Chương 8


Dịch giả: Trương Đắc Vỵ
NXB Văn Học
Họ còn dùng dằng,
Những người đi rửa hận quê hương.[33]
• GRAY
[33]
Thi sĩ
của Thomas Gray, nhà thơ Anh, 1716 - 1771.
Không phải vô cớ người trinh sát lên tiếng báo cho mọi người đề phòng.
Trong lúc cuộc giao tranh ác liệt vừa tả ở trên đang diễn ra, tuyệt nhiên không có một tiếng gào thét làm át tiếng thác đổ. Dường như lũ địch ở bờ bên kia nín thở chờ xem kết quả; vả lại, những người xung trận tiến thoái, thay đổi vị trí luôn luôn khiến chúng không dám nổ súng vì hòn đạn có thể nguy hiểm cho cả đối phương và người của chúng. Nhưng cuộc đọ sức vừa kết thúc, tiếng gào thét lại vang dậy trong không trung, dữ dội và man rợ, đầy ý muốn phục thù tàn bạo. Liền sau đó, từ nòng súng của chúng vút ra những tia chớp và những viên chì xối xả vọt qua các tảng đá, như thể bọn người tấn công muốn trút hết cơn thịnh nộ bất lực lên cảnh vật thiên nhiên đang vô tình chứng kiến cuộc chiến đấu một mất một còn này.
Chingachgook bình tĩnh thận trọng bắn trả. Suốt trong cuộc đụng độ vừa qua, bác vẫn vững vàng ở vị trí. Chỉ khi nghe tiếng hò đắc thắng của Uncas, người cha mới đáp gọn bằng một tiếng kêu tỏ sự hài lòng; riêng khẩu súng của bác vẫn nổ đều đặn chứng tỏ bác canh giữ không mệt mỏi vị trí của mình. Giờ phút trôi nhanh. Tiếng súng của đối phương lúc dồn dập, khi thưa thớt. Xung quanh những người bị vây hãm, đá, cây cối, bụi rậm bị cày xới hàng trăm chỗ, song nơi ẩn núp của họ vẫn kín và vững chắc, và trong bọn họ mới chỉ có một người bị thương là David.

Cứ cho chúng nó đốt hết thuốc đi,
người trinh sát khẽ nói trong lúc đạn vẫn réo quanh chỗ ẩn chắc chắn của bác,
sau đây, tha hồ cho chúng ta nhặt chì, và tôi đoán là bọn khốn kiếp sẽ chán cái trò chơi đó trước khi những phiến đá già cỗi này kêu van chúng ngừng tay. Uncas, cháu nhồi phí chì quá. Súng giật làm cho viên đạn không bao giờ trúng đích. Bác đã bảo cháu ngắm vào dưới cái vạch sơn trắng ở tên tà giáo đang nhảy nhót kia kìa, còn nếu viên đạn của cháu chệch đi một li thì nó sẽ vọt lên trên vạch sơn hai tấc. Bọn Mingo này sống dai lắm, và nhân loại dạy chúng ta giết rắn phải nhanh tay.

Một nụ cười lặng lẽ thoáng trên khuôn mặt hiên ngang của người Mohican, chứng tỏ anh hiểu tiếng Anh và hiểu cả ý của Mắt Chim Ưng; tuy vậy anh lặng thinh, không thanh minh cũng chẳng tranh cãi.

Tôi không thể để bác kết tội Uncas là thiếu suy xét hoặc vụng về,
Duncan nói,
anh ta đã cứu sống tôi rất dũng cảm và kịp thời; và anh đã có một người bạn luôn nhớ tới ơn cứu mạng, không để ai phải nhắc.

