói ngắn gọn và gay gắt, y trở lại tư thế cũ, ngả người vào tảng đá. Thấy cuộc đối thoại ngắn ngủi giữa hai người đã kết thúc, bọn Huron sốt ruột lại gào to:
Súng Dài đâu?


Ông nghe thấy đấy,
Magua lạnh lùng nói,
người da đỏ Huron đòi lấy đầu Súng Dài nếu không, họ sẽ giết những kẻ giấu giếm nó.


Ông ta trốn rồi, trốn xa rồi, họ không bắt được đâu.

Cáo cười nhạt, khinh bỉ:

Bọn da trắng cứ tưởng rằng chết là yên thân, nhưng người da đỏ biết cách tra khảo cả linh hồn của kẻ thù. Hãy đem xác nó ra đây cho người Huron lột da đầu.


Ông ấy không chết mà đã chạy thoát rồi.

Magua lắc đầu không tin:

Họa chăng nó có là con chim tung cánh hay con cá bơi lội không cần không khí. Người chỉ huy da trắng đọc trong sách, tưởng dân Huron ngu ngốc cả sao!


Tuy không là cá nhưng Súng Dài biết bơi. Ông ta bơi theo dòng nước sau khi đã đốt hết thuốc súng và trong lúc con mắt của người Huron bị đám mây che lấp.


Thế tại sao người chỉ huy da trắng lại ở đây?
Magua vẫn nghi ngờ hỏi tiếp,
Phải chăng nó là hòn đá chìm xuống đáy sông, hay là mảng da trên đầu làm nó ngứa ngáy?


Nếu đứa bạn xấu số của anh bị rơi xuống vực mà còn sống, hắn sẽ trả lời rằng ta không phải là hòn đá.
bị khiêu khích, người sĩ quan trẻ nổi nóng đáp lại bằng một giọng thách thức khiến một người da đỏ nghe cũng phải khâm phục,
Người da trắng nghĩ rằng chỉ những kẻ hèn nhát mới bỏ rơi phụ nữ trong cơn hiểm nghèo.

Magua nói lí nhí mấy câu rồi lại lớn tiếng hỏi:

Những người Delaware có biết bơi như chúng bò trong bụi rậm không? Rắn Lớn đâu?

Qua cách gọi tên của Magua, Duncan thấy rằng kẻ địch hiểu biết về những người bạn mới của anh hơn cả chính anh, anh miễn cưỡng đáp:

Ông ấy cũng bơi theo dòng nước rồi.


Thế còn Hươu Nhanh Nhẹn?


Tôi không hiểu anh gọi ai là Hươu Nhanh Nhẹn.
Duncan cố tìm mọi cách kéo dài thời gian.

Uncas,
Magua đáp; y phát âm cái tên đó còn khó khăn hơn cả khi nói tiếng Anh,
Người da trắng gọi thằng Mohican trẻ tuổi đó là Nai Nhảy Nhót.


Giữa hai chúng ta có sự lẫn lộn trong cách gọi tên đấy, Cáo ạ!
Duncan muốn nêu thành vấn đề tranh luận,
Gọi anh ta là Hươu không đúng mà phải gọi là Nai.


Phải,
tên Anh điêng lẩm bẩm bằng tiếng mẹ đẻ,
bọn mặt tái là những mụ đàn bà lắm điều. Cũng là một vật mà chúng có hai ba cách gọi, còn người da đỏ lại dùng âm thanh tiếng nói để diễn tả.

Rồi Magua chuyển sang tiếng Anh, ý kiến vẫn bênh vực cách đặt tên không chính xác của các ông thầy ở địa phương:
Con hươu nhanh nhưng yếu, con nai vừa nhanh vừa khỏe và con trai của Rắn Lớn là Hươu Nhanh Nhẹn. Có phải nó đã vượt sông chạy vào rừng không?


Nếu anh định hỏi về người Mohican trẻ tuổi thì anh ta cũng đã bơi theo dòng nước rồi.

