Chương 11


Dịch giả: Trương Đắc Vỵ
NXB Văn Học
Nòi giống của ta thật đáng bị nguyền rủa nếu ta tha thứ cho Hắn![35]
• SHAKESPEARE
[35] Giấc mộng đêm hè (hồi 1) của của William Shakespeare.
Địa điểm tên Anh điêng chọn để làm công việc cần thiết này là một quả đồi cheo leo hình tháp, thường gặp trong các thung lũng ở Bắc Mỹ, giống hệt những trái núi, đắp nó vừa cao vừa dốc, đỉnh bằng phẳng, đặc biệt một sườn có độ nghiêng quá lớn. Chọn nơi đây để nghỉ ngơi xem ra chỉ có lợi thế là dễ phòng thủ và hầu như không thể bị tấn công bất ngờ nhờ vào độ cao và hình thể quả đồi. Thấy thời gian trôi qua đã lâu và đường đi đã xa, Heyward hết hy vọng vào quân cứu viện; anh chẳng buồn quan sát địa thế xung quanh mà chỉ lo an ủi vỗ về hai cô bạn gái yếu ớt. Lũ ngựa được tự do gặm những cành lá và bụi cây thưa thớt trên mỏm đồi; phần lương ăn còn lại của chúng được vãi ra đất, dưới gốc một cây sồi cành lá chĩa ngang như một cái tán lớn.
Tuy cuộc rút lui cấp tốc, một tên Anh điêng cũng đã tìm cách bắn chết một chú nai lạc mẹ bằng một phát tên, và y đã chịu khó vác trên vai những miếng thịt ngon nhất tới chỗ nghỉ.
Chẳng cần phải nấu nướng cầu kỳ, tên này cùng cả bọn nhai ngấu nghiến những miếng thịt sống. Riêng Magua không tham dự bữa ăn ghê tởm, hắn ngồi riêng một chỗ, có vẻ trầm ngâm suy nghĩ.
Một người Anh điêng không ăn trong lúc có điều kiện để giải quyết cơn đói là một chuyện không bình thường khiến Heyward phải chú ý. Chàng thanh niên vội nghĩ rằng tên Huron đang tìm cách nào ổn nhất để đánh lạc tính cảnh giác của đồng bọn. Anh bèn lấy vẻ tự nhiên mon men đi từ cây sồi tới chỗ Magua đang ngồi để tham gia ý kiến với hắn và tiếp tục khêu gợi lòng tham của hắn.

Phải chăng Magua đã đi khá lâu theo hướng mặt trời để tránh mọi nguy hiểm do quân Pháp gây ra?
Heyward làm như thể giữa hai người đã có một sự thông cảm sâu sắc,
Phải chăng người chỉ huy pháo đài William Henry sẽ hài lòng hơn nếu sớm được gặp hai con gái của mình? Một đêm chờ mong nữa có thể làm ông phật ý, khiến ông kém rộng rãi trong việc ban thưởng.


Những người mặt tái yêu quý con cái mình vào ban đêm hơn ban ngày sao?
Tên Anh điêng lạnh lùng hỏi.

Đâu phải thế,
Heyward lo lắng nhớ lại xem mình có nói hớ điều gì không,
người da trắng có thể và thường xuyên quên nơi chôn cất cha ông mình; đôi khi họ không nhớ tới người mà họ đã hứa thương yêu trọn đời; nhưng tình thương của cha đối với con không bao giờ có thể cạn.


Thế quả tim của người chỉ huy đầu bạc có mềm không và ông ta có thương những đứa con do các người vợ của ông ta đẻ ra không? Ông ta ác với các chiến binh, mắt ông ta bằng đá!


Ông ta nghiêm khắc với kẻ lười biếng xấu xa, còn đối với những ai đứng đắn chăm chỉ, ông là một người chỉ huy công bằng và nhân đạo. Tôi có biết nhiều ông bố thương yêu con cái, nhưng chưa hề thấy có người nào âu yếm con như thế. Magua, anh chỉ mới nhìn thấy ông già tóc hoa râm đứng trước hàng quân; nhưng tôi đã thấy đôi mắt ông ta đẫm lệ mỗi khi nhắc tới những người con gái mà số phận đang nằm trong tay anh.