Uncas vươn người đưa tay cho Heyward bắt. Trong cử chỉ thân thiện, hai thanh niên nhìn nhau thông cảm khiến Heyward không hề nghĩ tới bản chất và màu da của người bạn nơi sơn cước. Mắt Chim Ưng nhìn hai chàng trai bộc lộ tình cảm bằng con mắt thản nhiên nhưng thực ra trìu mến, bác nói:

Giữa nơi hoang vu, bạn bè thường nhờ vào nhau mà thoát chết. Tôi có thể nói là trước đây, tôi cũng đã vài lần cứu Uncas như vậy; và tôi cũng nhớ rất rõ cậu ta đã năm lần ngăn không cho tử thần bắt tôi; ba lần trong các cuộc chạm trán với bọn Mingo; một lần khi bơi qua hồ Horican và…


Viên đạn này bắn trúng hơn những viên trước!
Duncan kêu lên; hòn đạn, mà anh vô tình tránh được, va vào tảng đá bên cạnh rồi nẩy ra.
Mắt Chim Ưng nắn hòn chì méo mó, ngắm nghía rồi lắc đầu nói:

Chì rơi xuống đất không bao giờ bẹp! Họa chăng nó rơi từ trên mây xuống thì mới thế này.

Nhưng khẩu súng của Uncas đã chĩa lên trời nhằm vào một điểm; mọi người nhìn theo và điều bí ẩn được giải đáp tức khắc. Ở hữu ngạn con sông, gần đối diện chỗ nấp của họ có một cây sôi cành lá xác xơ, thân cây ngả hẳn về phía trước để tìm một nơi rộng thoáng hơn, và những cành ở trên ngọn rủ xuống một nhánh của dòng nước chảy sát bờ. Tít trên cao, giữa đám lá rả rích không kín những cành cằn cỗi và đầy màu, có một tên da đỏ đang nấp; một nửa người hắn ẩn sau thân cây, còn nửa kia nhô ra như để nhòm xuống xem kết quả của phát đạn ác hiểm vừa bắn ra.

Lũ quỷ sứ này leo cả lên trời để hãm hại chúng ta,
Mắt Chim Ưng nói,
Uncas, hãy tìm cách quấy rối nó để bác còn chĩa khẩu Sát Hươu lên; ta sẽ cùng bắn một lúc vào cả hai mặt của thân cây.

Uncas ngừng bắn chờ hiệu lệnh của người trinh sát. Rồi hai khẩu súng cùng tóe lửa. Lá cây vỏ cây bắn tung, lả tả trước gió. Tên Anh điêng đáp lại đợt tấn công bằng một tiếng cười ngạo nghễ và bắn trả một phát làm chiếc mũ trên đầu Mắt Chim Ưng rơi xuống đất. Bọn địch lại gào thét vang rừng và bắn như mưa qua đầu những người đang bị vây hãm như muốn ghìm chân họ để tên da đỏ trên cây dễ hạ thủ.

Phải giải quyết chuyện này mới được,
người trinh sát lo lắng nhìn quanh,
Uncas gọi bố cháu lại đây. Cần tập trung tất cả vũ khí để đánh bật loài sâu bọ quỷ quyệt ra khỏi nơi trú ẩn của nó.

Uncas lập tức làm hiệu gọi cha; Mắt Chim Ưng còn đang nạp lại đạn thì đã thấy Chingachgook tới. Nghe con trình bày về tên địch nguy hiểm, người chiến binh giàu kinh nghiệm thốt lên một tiếng kêu quen thuộc, không hề tỏ ra kinh ngạc hay hốt hoảng. Mắt Chim Ưng và hai người Mohican trao đổi chớp nhoáng với nhau bằng tiếng Delaware, rồi mỗi người bình tĩnh nấp vào một chỗ để thực hiện kế hoạch mà họ vừa nhanh chóng phác ra.
Từ lúc bị phát hiện, tên chiến binh nấp trên cây sồi bắn xuống liên tục nhưng đều trượt. Đối phương của hắn vẫn tỉnh táo nên đạn không trúng đích; đã vậy, mỗi khi hắn thò người ra, các khẩu súng lập tức bắn lên. Tuy nhiên, đạn của hắn đều rơi quanh nơi ẩn nấp của bọn Mắt Chim Ưng. Bộ quân phục của Heyward rất lộ nên bị bắn rách nhiều chỗ; cánh tay anh cũng bị thương nhẹ chảy máu.
Cuối cùng, thấy đối phương giữ mãi thế thủ, tên Huron trở nên liều lĩnh, rắp tâm bắn một phát thật trúng. Cặp mắt tinh nhanh của hai người Mohican đã thấy bóng đôi cẳng của hắn qua đám lá thưa thớt, cách thân cây vài tấc. Hai khẩu súng của họ cùng vang lên. Tên địch khom người xem vết thương ở chân để hở một phần thân thể. Nhanh như chớp, Mắt Chim Ưng thừa cơ nổ ngay một phát quyết định lên ngọn cây sồi. Lá trên cây rung lên khác thường, khẩu súng lợi hại của tên địch từ trên cao rơi xuống và, sau vài phút gắng gượng vô ích, người hắn lơ lửng trong không trung, tay vẫn cố níu một cành xơ xác và cằn cỗi một cách tuyệt vọng.