Đối với người Anh điêng, mọi cách thoát thân đều có thể thực hiện được, cho nên Magua tin Heyward nói thật; việc hắn tin một cách dễ dàng như vậy cũng chứng tỏ rằng hắn ít quan tâm tới việc lùng bắt ba người. Tuy nhiên thái độ của những tên Huron kia lại khác hẳn. Từ nãy, bọn này vẫn yên lặng chờ đợi kết quả cuộc đối thoại ngắn ngủi với một sự kiên nhẫn đặc biệt. Khi Heyward ngừng lời, cả bọn cùng đưa mắt nhìn Magua như muốn hỏi xem người sĩ quan đã nói gì. Bằng động tác nhiều hơn lời nói, tên thông ngôn chỉ xuống sông và cho chúng biết kết quả. Khi đã rõ sự việc, tất cả thốt lên nhưng tiếng gào khủng khiếp đầy thất vọng. Một vài tên lồng lộn chạy ra bờ sông vung tay lên trời như điên như dại; một số khác nhổ nước bọt nguyền rủa dòng nước phản bội quyền lợi chính đáng của những người chiến thắng; một số nhỏ, vào loại lực lượng và dữ tợn, gườm gườm nhìn những tù nhân đã nằm gọn trong tay chúng bằng cặp mắt đầy những ham muốn tàn bạo mà chúng kiềm chế được nhờ tính tụ chủ vốn có; một hai tên bộc lộ rõ dã tâm bằng những cử chỉ dọa nạt. Trước tình hình đó, sắc đẹp của hai cô gái không che chở nổi cho họ.
Bằng một cố gắng tuyệt vọng, người sĩ quan trẻ lao mình về phía Alice khi thấy bàn tay đen đủi của một tên da đỏ xoắn mớ tóc óng mượt xõa trên vai cô gái, tay kia của y vung lưỡi dao quanh đầu nàng như muốn bảo rằng mớ tóc đẹp sắp phải lìa khỏi đầu một cách khủng khiếp. Nhưng hai tay anh đã bị trói, và anh vừa nhúc nhích thì cánh tay chắc nịch của tên thủ lĩnh đã vít chặt vai anh xuống. Biết có chốn được cũng vô ích trước một sức mạnh không gì cưỡng nổi, anh đành cúi đầu trước số phận, khẽ lấy lời dịu dàng an ủi hai cô bạn yêu kiều rằng lũ thổ dân này ít khi thực hiện những điều chúng hăm dọa.
Tuy miệng nói cho hai chị em Cora dẹp nỗi lo sợ, Duncan không thể tự dối mình được. Anh hiểu rất rõ rằng uy quyền của người thủ lĩnh Anh điêng dựa trên một ước lệ mong manh và thường được duy trì bằng sức mạnh vật chất hơn là ưu thế tinh thần; và con số những tên da đỏ vây quanh càng đông thì nguy hiểm càng tăng. Một mệnh lệnh tích cực nhất của người chỉ huy rất dễ bị vi phạm bất cứ lúc nào một khi có những bàn tay liều lĩnh muốn sát hại một người để tế vong linh bè bạn, họ hàng. Cho nên tuy bề ngoài Duncan giữ vẻ bình tĩnh cứng cỏi nhưng tim anh tưởng như bật ra khỏi lồng ngực mỗi khi có những tên Anh điêng dữ tợn tiến lại quá gần hai cô gái, hoặc khi chúng dán những cặp mắt lầm lì vào hai thân hình mảnh mai không chống đỡ nổi một cuộc tấn công nhỏ nhất.
Nhưng nỗi lo sợ của anh vợi hẳn đi khi tên thủ lĩnh da đỏ tập hợp các chiến binh lại để bàn bạc. Cuộc thảo luận diễn ra không lâu; hầu hết không ai nói gì, và dường như tất cả nhất trí đi đến một quyết định. Mấy tên có ý kiến thì vừa nói vừa luôn tay chỉ về phía doanh trại của tướng Webb. Rõ ràng chúng sợ một cuộc tấn công từ hướng đó; rất có thể vì vậy mà chúng phải quyết định và hành động mau lẹ.
Trong thời gian ngắn ngủi bọn địch bàn luận, Heyward đã lấy lại bình tĩnh và có đủ thời giờ quan sát để thấy được rằng bọn chúng đã đổ bộ lên đảo một cách thận trọng ngay cả sau khi cuộc giao tranh kết thúc.