Heyward dừng lại; anh không cắt nghĩa nổi những nét đặc biệt ánh lên trên khuôn mặt rám đen và chăm chú của tên Anh điêng. Thoạt tiên, khi nghe Heyward miêu tả tình thương của người cha, dường như tên này nhớ lại những lời hứa hẹn và tin tưởng đã cầm chắc món thưởng trong tay; rồi dần dần vẻ mừng rỡ chuyển thành dữ tợn độc ác đến nỗi không thể không e ngại rằng trong đầu hắn đang nảy ra những ham muốn còn đen tối hơn cả lòng tham.
Vội nén nỗi xúc động bột phát, tên Huron lấy lại vẻ mặt lạnh như tiền, nói:

Hãy đến bảo người con gái tóc đen rằng Magua muốn nói chuyện. Người cha sẽ phải nhớ những điều con gái mình đã hứa.

Nghe tên Huron nói, Duncan nghĩ rằng hắn muốn có một sự cam kết chắc chắn hơn về món thưởng mà anh đã hứa. Miễn cưỡng trong lòng, anh chậm chạp trở về chỗ hai người thiếu nữ đang nghỉ ngơi để thông báo tình hình cho Cora.

Cô biết sở thích của người Anh điêng đấy,
Heyward vừa nói vừa dẫn Cora tới chỗ tên Huron đang chờ,
hãy hứa cho nó nhiều thuốc súng và chăn đắp; hơn nữa, tên này rất thích rượu mạnh. Bằng tài thuyết khách sẵn có, cứ hứa thêm một vài đặc ân khác cũng chẳng sao đâu. Cora, nên nhớ rằng tính mệnh của cô cũng như của Alice trong một chừng mực nào phụ thuộc vào sự nhanh trí và khôn ngoan của cô đó.


Anh Heyward, thế còn tính mệnh của anh?


Tính mệnh của tôi không đáng kể; tôi đã hiến dâng cuộc đời cho đức vua, và kẻ thù chỉ mong sao bắt được tôi. Cha tôi không còn trên đời này để trông ngóng con, và tôi chỉ có một vài người bạn để khóc thương một số phận mà tôi đã tự chọn trên bước đường chạy theo danh vọng của tuổi thanh niên. Nhưng thôi, chúng ta đã tới gần tên Anh điêng. Magua, đây là người con gái anh muốn gặp.

Tên da đỏ từ từ đứng dậy, ngây như tượng trong gần một phút đồng hồ, rồi lạnh lùng lấy tay ra hiệu cho Heyward lui ra:

Khi người Huron nói chuyện với đàn bà, cả bộ tộc của nó phải bưng tai lại.

Thấy Duncan còn trù trừ như không chịu đi, Cora mỉm cười ung dung nói:

Anh Heyward nghe thấy rồi chứ? Ít ra, theo phép lịch sự, anh cũng phải tránh ra chỗ khác. Hãy tới động viên Alice rằng chúng ta vẫn còn hy vọng.

Chờ cho Heyward đi khỏi, nàng quay về phía tên da đỏ, giọng nói và thái độ đĩnh đạc:

Cáo muốn nói gì với người con gái của Munro?

Tên Anh điêng nắm chặt cánh tay Cora như bắt nàng để hết tâm trí vào lời hắn nói; cương quyết nhưng vẫn bình tĩnh, Cora gỡ cánh tay mình ra. Tên Huron bắt đầu:

Hãy nghe đây. Magua vốn là một thủ lĩnh và một chiến binh của dân da đỏ Huron miền hồ. Trước khi gặp những người mặt tái, nó đã nhìn thấy mặt trời của hai mươi mùa hè làm cho tuyết của hai mươi mùa đông chảy vào sông; thời ấy, nó sống sung sướng! Nhưng rồi các cha Canada kéo vào trong rừng dạy cho nó uống nước-lửa, và nó trở thành kẻ hư hỏng. Những người Huron xua đuổi nó khỏi nơi chôn cất ông cha nó, như thể săn đuổi con trâu rừng. Nó men theo bờ hồ xuôi tới
thành phố của những khẩu đại bác
[36] Tại đây, nó sống bằng săn bắn và đánh cá cho tới khi người ta lại đuổi nó vào rừng sống cùng với kẻ thù. Thế là viên thủ lĩnh gốc Huron cuối cùng trở thành một chiến binh của người Mohawk!

[36] Một quân cảng Pháp bị người Anh chiếm vào năm 1758.