Hãy cho hắn phát nữa! Làm phúc cho hắn phát nữa!
Duncan kêu lên và quay mặt đi, khủng khiếp trước cảnh một người gặp tai nạn hãi hùng như vậy.

Một viên chì cũng không,
Mắt Chim Ưng khăng khăng đáp,
đằng nào nó cũng chết. Chúng ta không có nhiều thuốc súng để phí phạm như vậy. Phải biết rằng những cuộc chiến đấu với người da đỏ có khi kéo dài cả mấy ngày liền. Một là chúng bị lột da đầu, hai là chính chúng ta! Thượng đế sinh ra ta là muốn chúng ta bảo vệ mảng da đầu của mình!

Trước lý lẽ cứng rắn và không khoan nhượng cũng như cách giải quyết thực tế của Mắt Chim Ưng, Heyward đành chịu. Lúc này, trong rừng, những tiếng gào thét lại ngừng, tiếng sung cũng im bặt, và tất cả những cặp mắt của hai bên đối phương đều đổ dồn vào kẻ khốn nạn đang đu đưa giữa trời đất trong một tình thế vô vọng. Người hắn bị gió chao đi chao lại, hắn không thốt lên một lời rên rỉ, kêu than nhưng đôi lúc, cặp mắt dữ tợn của hắn nhìn thẳng vào kẻ thù và, từ dưới nhìn lên, khuôn mặt rám đen của hắn hằn lên những nét kinh hoàng thất vọng. Ba lần người trinh sát động lòng thương giương súng lên rồi lại lặng lẽ hạ xuống, sự thận trọng bảo bác không được làm như vậy. Cuối cùng, quá mỏi, một bàn tay của tên Huron rời ra và thõng xuống. Hắn còn cố vươn lên để với lấy cành cây nhưng vô hiệu và trong khoảnh khắc cánh tay của hắn quờ quạng không khí. Một vệt lửa vọt ra khỏi nòng súng của Mắt Chim Ưng, một tia chớp lóe lên đồng thời. Tay chân kẻ khốn nạn run rẩy co quắp, đầu ngoẹo xuống ngực, rồi toàn thân nặng nề lao xuống dòng nước ngầu bọt. Mặt nước rẽ ra rồi khép lại, vẫn chảy xiết, và mãi mãi không bao giờ thấy vết tích của tên Huron xấu số ấy nữa.
Tuy thắng to nhưng không có một tiếng hò reo; hai cha con người Mohican nhìn nhau lặng lẽ, bàng hoàng. Một tiếng thét từ cánh rừng bên kia sông nổi lên, rồi cảnh vật lại trở nên yên tĩnh. Riêng Mắt Chim Ưng có vẻ tư lự, bác lắc đầu, lớn tiếng tự trách mình đã có một lúc yếu mềm, nói:

Đó là mồi cuối cùng trong sừng thuốc súng và là viên cuối cùng trong bao đạn của tôi. Thật là hành động của một đứa trẻ con! Nó rơi xuống sông hay chết thì đã sao vì nó không phải chịu đau đớn lâu. Uncas, cháu xuống xuồng lấy cái sừng lớn lên đây; đó là tất cả thuốc súng còn lại, và chúng ta sẽ phải cần đến hạt thuốc cuối cùng vì bác chẳng lạ gì bản chất bọn Mingo đâu.