Ở trên đã nói rằng nửa đầu hòn đảo là đá trọc, chỉ có một vài khúc gỗ nổi lềnh bềnh án ngữ. Bọn Huron đã chọn nơi đó để lên bờ sau khi khiêng thuyền qua rừng vòng quanh thác nước. Thuyền do hai tên trong số những chiến binh thành thạo nhất điều khiển, vũ khí được xếp bên trong và mười hai tên bám ngoài, vừa bơi vừa quan sát được quãng đường nguy hiểm. Bằng cách đó và với số quân vừa đông hơn vừa có súng ống, chúng đã đổ bộ lên đầu mỏm hòn đảo, ngay ở chỗ mấy tên bỏ mạng lúc trước. Nhận xét của Duncan về cách thức đổ bộ của kẻ địch càng được chứng minh là đúng vì lúc này bọn chúng khiêng chiếc thuyền mỏng mảnh từ mé đầu mỏm hòn đảo lại và hạ xuống nước ngay gần cửa hang ngoài. Liền sau đó, tên thủ lĩnh da đỏ làm hiệu cho bọn Heyward xuống thuyền.
Thấy không thể chống cự được, và có phản ứng cũng vô ích Heyward đành phải phục tùng xuống trước cho mọi người làm theo anh ngồi vào thuyền; riêng David vẫn ngơ ngơ ngác ngác. Mặc dù không thông thuộc những xoáy và thác nước ở đây bọn Huron đều là những tay lái thành thạo có thể điều khiển con thuyền một cách chính xác. Một tên được chỉ định để lái con thuyền; khi tên này đã ngồi yên chỗ, cả bọn lại nhảy xuống sông bơi. Thuyền trôi xuôi dòng, lát sau đã đưa nhóm tù nhân sang bờ Nam, gần đối diện chỗ họ xuống thuyền tối hôm trước.
Tại đây, chúng lại họp bàn. Cuộc họp ngắn gọn nhưng sôi nổi. Trong khi đó, một vài tên dắt lũ ngựa giấu ở trong rừng ra; chính vì những con vật này đêm trước quá sợ hãi nên đã gây ra tai họa tày trời cho chủ nhân của chúng. Bọn địch chia làm hai toán; số đông đi theo tên thủ lĩnh cưỡi trên con ngựa của Heyward, lội qua sông và khuất sau rừng cây, trao lại đám tù nhân cho sáu tên da đỏ do Cáo Tinh Khôn dẫn đầu. Duncan không bỏ sót một hành động nào của chúng, và nỗi lo âu lại đến với anh.
Từ lúc mới bị bắt, thấy cách đối xử khác thường của bọn người da đỏ, anh đinh ninh chúng định giữ anh lại để trao cho tướng Pháp Montcalm. Con người ta trong cơn hoạn nạn thường hay suy nghĩ miên man và trí tưởng tượng hoạt động hơn bao giờ hết một khi còn hy vọng, dù là mỏng manh. Và Duncan đoán rằng tướng Montcalm muốn lợi dụng tình cha con của Munro để buộc ông từ bỏ nghĩa vụ đối với Anh hoàng. Tuy viên tướng Pháp là con người rất dũng cảm và gan dạ, ông ta cũng nổi tiếng là một kẻ có nhiều thủ đoạn chính trị, lắm khi không từ cả những biện pháp vô luân thường đạo lý, một điều hổ thẹn cho nền ngoại giao châu Âu thời bấy giờ.
Nhưng giờ đây, hành động của bọn địch đã làm sụp đổ những tính toán tỉ mỉ tinh vi của Duncan. Toán Huron theo tên chỉ huy cao lớn đã đi về miền hồ Horican, còn anh và các bạn đồng hành đang nằm trong tay những kẻ chiến thắng man rợ, hết đường hy vọng. Nóng lòng muốn biết số phận ra sao, và định dùng thế lực đồng tiền, Duncan cố nén ghê tởm, bắt chuyện với Magua. Anh cố lấy giọng thân thiện và thành thực nói với người dẫn đường cũ của mình lúc này đang nắm toàn quyền chỉ huy:

Tôi muốn nói một điều mà chỉ một thủ lĩnh tài ba như Magua mới đáng nghe thôi.

Tên Anh điêng quay lại nhìn người sĩ quan trẻ, khinh khỉnh đáp:

Cứ nói, cây rừng không có tai đâu.


Nhưng những người da đỏ Huron kia không điếc; và lời nói hợp tai con người vĩ đại của một bộ tộc có thể làm cho những chiến binh trẻ mất bình tĩnh. Nếu Magua không muốn nghe thì người sĩ quan nhà vua chẳng nói nữa.

Tên da đỏ lấy vẻ tự nhiên nói với bọn thủ hạ đang lúng túng chuẩn bị ngựa cho hai chị em Cora; rồi y lánh ra xa một chút và kín đáo làm hiệu cho Heyward theo.

Nào nói đi xem có thuận tai Magua không.


Cáo Tinh Khôn quả là xứng đáng với biệt hiệu vẻ vang mà các cha Canada đã tặng cho.
Heyward mở đầu,
Tôi biết Cáo là người khôn ngoan, và tôi thấy hết những việc Cáo đã làm cho chúng tôi. Đến khi tính công cho Cáo, tôi sẽ không quên. Thật vậy Cáo đã tỏ ra không những là một thủ lĩnh vĩ đại trong hội đồng bộ tộc mà còn là người biết đánh lạc hướng kẻ địch.


Thế Cáo đã làm những việc gì?
Tên Anh điêng lạnh lùng hỏi.

Còn việc gì nữa! Chẳng phải Cáo đã nhìn thấy quân địch mai phục khắp rừng, một con rắn bò qua cũng không lọt mắt chúng đó ư? Cho nên Cáo đã đi đường khác để che mắt bọn Huron. Chẳng phải Cáo đã giả tảng quay trở về với bộ tộc mình, với những người đã ngược đãi và xua đuổi Cáo ra khỏi lều như một con chó ư? Và khi biết được ý đồ của Cáo, chúng tôi đã giúp đỡ Cáo, làm ra bộ đánh đuổi Cáo, khiến bọn Huron tưởng người da trắng coi Cáo là kẻ thù. Và khi Cáo khôn khéo bịt mắt bưng tai những người trong bộ tộc mình, chẳng phải chúng quên rằng đã có lần chúng ngược đãi và buộc Cáo phải chạy trốn đến với người Mohawk đó ư? Chúng đã để Cáo ở lại bờ Nam con sông cùng với những người chúng bắt được, còn chúng đã ngu ngốc đi lên phương Bắc. Chẳng phải Cáo định quay trở lại trao trả hai cô gái cho người quân nhân tóc hoa râm và lắm tiền bạc ở xứ Scotland đó ư? Phải, Magua ạ, tôi biết tất cả những điều đó, và tôi nghĩ phải làm sao để đền đáp một con người khôn ngoan và tốt bụng như vậy. Trước tiên, người chỉ huy pháo đài William Henry sẽ trọng thưởng cho Magua. Mề đay của Magua sẽ không phải bằng thiếc mà bằng vàng đúc, sừng đựng thuốc súng của Magua sẽ đầy ắp; những đồng đôla sẽ chật ních túi Magua như sỏi trên bờ hồ Horican; và hươu nai sẽ phải đến liếm tay Magua vì biết rằng chạy đâu cho thoát mũi súng của Magua. Riêng tôi không biết làm thế nào để vượt được lòng biết ơn của lão quân nhân xứ Scotland, nhưng tôi… phải, tôi sẽ…


Người chỉ huy trẻ từ phía mặt trời mọc tới đây sẽ thưởng cái gì?
tên Huron hỏi khi Heyward ngập ngừng. Sở dĩ Heyward dừng lại vì anh muốn kết thúc danh sách những tặng vật bằng một thứ gì mà người Anh điêng ưa thích nhất.

Người chỉ huy trẻ sẽ đem nước-lửa từ những hòn đảo ở hồ nước mặn tới đổ tràn trề trước lều của Magua, cho tới khi tâm hồn người Anh điêng lâng lâng nhẹ hơn cả lông con chim ruồi và hơi thở thơm dịu hơn cả hương cây dã kim ngân.

Cáo Tinh Khôn chăm chú nghe những lời nói thong thả và ngọt ngào. Khi viên sĩ quan trẻ bày ra câu chuyện Magua dùng mưu đánh lừa cả bộ tộc, nét mặt tên này trở nên nghiêm nghị và dè dặt. Khi anh làm ra bộ tin rằng Magua đã bị xua đuổi khỏi bản làng, mắt nó lóe lên một vẻ dữ tợn không gì chế ngự nơi khiến Heyward nghĩ mình đã gãi đúng chỗ ngứa của tên Huron. Tới đoạn anh khéo léo kích thích khát vọng phục thù và lòng tham lam của nó, ít nhất anh cũng đã thu hút được sự chú ý của nó. Cáo Tinh Khôn đặt câu hỏi một cách điềm đạm và đầy tự tôn, nhưng qua vẻ mặt suy tư của nó thì thấy rõ ràng những câu trả lời của Heyward được xếp đặt tinh vi. Tên Huron trầm ngâm một lát rồi đặt tay lên đám lá rịt vết thương ở vai, nói bằng một giọng có phần gay gắt:

Bạn bè có để lại những dấu vết như thế này không?