Tôi đã được nghe một chuyện na ná như thế này, Cora nói nàng thấy y ngừng lại để nén nỗi uất hận đang trào lên trong lúc nhắc tới những điều mà y cho là xúc phạm.


Đâu phải lỗi tại Cáo một khi cái đầu nó không bằng đá? Ai đã cho nó nước-lửa? Ai đã biến nó thành kẻ xấu xa? Chính bọn mặt tái, những người cùng màu da với cô.


Đâu phải lỗi tại tôi nếu có những người cùng màu da với tôi tỏ ra thiếu suy nghĩ và vô đạo đức,
Cora ôn tồn vặn lại trước thái độ giận dữ của tên da đỏ.

Không, Magua là người chứ không phải là một thằng điên; những người như cô không bao giờ uống dòng nước cháy bỏng; đấng Đại Linh đã ban cho các người sự khôn ngoan.


Vậy tôi phải làm gì nói gì trước những bất hạnh nếu không nói là những sai lầm của Cáo?


Nghe đây,
tên Anh điêng lấy lại vẻ nghiêm trang,
khi các cha Anh và Pháp đào rìu trận[37], Cáo đi theo người Mohawk chống lại bộ tộc của nó. Bọn mặt tái đã đánh đuổi người da đỏ ra khỏi những vùng đất săn bắn của họ và bây giờ, khi ra trận, người da đỏ lại ở dưới quyền người da trắng. Cha cô, người tướng già ở Horican, là người chỉ huy tối cao của bọn chiến binh da đỏ chúng tôi. Ông ta bảo người Mohawk làm gì là họ phải tuân theo. Ông ta đặt ra một luật lệ; người Anh điêng nào uống nước - lửa mà bước chân vào những cái lều vải dành cho các chiến binh của ông ta thì sẽ bị trị tội. Magua đã dại dột nốc đầy mồm, và thứ nước bỏng đó đã dẫn nó tới trước lều của Munro. Ông già tóc hoa râm đã làm gì? Con gái ông ta nói đi.

[37] Tức là tuyên chiến với nhà vua.

Ông ta đã không quên những điều quy định và đã làm theo công lý, trừng phạt kẻ phạm tội.
Cora cứng cỏi đáp.

Công lý!
Magua nhắc lại, mắt liếc nhìn rất dữ tợn khuôn mặt biến sắc của Cora,
Gây ra tội lỗi để rồi trị tội, đâu phải là công lý. Lúc ấy Magua không còn là Magua nữa; nước - lửa nói và làm thay cho nó. Nhưng Munro không tin. Người thủ lĩnh Huron bị trói gô trước mặt những chiến binh mặt tái và bị roi vụt như một con chó.

Cora lặng yên; nàng không biết làm cách nào để biện minh cho hành động nghiêm khắc sơ suất của cha mình để một người Anh điêng có thể thông cảm được.

Nhìn đây!
Magua vạch chiếc áo vải mỏng che kín bộ ngực vẽ sơn của y.
Đây là những vết sẹo do lưỡi dao hòn đạn gây ra; một chiến binh có thể hãnh diện về những cái này trước bộ tộc mình; nhưng ông già tóc bạc đã để lại trên lưng người thủ lĩnh Huron những vết tích mà nó phải che giấu như đàn bà dưới lớp vải hoa của người da trắng.


Tôi cứ tưởng người chiến binh Anh điêng xưa nay gan góc,
Cora nói,
tâm trí anh ta không cảm thấy và không biết tới những đau đớn thể xác.


Khi bọn Chippewas trói Magua vào cột và chém vào đây.
Magua chỉ tay vào một vết sẹo sâu hoắm,
người thủ lĩnh Huron cười vào mặt chúng và nói:
Bọn đàn bà chém nhẹ quá!
Tâm trí Magua khi đó ở tận trên mây! Nhưng khi bị Munro đánh tâm trí nó ở dưới ngọn roi. Tâm trí của người Huron luôn luôn tỉnh táo và không bao giờ quên!


Nhưng cũng có thể dịu được chứ! Nếu như cha tôi đã đối xử bất công với anh, hãy tỏ ra rằng một người da đỏ có thể quên mối hận, và hãy trả chúng tôi về với cha. Thiếu tá Heyward đã hứa với anh là…

Magua lắc đầu không cho Cora nhắc tới những món thưởng mà y không thèm.