Người thanh niên Mohican chấp hành ngay. Trong khi đó người trinh sát bực tức lộn cái bao không ra và lắc lắc cái sừng rỗng. Bác còn đang xem xét hai vật đó với một vẻ không vui, bỗng đâu một tiếng kêu xé tai của Uncas vang lên khiến cho đôi tai không thành thạo của Duncan cũng cảm thấy tiếng kêu báo hiệu một tai họa mới bất ngờ. Chợt nghĩ tới những vật báu mà anh đang cất giấu trong hang, người sĩ quan trẻ lo lắng đứng phắt lên, phơi cả người ra bất chấp nguy hiểm. Như bị hút theo, các bạn của anh cũng vùng dậy và tất cả đổ xô vào trong khe đá quen thuộc, nhanh đến nỗi đạn địch bắn sang tuyệt nhiên không chạm phải ai. Tiếng kêu bất thường của Uncas làm cho hai chị em Cora và cả anh chàng David bị thương chạy ra khỏi nơi ẩn nấp. Thoạt nhìn, mọi người hiểu ngay tầm quan trọng của tai họa đã khiến chàng thanh niên da đỏ vốn bình tĩnh phải thốt lên tiếng kêu hốt hoảng.
Cách tảng đá không xa, chiếc xuồng con của họ đang bập bềnh trên xoáy nước, hướng về phía dòng sông chảy xiết, chứng tỏ có kẻ bí mật điều khiển. Chợt thấy sự việc chẳng lành, người trinh sát bất giác giơ súng ngắm, nhưng viên đá xòe lửa mà không có tiếng nổ.

Quá chậm rồi, quá chậm rồi!
Mắt Chim Ưng thốt lên và buông khẩu súng vô dụng, vẻ tuyệt vọng. Tên tà giáo đã ra tới giữa dòng, và giá như còn thuốc cũng khó bắn kịp. Lúc ấy, tên Huron táo tợn nhô hẳn đầu ra khỏi chỗ núp, và trong lúc chiếc xuồng trôi nhanh theo dòng, y giơ tay vẫy và hú một tiếng to báo hiệu công việc đã trôi chảy. Từ cánh rừng bên kia sông tiếng hò hét và tiếng cười chế nhạo đáp lại, như thể có hàng chục con quỷ đang hò reo báng bổ trước linh hồn một người có đạo bị sa ngã.

Cho chúng bay cười thỏa thích, hỡi lũ tiểu yêu kia,
người trinh sát ngồi trên một mỏm đá, khẩu súng nằm chỏng chơ dưới chân,
vì ba tay súng nhanh và chính xác nhất trong khu rừng này chỉ còn là những cành cây mục hoặc những cặp sừng hươu bỏ đi từ năm ngoái.


Phải làm gì bây giờ,
Duncan hỏi; những phút lo âu thất vọng đã qua, lúc này anh sẵn sàng hành động,
Điều gì sắp đến với chúng ta?

Chẳng nói chẳng rằng, Mắt Chim Ưng đưa ngón tay lên đầu khoanh một vòng tròn, một cử chỉ đầy ý nghĩa khiến tất cả những người có mặt đều không hiểu nhầm được.

Nhất định tình thế của chúng ta không đến nỗi tuyệt vọng như vậy,
Duncan kêu lên.
Bọn Huron chưa sang tới đây chúng ta có thể sử dụng hai cái hang và chặn không cho chúng...


Bằng cái gì?
người trinh sát lạnh lùng vặn lại.
Bằng những mũi tên của Uncas hay những giọt nước mắt của hai cô gái! Không, không, anh còn trẻ, nhiều tiền và nhiều bè bạn; và ở tuổi đó, tôi biết, phải chết là điều đau khổ. Nhưng,
Mắt Chim Ưng liếc nhìn hai người Mohican,
nên nhớ rằng chúng ta là những người có dòng máu thuần khiết, hãy tỏ cho những người thổ dân của núi rừng kia thấy rằng người da trắng cũng ra đi dễ dàng như người da đỏ khi giờ đã điểm.