Có khi nào Súng Dài bắn kẻ thù nhẹ nhàng như vậy không?


Bọn Delaware có bò như những con rắn lại gần người thân rồi cuộn khúc để tấn công không?


Khi Rắn Lớn muốn cho tai một người bị điếc thì làm sao còn nghe được nữa!


Thế người chỉ huy da trắng có nổ súng vào mặt những người anh em của mình không?


Một khi người chỉ huy da trắng chủ tâm giết, có bao giờ anh ta bắn trượt đâu?
Duncan cười đáp, giả bộ thành thật rất khéo.
Tiếp theo những câu hỏi gay gắt và những câu trả lời lưu loát là một khoảng yên lặng suy nghĩ kéo dài. Thấy tên Huron tỏ ra đắn đo, và để nắm chắc phần thắng, Duncan nhắc lại những món thưởng, nhưng anh vừa cất tiếng thì Magua đã làm hiệu gạt phắt và nói:

Thôi đủ rồi, Cáo Tinh Khôn là một thủ lĩnh khôn ngoan, rồi sẽ biết ý định của nó. Bây giờ hãy tránh ra và ngậm miệng lại; khi nào Magua hỏi mới được trả lời.

Thấy Magua đưa mắt thận trọng nhìn mấy tên da đỏ, Heyward vội rút lui, tránh không để bọn này nghi ngờ anh đang bàn mưu tính kế gì với thủ lĩnh của chúng. Magua lại gần lũ ngựa, làm ra vẻ hài lòng thấy đồng bọn làm ăn nhanh nhẹn khéo léo rồi ra hiệu cho Heyward đỡ hai chị em Cora lên ngựa (tên này họa hoằn mới dùng tiếng Anh, trong những trường hợp bất thường).
Không còn lý do trì hoãn, Heyward buộc phải chấp hành. Trong khi đó chị em Cora lên ngựa anh khẽ bảo với họ rằng anh vẫn có hy vọng; hai cô gái thì run lẩy bẩy, mặt cúi gằm xuống đất, sợ đụng phải những bộ mặt man rợ của những người đang bắt giữ mình. Vì con ngựa cái của David bị toán người của tên thủ lĩnh da đỏ cao lớn lấy mất nên chủ nhân của nó cũng như Duncan đành phải đi bộ. Tuy thế, Duncan không lấy làm phiền lòng cho lắm vì anh có dịp để kéo dài thời gian cuộc hành trình; vừa đi anh vừa ngoái đầu nhìn về phía pháo đài Edward, hy vọng nghe thấy một tiếng gì từ hướng đó vọng lại báo hiệu quân cứu viện sắp tới.
Khi mọi việc chuẩn bị đã xong, Magua ra lệnh khởi hành, tự mình đi đầu dẫn đường. David tiếp ngay sau; vết thương của anh chàng đã dịu đau, và dần dần anh thấy rõ hoàn cảnh thực tế của mình. Rồi đến hai chị em Cora cưỡi ngựa và Heyward đi bên cạnh. Bọn Anh điêng đi kèm hai bên và phía sau, canh giữ cẩn mật.
Cứ như vậy đoàn người lặng lẽ tiến bước, thỉnh thoảng mới thấy Heyward lên tiếng an ủi hai cô gái, hoặc David thốt lên những lời than thân thảm thiết cam chịu số phận hẩm hiu. Họ đi về phương Nam, gần đối diện với con đường dẫn đến pháo đài William Henry. Mặc dù thấy Magua vẫn nhằm theo hướng bọn chúng đã định từ trước, Heyward không tin rằng y có thể sớm quên những món thưởng hậu hĩnh mà anh đã hứa hẹn. Anh nghĩ rằng tên Anh điêng cần phải bày ra cách đi vòng vèo này để đạt tới mục đích cuối cùng. Tuy nhiên cả đoàn đã khó nhọc vượt qua một chặng đường dài, qua những cánh rừng mênh mông, mà vẫn không thấy chuyến đi kết thúc. Heyward ngước nhìn mặt trời đang chiếu thẳng xuống những cành cây, chờ đợi giờ phút Magua đổi hướng đi như anh mong mỏi. Có lúc anh nghĩ rằng tên da đỏ mưu mẹo này