Vậy thì muốn gì?
Cora lặng người khi nhận ra rằng chàng Duncan quá nhẹ dạ cả tin đã bị tên quỷ quyệt này lừa đối.

Người Huron muốn lấy tốt trả tốt, lấy xấu trả xấu!


Vậy ra anh muốn trả mối hận do Munro gây nên bằng cách hãm hại những người con gái yếu đuối của ông. Sao không đến trước mặt ông ta mà trả thù có phải là anh hùng hơn không?


Cánh tay người mặt tái dài và con dao của nó sắc!
tên da đỏ cười hiểm độc,
Dại gì Cáo dẫn thân tới trước mũi sưng của chúng trong lúc nó nắm trong tay hồn phách của ông già tóc hoa râm!


Magua, hãy cho biết ý định của anh đi.
Cora cố đấu tranh bản thân để vẫn giữ giọng bình tĩnh,
Phải chăng định giam giữ chúng tôi trong rừng, hay còn suy tính một trò nào ghê gớm hơn nữa? Chẳng lẽ không một phần thưởng nào hoặc một biện pháp nào có thể làm dịu mối oán cừu và làm nguôi lòng anh! Ít nhất cũng thả đứa em gái nhỏ của tôi và hãy trút hết căm thù vào tôi. Thả em tôi ra mà kiếm món thưởng to, và hãy làm tội một người thôi để thỏa mãn lòng căm thù. Nếu mất cả hai đứa con gái này thì ông già sẽ không sống nổi, và như vậy Cáo được lợi lộc gì?


Nghe đây,
tên Anh điêng tiếp,
người con gái mắt sáng sẽ được trở về miền hồ Horican để kể lại với viên chỉ huy già những điều đã xảy ra nếu như người con gái tóc đen thề trước đấng Đại Linh là sẽ không nói dối.


Tôi phải hứa hẹn gì?
thái độ điềm đạm và đường hoàng của Cora khiến nàng giữ ưu thế tinh thần đối với tên da đỏ hung ác.

Khi Magua phải bỏ làng bản ra đi, người ta trao vợ nó cho một thủ lĩnh khác; bây giờ nó đã làm lành với người Huron và sẽ trở về với mồ mả ông cha nó bên bờ hồ lớn. Con gái viên chỉ huy người Anh hãy theo nó về sống suốt đời trong cái lều của nó.

Tuy phẫn nộ trước đề nghị này và mặc dù trong bụng vô cùng ghê tởm, Cora vẫn có đủ sức tự chủ, không hề tỏ ra nản lòng, nàng đáp:

Magua sẽ thích thú gì khi phải chung sống với một người vợ mà mình không yêu, một người khác cả nòi giống lẫn màu da? Tốt hơn hết là hãy nhận vàng của Munro để mua lấy trái tim một cô gái Huron.

Trong khoảng một phút đồng hồ, tên Anh điêng lặng thinh; y nhìn Cora bằng cặp mắt long lanh dữ tợn khiến nàng phải thẹn thùng gằm mặt xuống, lần đầu tiên bắt gặp một cái nhìn mà không người phụ nữ trong trắng nào chịu nổi. Trong lúc nàng phấp phỏng chờ đợi sẽ phải nghe những lời chối tai hơn nữa thì Magua đã cất giọng nói vô cùng thâm hiểm:

Khi những ngọn roi quất cháy lưng người Huron, nó đã nghĩ tới việc tìm một người đàn bà để làm dịu nỗi đau. Con gái Munro sẽ kéo nước, trồng ngô và nấu thịt thú rừng cho nó. Thể xác của ông già đầu bạc nằm giữa những khẩu đại bác, nhưng quả tìm ông ta lại ở trong tầm lưỡi dao của Cáo Tinh Khôn.


Quái vật! Mi thật xứng đáng với biệt danh quỷ quái của mình!
lòng thương cha khiến Cora nổi nóng, không tự kiềm chế được nữa,
Chỉ quỷ sứ mới nghĩ ra được một cách báo thù như vậy! Nhưng mi đã đánh giá quá cao quyền lực của mình! Đúng là trái tim của Munro nằm trong tay mi, nhưng rồi mi sẽ thấy trái tim đó bất chấp những mưu mô hiểm độc nhất của mi!