Duncan đưa mắt về phía người trinh sát đang nhìn và qua thái độ của hai người Anh điêng, anh thấy nỗi lo sợ của Mắt Chim Ưng là có căn cứ. Chingachgook ngồi trên một mô đá, tư thế đường hoàng, dao và rìu đã để sẵn bên cạnh; bác rút chiếc lông đại bàng ở trên đầu, vuốt mượt chỏm tóc duy nhất, sẵn sàng đón nhận nghi thức ghê tởm cuối cùng. Vẻ mặt bác bình thản và trầm tư, đôi mắt đen sáng quắc mất dần vẻ dữ tợn khi ra trận và đượm một màu sắc thích ứng với thử thách sắp tới mà bác đang chờ để vượt qua.

Tình thế của chúng ta không đến nỗi và không thể vô vọng như vậy được.
Duncan nói,
Có thể ngay bây giờ viện quân tới. Có thấy bóng quân thù nào đâu! Chúng đã ngán đánh nhau vì thua nhiều mà hy vọng thắng thì ít.


Có thể trong một phút hoặc một giờ nữa, bầy rắn độc ấy sẽ lần mò tới; ngay lúc này, chúng đang lẩn quẩn đâu đây, trong tầm tai nghe, bản chất của chúng như vậy; nhưng chúng sẽ đến và bằng một cách khiến chúng ta hết đường hy vọng! Chingachgook, người anh em của tôi,
Mắt Chim Ưng nói bằng tiếng Delaware,
chúng ta đã sát cánh bên nhau trong trận chiến đấu cuối cùng, và bọn Maqua sẽ là kẻ chiến thắng một khi đã hạ thủ được người quân tử của bộ tộc Mohican và người da trắng có đôi mắt nhìn đêm cũng như ngày, nhìn mây mù cũng như làn sương mỏng trên mặt suối.


Cứ để cho lũ đàn bà Mingo khóc chồng chúng nó,
Chingachgook đáp, kiêu hãnh và đanh thép,
Rin Lớn của bộ tộc Mohican đã cuộn khúc trong lều của chúng và chiến thắng của chúng đã bị vẩn đục bởi tiếng trẻ khóc cha không trở về. Từ khi tuyết tan tới giờ, mười một tên Mingo đã ngã xuống, xa nơi mồ mả tổ tiên, và sẽ không ai biết được nơi chúng nằm một khi cái lười của Chingachgook im lặng. Chúng có thể rút con dao thật sắc, chúng có thể vung thật nhanh lưỡi rìu trận vì kẻ thù lợi hại nhất đã rơi vào tay chúng. Uncas, cành cao nhất trên một thân cây cao quý, hãy kêu bọn hèn nhát kia nhanh tay lên kẻo tim chúng sẽ mềm nhũn và chúng sẽ biến thành đàn bà.


Chúng còn đang tìm xác đồng bọn giữa bầy cá!
người thủ lĩnh da đỏ trẻ tuổi nhỏ nhẹ đáp,
Bọn Huron đang bơi lội cùng với loài lươn chạch lầy nhầy! Chúng từ trên những cây sồi rơi xuống như trái quả chín mõm, và người Delaware cười chúng!


Đấy, đấy,
người trinh sát lẩm bẩm khi thấy cha con Chingachgook bộc lộ tình cảm một cách khác thường,
hai người da đỏ này đã bị kích động tinh thần; họ chọc tức bọn Maqua sớm kết liễu đời họ. Về phần ta, mang đầy dòng máu người da trắng, tốt hơn hết là hãy chết cho xứng đáng với màu da của mình, không một lời nguyền rủa trên môi và không chút ân hận trong lòng.


Sao lại chết?
Cora từ nãy như bị hút chặt vào một tảng đá vì khiếp sợ bước lên nói,
Tứ phía đều có đường thoát; các ông hãy chạy trốn vào rừng và cầu Chúa cứu giúp chúng tôi. Hãy đi đi, hỡi những con người dũng cảm, chúng tôi đã hàm ơn quá nhiều rồi và không muốn các ông phải chịu chung số phận hẩm hiu của chúng tôi nữa!