sợ rơi vào tay quân đội của tướng Pháp Montcalm nên đi về một đồn biên giới ở đó có một vùng rộng lớn thuộc quyền cai quản của một sĩ quan hoàng gia nổi tiếng, người bạn quý của sáu bộ lạc đồng minh của Anh quốc. Thà rơi vào tay ngài William Johnson này còn hơn bị đưa tới những miền rừng hoang vu ở Canada; nhưng tới được nơi đó cũng còn phải vất vả vượt qua những quãng đường rừng dài dằng dặc, mà mỗi bước đi càng làm anh xa cách nơi chiến trận, xa cách một vị trí đối với anh không chỉ là vinh dự mà còn là bổn phận.
Riêng Cora vẫn nhớ lời dặn của người trinh sát lúc chia tay, chỉ chờ có dịp để giơ tay ra bẻ những cành cây nằm ngang tầm. Nhưng tính cảnh giác của lũ người Anh điêng khiến cho việc thực hiện vừa khó khăn vừa nguy hiểm. Nhiều lần Cora vừa định hành động thì bắt gặp những cặp mắt đang nhìn chằm chằm, nàng đành giả tảng như có điều gì hoảng hốt và lấy tay làm ra vẻ sợ hãi. Có một lần, chỉ một lần thôi, nàng bẻ gập được một cành cây muối to, đồng thời một ý kiến chợt nảy ra, nàng bèn đánh rơi một chiếc bao tay xuống đất để chỉ đường cho những người đi ứng cứu. Nhưng một tên Huron đi áp giải đã trông thấy, hắn nhặt chiếc bao tay trả lại cho Cora, bẻ hết những cành cây còn sót trong bụi, làm như thể chỗ đó bị thú dữ giẫm lên; rồi hắn đặt tay lên chiếc rìu trận, nhìn dữ tợn khiến Cora không dám lén lút đánh giấu đường đi nữa.
Tuy còn vết chân ngựa in trên đường nhưng cả hai toán Huron đều có ngựa, thành thử nếu không bẻ được cành cây để làm hiệu thì không còn hy vọng vào cứu viện nữa.
Heyward định lên tiếng can thiệp nhưng thái độ dè dặt lầm lì của Magua khiến anh không muốn nói nữa. Dọc đường, họa hoằn tên này mới quay đầu lại nhìn mọi người, không nói nửa lời. Nhìn mặt trời để định hướng, hoặc dựa vào những dấu hiệu riêng mà chỉ con mắt tinh tường của người da đỏ mới nhận ra, hắn cứ theo bản năng tiến thẳng lên phía trước một cách rất chính xác, trên những dải đất trồng thông cằn cỗi, những thung lũng hẹp màu mỡ, qua suối và sông, vượt đồi núi trập trùng. Dường như không lúc nào hắn phải do dự. Dù cho đường đi khó nhận hoặc không nhận ra, hay là lối mòn bằng phẳng, hắn vẫn giữ vững tốc độ, hầu như không biết mỏi mệt. Trong khi đó, những người khác mệt rã rời nhưng vẫn cắm cổ đạp lên lá úa mà đi, và mỗi khi họ ngước mắt lên, thân hình đen đủi của Magua lại hiện ra giữa những thân cây phía trước, đầu hắn không động đậy và ngửng cao nhìn thẳng trước mặt, bước đi thoăn thoắt tạo ra một luồng gió làm lay động chiếc lông chim cắm trên đầu.
Magua đi gấp như vậy không phải không có mục đích. Sau khi vượt qua một thung lũng nhỏ có con suối đầy nước lượn khúc, hắn leo lên một quả đồi; sườn đồi rất dốc và khó leo, hai chị em Cora phải xuống ngựa. Lên tới đỉnh thấy có một khoảnh đất bằng, cây cối thưa thớt; Magua gieo mình xuống một góc cây như muốn tìm một chỗ nghỉ mà mọi người lúc này đều thấy rất cần thiết.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Cuối Cùng Của Bộ Tộc Mohican.