Đáp lại lời thách thức hiên ngang của Cora, tên Anh điêng cười ghê rợn, tỏ ra không thay đổi ý định; rồi y ra hiệu cho nàng rút lui như để kết thúc cuộc nói chuyện. Cora nói xong mới cho là mình đã hấp tấp, nhưng đành phải quay gót vì Magua đã đến với bọn lâu la phàm ăn. Heyward chạy tới bên cô gái còn đang bối rối để hỏi kết quả cuộc đối thoại mà từ xa anh vẫn quan tâm theo dõi. Không muốn để Alice phải hoảng sợ, Cora tránh không trả lời thẳng vào câu hỏi. Nhưng vẻ mặt nàng nói lên rằng cuộc gặp gỡ đã hoàn toàn thất bại, và đôi mắt lo âu của nàng không ngừng theo dõi từng động tác của bọn da đỏ. Bị Alice hỏi dồn dập về số phận của bốn người, nàng không trả lời, chỉ lấy tay trỏ vào kẻ địch với một vẻ bối rối không kìm nổi, rồi nàng ôm Alice vào lòng, nói không thành tiếng:

Kia kìa, muốn biết số phận của chúng ta thì cứ nhìn mặt chúng, khắc biết! Khắc biết!

Cử chỉ và giọng nói nghẹn ngào của Cora còn có ý nghĩa hơn cả những lời nói khiến mọi người quay cả về phía nàng đang nhìn (chỉ tình thế nghiêm trọng lúc bấy giờ mới khiến nàng phải nhìn chăm chăm như vậy).
Khi Magua tới chỗ lũ người da đỏ đang nằm ngổn ngang ra đất sau khi đã nhét đầy bụng những miếng thịt ghê tởm, y lên giọng uy nghiêm của một thủ lĩnh. Mới nói mấy câu các thính giả đã nhổm cả dậy kính cẩn lắng nghe. Tuy đứng gần đó (bọn Huron đã cẩn thận bắt các tù nhân của chúng phải ở trong tầm hoạt động của rìu trận) nhưng vì tên này nói tiếng địa phương nên Heyward chỉ có thể đoán nội dung bài diễn thuyết của y qua những cử chỉ đầy ý nghĩa mà người Anh điêng thường dùng để minh họa cho bài nói.
Thoạt đầu, lời nói và điệu bộ của Magua có vẻ điềm đạm từ tốn. Khi đã thu hút được sự chú ý của người nghe, y luôn tay chỉ trỏ về phía miền hồ lớn, và Heyward đoán chừng y đang nhắc tới quê cha đất tổ và bộ tộc của chúng ở phương xa. Trong khi đó, các thính giả không ngơi thốt ra những tiếng kêu đầy thán phục và nhìn nhau tỏ vẻ tán thưởng diễn giả ra mặt. Vốn là một tay khôn ngoan, Cáo không bỏ lỡ cơ hội. Y nói tới con đường dài và gian khổ mà bọn chúng đã qua sau khi phải rời bỏ những miền đất bao la đầy thú săn và những làng mạc yên vui để đi đánh nhau với kẻ thù của các cha Canada. Y nêu tên các chiến binh, những thành tích và công lao của họ, những thương tích của họ và những mảng da đầu đã chiếm được. Mỗi khi nhắc tới kẻ nào trong bọn đang ngồi nghe (tên Anh điêng tinh quái không bỏ sót một ai), khuôn mặt rám đen của kẻ được biểu dương rạng lên, và kẻ đó không ngần ngại hoan hô công nhận những lời khen của Magua là chính xác.
Sau khi ôn lại bằng một giọng hào hùng những chiến công và thắng lợi của bọn chúng, tiếng nói diễn giả trầm hẳn khi tả cảnh thác Glen, trí kiên cố của hòn đảo, những cái hang trên đảo những thác và dòng nước chảy cuồn cuộn vừa nhắc tới tên
Súng Dài
thì những tiếng gào thét căm hờn nổi lên khiến y phải ngừng lời cho tới khi núi rừng vọng lại những tiếng vang cuối cùng. Rồi y trỏ tay về phía người sĩ quan trẻ và thuật lại cái chết của người chiến binh da đỏ đã bị Heyward đẩy xuống vực thẳm. Y kể về số phận con người bị treo lơ lửng giữa khoảng không, một cảnh tượng rùng rợn mà cả bọn đã được chứng kiến; không những vậy, y còn leo lên một cây con và diễn lại cảnh đó, nỗi kinh hoàng, lòng quyết tâm và cả những phút cuối cùng của người chiến binh. Sau đó y nhắc sơ qua tới những người bạn đã bị giết chết, không quên nêu lòng dũng cảm và những đức tính nổi bật của họ. Kể xong những sự kiện trên, y lại chuyển giọng; tiếng nói nhẹ nhàng và từ trong cổ họng phát ra, trở nên rền rĩ, thánh thót. Y nói tới vợ con những người đã khuất, những thiếu thốn đau khổ của họ về thể xác và tinh thần, những cảnh xa lìa và cuối cùng, những mối hận không trả được. Đột nhiên, y thu hết sức lực, cất cao giọng kết luận:

Người Huron có là con chó đâu mà phải chịu như vậy? Ai sẽ nói lại với vợ của Menowgua rằng da đầu của nó đã bị cá rỉa, thế mà các bạn của nó không báo thù được? Ai dám đến gặp mẹ của Wassawattimie, mụ đàn bà khinh người, với đôi bàn tay không nhuốm máu kẻ thù? Chúng ta sẽ ăn nói ra sao với các người già khi họ đòi xem da đầu kẻ thù trong lúc chúng ta không có một sợi tóc của người da trắng? Đàn bà họ sẽ vạch mặt chúng ta. Tên của người Huron sẽ bị bôi nhọ, và phải lấy máu để rửa sạch.

Những tiếng thét căm hờn vang lên trong không trung át cả tiếng Magua, như thể trong rừng không phải chỉ có một toán nhỏ mà cả một bộ tộc đang hò hét. Trong lúc diễn giả nói, bọn Heyward chăm chú quan sát và, qua nét mặt của các thính giả, họ thấy rõ Magua đã đạt kết quả mong muốn. Khi tên này làm bộ nhớ nhung thương tiếc, người nghe tỏ vẻ cảm thông đau buồn; khi y kết luận một vấn đề, bọn chúng công nhận; khi y tán dương, cả bọn đắc chí, khi y gợi lòng can đảm, chúng tỏ vẻ kiên quyết sẵn sàng; khi y gợi những đau khổ, mắt chúng bừng căm hờn; khi y kể ra những lời trách móc của các người mẹ người vợ, cả bọn xấu hổ gục mặt, và khi y bày ra cách trả thù thì quả thật y đã gãi đúng chỗ ngứa của người Anh điêng. Y vừa gợi ý rằng kẻ thù ở ngay bên cạnh, tất cả nhất tề đứng phắt dậy, biểu lộ căm hờn bằng những tiếng kêu gào điên cuồng nhất, rồi rút dao vung rìu xông tới những tù nhân của chúng, Heyward lao lên phía trước hai chị em Cora, đón tên đi đầu; anh ra sức ôm ghì tên này khiến hắn không trở tay được. Nhờ có sự kháng cự bất ngờ đó, Magua có thời giờ để can thiệp. Lời lẽ ngắn gọn và điệu bộ sinh động của y khiến cả bọn phải chú ý nghe. Với tài ăn nói sẵn có, y yêu cầu không giết các tù nhân vội để kéo dài sự đau đớn của họ. Tất cả hò reo tán thưởng và chấp hành ngay.
Hai chiến binh lực lưỡng xông tới Heyward trong lúc một tên khác túm lấy thầy quản hát nhu mì. Tuy nhiên, cả Heyward lẫn David đều chống cự kịch liệt, và riêng David đã xô được địch thủ của mình xuống đất. Sau khi hạ được anh chàng này, bọn địch xúm vào bắt Heyward, và lúc đó anh mới chịu thua. Anh bị trói gô vào gốc cây con mà hồi nãy Magua đã dùng để diễn lại cảnh tên Huron rơi từ trên cây xuống nước. Sau khi định thần lại, người sĩ quan trẻ đau đớn nhận thấy rằng cả bọn anh đều chung một số phận. Bên phải, Cora cũng đã bị trói vào một thân cây, mặt nhợt nhạt hoảng hốt nhưng mắt vẫn luôn luôn theo dõi hành động của kẻ địch. Bên trái là Alice, tay chân run lẩy bẩy; sở dĩ thân hình mảnh dẻ của nàng còn đứng được là nhờ những sợi dây cột chặt vào cây thông; hai tay nàng chắp lại để cầu nguyện, nhưng lẽ ra phải ngước mắt lên trời để cầu cứu Chúa, nguồn hy vọng độc nhất, vô tình nàng hướng về phía Duncan như một đứa trẻ tìm kiếm sự che chở. David thúc thủ đứng yên suy ngẫm về tình huống mới xảy ra.
Lúc này bọn Huron tìm được một cách thức mới để trả thù, và chúng chuẩn bị thực hiện với tất cả sự tinh vi tàn bạo do kinh nghiệm bao đời để lại. Vài tên đi kiếm củi gộc để dựng giàn thiêu; một tên khác chẻ nhỏ những mảnh gỗ thông để châm vào lửa rồi xiên vào da thịt các tù nhân; những tên khác vít hai cây con xuống và cột hai cánh tay của Heyward vào khiến người anh bị treo lơ lửng. Nhưng Magua còn nghĩ ra một trò trả thù thâm độc hơn.
Trong lúc những con quỷ đần độn chuẩn bị những hình thức tra tấn quá quen thuộc và tầm thường ngay trước mặt những đối tượng của chúng, Magua tiến lại gần Cora; với vẻ mặt vô cùng dan ác, y chỉ cho nàng thấy số phận trước mắt và nói thêm:

Hà, con gái của Munro bảo sao? Cái đầu nó quý giá lắm, chẳng thèm đặt lên cái gối trong lều của Cáo đâu; liệu nó có muốn cái đầu nó lăn lông lốc trên quả đồi này làm đồ chơi cho bầy sói không? Hai cái vú nó không muốn cho con cái của một người Huron bú, nhưng rồi xem, người Anh điêng sẽ nhổ toẹt vào.


Con quỷ đó nói gì vậy?
Heyward ngạc nhiên hỏi.

Không có gì cả!
Cora cứng cỏi đáp,
Nó là một kẻ man rợ, một kẻ man rợ tàn bạo và ngu xuẩn, không biết phải trái là gì. Chúng ta hãy thanh thản mang hơi thở cuối cùng cầu Chúa giúp cho hắn biết hối lỗi và tha thứ cho hắn.


Tha thứ à!
trong cơn giận dữ, tên Huron hung ác hiểu lầm câu nói của Cora,
Trí nhớ của người Anh điêng dài hơn cánh tay của người mặt tái và lòng nhân từ của nó ngắn hơn công lý của người da trắng! Nói đi! Có muốn ta trả đứa con gái tóc vàng cho cha nó không, và có theo Magua về miền hồ lớn để khiêng nước và rang ngô cho nó ăn không?

Không giấu nổi kinh tởm, Cora làm hiệu xua đuổi tên Huron, nàng nói:

Hãy để ta yên,
vẻ trang nghiêm của nàng trong giây lát đẩy lui sự tàn bạo của tên da đỏ,
mi làm vẩn đục những lời cầu nguyện của ta và đứng che mất Chúa của ta.

Vẻ mặt tên da đỏ hơi chuyển, nhưng liền sau đó y lại chỉ tay vào Alice, nói bằng một giọng mỉa mai cay độc:

Trông kìa, con bé khóc! Nó còn trẻ thế kia mà phải chết! Hãy cho nó về để chải bộ tóc hoa râm của Munro và giữ được lửa sống trong tim lão già.

Không cầm lòng được. Cora đưa mắt nhìn về phía em gái thì thấy Alice đang nhìn mình bằng cặp mắt khẩn cầu, luyến tiếc cuộc đời.

Nó nói gì vậy, chị Cora thân yêu?
Alice run run hỏi,
Có phải nó bảo là sẽ cho em về với cha chúng ta không?

Trong hồi lâu, dù nhìn em, rối bời vì những xúc cảm mãnh liệt đang đấu tranh trong lòng. Cuối cùng nàng nói, giọng không còn rắn rỏi mà trở nên dịu dàng như mẹ nhủ con:

Em Alice, tên Huron để cho cả hai chị em ta sống; hơn thế nữa, hắn hứa trả anh Duncan quý báu của chúng ta và cả em nữa về với bạn bè chúng ta, về với cha chúng ta, người cha đang đau khổ vì vắng con, nếu như chị chịu hạ mình đồng ý…

Giọng nàng nghẹn ngào, nàng chắp tay lại và, trong cơn đau khổ tột độ, ngước mắt lên trời như muốn cầu Chúa vô cùng sáng suốt bảo ban cho.