Tiểu thư biết quá ít những mưu mô của bọn Iroquois nếu nghĩ rằng chúng để cho ta có đường rút vào rừng,
Mắt Chim Ưng đáp, vốn tính thật thà, bác nói thêm:
Có điều chắc chắn là dòng nước xuôi kia có thể nhanh chóng đưa chúng ta ra khỏi tầm súng địch, không nghe thấy tiếng chúng hò hét nữa.


Nếu vậy thì hãy thử rút bằng đường sông đi. Tại sao còn chần chừ? Chẳng lẽ để kẻ địch tàn bạo sát hại thêm một số người nữa sao!


Tại sao ư!
người trinh sát nhắc lại, cặp mắt đầy kiêu hãnh nhìn quanh,
Thà chết thanh thản còn hơn sống bị lương tâm giày vò. Chúng tôi sẽ ăn nói ra sao một khi đại tá Munro hỏi chúng tôi đã bỏ rơi hai con của ông ở đâu và trong hoàn cảnh nào?


Hãy đi gặp cha tôi và thưa rằng ông đã phải rời bỏ chúng tôi để đến cầu người gấp phái quân cứu viện tới,
Cora tiến lại gần người trinh sát hơn, giọng sôi nổi,
hãy nói rằng bọn Huron đưa chúng tôi lên miền Bắc hoang vu, nhưng nếu biết hành động khôn khéo và khẩn trương thì vẫn có cơ cứu vãn; và cuối cùng, nếu ý Chúa muốn cho viện quân tới quá chậm.
Giọng nàng trầm xuống, gần như nghẹn ngào,
hãy chuyển đến cha tôi tình thương, những điều chúc phúc và những lời cầu nguyện cuối cùng của hai con gái người. Hãy khuyên nhủ người đừng khóc thương những đứa con bạc mệnh này và, với tấm lòng sùng kính của một tín đồ Cơ Đốc, hãy gắng chờ ngày gặp lại các con ở thế giới bên kia.

Khuôn mặt rắn rỏi và phong sương của người trinh sát biến sắc và khi Cora dứt lời, bác gục mặt, tay chống cằm, trầm ngâm suy nghĩ về những lời đề nghị của nàng. Cuối cùng, bác nói, đôi môi mím chặt, run run:

Những lời cô ta nói có lý và chứa đựng tinh thần Cơ Đốc giáo. Có những điều mà người da đỏ cho là đúng và phải nhưng lại là sai trái đối vời một người không có chút pha tạp trong máu để có thể bào chữa cho sự ngu xuẩn của mình. Chingachgook! Uncas! Hai người có nghe thấy cô gái mắt đen nói gì không?

Mắt Chim Ưng thuật lại với hai người bạn da đỏ bằng tiếng Delaware bình tĩnh và từ tốn nhưng có vẻ đã có chủ định. Người Mohican đứng tuổi nghe với một thái độ nghiêm túc, dường như suy ngẫm từng lời mà bác thấy rõ tầm quan trọng. Sau giây lát lưỡng lự, bác phẩy tay tỏ vẻ tán thành và buông gọn bằng tiếng Anh:
Được
bằng một giọng trịnh trọng đặc biệt của dân tộc bác. Rồi người chiến binh gài dao và rìu trận vào thắt lưng, lẳng lặng tiến tới rìa một tảng đá khá khuất nẻo. Tời nơi, bác dừng lại, chỉ tay vào rừng nói vài lời bằng tiếng dân tộc như cho mọi người biết con đường mình sắp đi, nhảy xuống nước rồi mất tăm.
Người trinh sát còn nán lại nói thêm với cô gái hào hiệp lúc này đang cảm thấy lòng nhẹ nhõm vì lời nói của mình đã có hiệu quả, bác bảo:

Đôi khi người trẻ cũng khôn ngoan chẳng kém người già. Những điều cô vừa nói thật chí lý, nếu không muốn dùng một danh từ khác hay hơn. Nếu kẻ địch dẫn bọn cô vào rừng, nghĩa là nếu chúng chưa giết ngay, hãy bẻ những cành cây con ở dọc đường và cố để lại dấu vết thật rõ. Nếu mắt người có thể nhìn thấy được, hãy tin là có một người bạn sẽ tới tận chân trời góc biển để tìm cô.