Chị nói tiếp đi,
Alice kêu lên,
đồng ý sao cơ, Cora thân yêu? Ôi giá như tên Huron kia yêu cầu em làm việc đó! Để cứu chị, để an ủi người cha già của chúng ta, để trả anh Duncan về với bè bạn, em vui lòng chết biết bao!


Chết!
Cora nhắc lại giọng bình tĩnh và cứng cỏi hơn,
Chết thì còn dễ. Cách giải quyết đó có lẽ không khó. Hắn muốn chị nói tới đó, giọng nàng hạ thấp vì phải nhắc lại một điều làm nhục phẩm giá - chị phải theo hắn về miền rừng rú hoang vu về nơi trú ngụ của bọn Huron và sống tại đó, tóm lại là trở thành vợ hắn! Nói đi, Alice, em bé thân thương, em gái yêu dấu của chị! Và anh nữa, thiếu tá Heyward, hãy góp một lời khuyên cho lý trí yếu đuối của tôi. Có cần phải hy sinh như vậy để đổi lấy mạng sống không? Alice, em có muốn chị phải trả giá đó để mang lại cuộc sống cho em không? Còn anh Duncan, hãy chỉ giáo cho tôi; hai người này cho biết tôi phải làm gì vì tôi hoàn toàn thuộc về các người.


Không đời nào!
Heyward vừa bực bội vừa ngạc nhiên đáp,
Cora! Cora! Chớ đùa giỡn với đau khổ của chúng tôi. Đừng nhắc lại điều kiện khủng khiếp ấy nữa vì chỉ nghĩ tới chúng đã thấy ghê sợ hơn cả ngàn lần cái chết!


Tôi biết thế nào anh cũng sẽ trả lời như vậy!
Cora reo lên, má nàng ửng hồng và đôi mắt đen long lanh vì cảm động,
Nhưng còn em Alice? Vì em, chị vui lòng chấp nhận, không một lời oán thán.

Trong lòng hồi hộp xót xa, Heyward và Cora chăm chú chờ đợi, nhưng không thấy tiếng trả lời. Dường như thân hình xinh xắn và yếu đuối của Alice thu lại, hai cánh tay buông thõng trước mặt, ngón hơi run run, đầu gục xuống ngực, toàn thân như treo lơ lửng trên cây; trông nàng giống như hiện thân của sắc đẹp bị vùi dập, toàn thân không cử động nhưng trí óc vẫn tỉnh táo. Lát sau, đầu nàng đưa đi đưa lại tỏ vẻ phản đối quyết liệt:

Không, không, không! Chúng ta thà cùng chết như đã cùng sống với nhau!


Nếu vậy thì chết đi!
Magua nghiến răng rít lên, không kìm được tức giận trước thái độ cứng rắn bất ngờ của người con gái mà y coi là yếu đuối nhất, thẳng tay phóng chiếc rìu trận vào nàng. Lưỡi rìu xé không khí, vút qua mặt Heyward, tiện đứt một mảng tóc của Alice rồi cắm phập vào thân cây, mấp mé đỉnh đầu cô. Trước cảnh tượng đó, Heyward giận điên người. Thu hết sức lực, anh rút từng dây trói, lao về phía một tên da đỏ khác đang hò hét ầm ĩ, mắt nhằm vào mục tiêu, sắp sửa phóng tiếp một lưỡi rìu. Hai bên xông vào nhau vật lộn và cùng lăn xuống đất. Địch thủ của Heyward để mình trần nên anh không thể nào túm được nó; tên da đỏ trườn qua tay anh, vùng dậy dùng đầu gối chẹn lên ngực anh, cả thân hình hộ pháp dằn anh xuống. Duncan đã nhìn thấy lưỡi dao lấp loáng trước mắt; vừa lúc đó, một tiếng réo thoáng qua tai anh, đồng thời một tiếng súng nổ đanh. Anh cảm thấy trút được gánh nặng đè lên ngực; vẻ mặt dữ tợn của tên địch bỗng dưng đờ đẫn, rồi y ngã gục trên đống lá khô kề bên.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Cuối Cùng Của Bộ Tộc Mohican.