Nói rồi, người trinh sát siết chặt tay Cora, giơ khẩu súng lên nhìn bằng đôi mắt buồn bã và trìu mến, nhẹ nhàng đặt sang một bên rồi lao xuống nước, ngay chỗ Chingachgook vừa nhảy. Trong hồi lâu, bác bíu lấy tảng đá, nhìn xung quanh với một vẻ đau xót, chua chát nói:
Ví thử còn thuốc súng thì đâu sự nhục nhã này!
Rồi bác buông tay, mặt nước khép lại và người trinh sát cũng biến mất.
Tất cả mọi con mắt dồn về phía Uncas. Người chiến binh trẻ vẫn bình thản đứng tựa vào một phiến đá xù xì. Sau một phút chờ đợi. Cora chỉ xuống dòng sông và nói:

Các chiến hữu của anh đã đi rồi và lúc này, rất có thể họ đã được an toàn; anh còn chờ gì không đi theo họ?


Uncas ở lại đây,
người thanh niên Mohican điềm nhiên đáp lại bằng tiếng Anh.

Để làm cho cuộc vây bắt chúng tôi thêm khủng khiếp và để làm giảm bớt hy vọng giải thoát cho chúng tôi ư! Đi đi, hỡi chàng trai khảng khái,
Cora cúi nhìn xuống đất trước đôi mắt đăm đăm của người da đỏ; rồi, như cảm thấy uy lực của mình, nàng tiếp:
Hãy đến chỗ cha tôi và hãy tỏ ra là sứ giả tin cẩn nhất của tôi. Hãy thưa với cha tôi trao cho anh các phương tiện để chuộc lại tự do cho hai con gái của người. Đi đi! Đó là điều mong muốn, là lời thỉnh cầu của tôi!

Nét mặt cương nghị và bình tĩnh của người thủ lĩnh trẻ sầm xuống, nhưng anh không do dự nữa, nhẹ nhàng leo qua phiến đá rồi lao mình xuống dòng nước ngầu bọt. Mọi người nín thở nhìn theo; xa xa, phía hạ lưu, đầu người da đỏ thoáng nhô lên, rồi toàn thân ngụp xuống nước và biến mất.
Việc người trinh sát và hai người Mohican thoát thân một cách dễ dàng đã diễn ra trong vài phút, giữa lúc thời giờ quý như vàng. Sau khi nhìn Uncas lần cuối cùng, Cora quay lại nói với Heyward giọng run run:

Anh Duncan, tôi vẫn thường nghe anh khoe tài bơi lội; vậy hãy làm theo những con người chất phác và trung thành kia.

Người sĩ quan trẻ cười buồn bã chua chát:

Phải chăng Cora Munro đòi hỏi ở người bảo vệ mình một sự trung thành theo kiểu đó?


Bây giờ không phải lúc bàn cãi những chuyện tế nhị dông dài và những ý kiến sai lầm,
Cora đáp,
mà phải xem xét nhiệm vụ của mỗi người một cách công bằng. Ở đây anh không giúp được gì cho chúng tôi nữa; anh cần gìn giữ cuộc sống quý báu của mình cho những người bạn thân thiết khác.

Heyward không đáp; đôi mắt anh đăm chiêu nhìn cô gái Alice xinh tươi đang níu cánh tay anh như một đứa trẻ thơ cầu cứu. Ngừng một lát như để nén nỗi đau còn nhức nhối hơn cả những lo âu đã trải qua, Cora nói tiếp:

Anh nên nghĩ rằng tai họa lớn nhất đến với chúng tôi cũng chỉ là cái chết; đó là một món nợ mà ai cũng phải trả khi tới giờ Chúa gọi.


Có những tai họa còn khủng khiếp hơn cả cái chết,
giọng Duncan lạc đi, như bực bội trước thái độ ương ngạnh của Cora,
mà sự có mặt của một người sẵn sàng đem tính mạng ra để bảo vệ hai cô có thể ngăn ngừa được.

Cora không nói gì nữa, nàng kéo tấm khăn lên mặt, dìu em gái lúc này gần như vô tri vô giác vào tận cuối hang trong.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Cuối Cùng Của Bộ Tộc Mohican.