Chương 7


Dịch giả: Trương Đắc Vỵ
NXB Văn Học
Lũ người gớm ghiếc ấy không ngủ;
Trên những vách đá xa xa,
Ta thấy chúng ngồi đó.[32]
• GRAY
[32]
Thi sĩ
của Thomas Gray, nhà thơ Anh, 1716 - 1771.

Những tiếng kêu như vậy ở trong rừng là một báo hiệu có ích cho chúng ta,
Mắt Chim Ưng nói,
bởi vậy, ta không nên coi thường, nằm lì mãi trong hang. Hai tiểu thư cứ ở yên trong này, còn hai người Mohican và tôi sẽ ra ngoài kia canh gác, và tôi nghĩ rằng vị thiếu tá của trung đoàn 60 cũng sẽ cùng đi.


Tình thế của chúng ta nguy ngập lắm sao?
Cora hỏi.

Chỉ có ai đã phát ra những tiếng kêu kỳ quặc này để báo hiệu cho con người mới biết được nguy hiểm đang đe dọa chúng ta.
Người trinh sát đáp,
Tôi sẽ cảm thấy có tội cưỡng lại ý muốn đó nếu cứ nằm trong hang mà nghe những tín hiệu vang lên trong không trung. Ngay cả anh chàng yếu đuối kia, suốt ngày chỉ hát với hò, cũng bị tiếng kêu kích thích và, như anh ta nói,
sẵn sàng tiến ra trận tiền
. Nếu chỉ là chuyện đánh nhau thì tất cả chúng tôi đây đều biết và làm được không khó khăn gì; nhưng tôi nghe nói một khi có những tiếng kêu như vậy trong cõi trời đất này, điều đó báo trước một kiểu chiến tranh khác.


Nếu như tất cả những điều lo sợ của chúng ta chỉ xuất phát từ những nguyên nhân siêu nhiên thì chúng ta không có nhiều lý do để hốt hoảng, ông bạn ạ.
Cora điềm tĩnh nói tiếp,
Ông có chắc chắn kẻ thù của chúng ta không tìm ra một cách nào mới mẻ và khôn khéo để làm cho ta khiếp đảm và đánh bại dễ dàng hơn không?


Thưa tiểu thư,
người trinh sát nghiêm trang đáp,
ba chục năm trời nay, tôi đã nghe tất cả những thứ tiếng ở trong rừng như một người cần phải biết một khi sự sống và cái chết tùy thuộc vào đôi tai thính nhạy của mình. Không một tiếng gầm thét nào của loài báo, không một tiếng hót nào của con chim sáo hoặc tiếng kêu nào của bọn Mingo quỷ quái có thể đánh lừa nổi tôi! Tôi đã từng nghe tiếng rừng cây than thở như người trong cơn đau buồn; tôi đã luôn luôn lắng nghe tiếng gió rung nhạc trên cành cây và tôi cũng đã nghe thấy tiếng sấm chớp xé không trung, giống như tiếng nổ của cành cây bốc cháy, và khạc ra những tia lửa và những đám lửa vằn vèo nhưng chưa bao giờ tôi nghĩ rằng mình đã nghe thấy tiếng gì ngoài ý muốn của Thượng đế, người điều khiển muôn sự trong tay. Vậy mà cả hai người Mohican và tôi đây, một người da trắng mang dòng máu thuần khiết, đều không giải thích nổi tiếng kêu ta vừa nghe thấy. Tuy nhiên, chúng tôi nghĩ rằng tiếng kêu đó giúp ích cho chúng ta.


Thật kỳ lạ!
Heyward vừa nói vừa lấy hai khẩu súng lục mà anh để ở một chỗ khi vào hang,
Dù đó là dấu hiệu của hòa bình hay chiến tranh, ta cũng phải quan tâm. Ông bạn hãy dẫn đường tôi xin theo.

Ra khỏi nơi trú ẩn, họ bỗng thấy đầu óc sảng khoái vì được thở khí trời mát mẻ trong lành, khác hẳn không khí ngột ngạt trong hang. Một làn gió đêm lướt trên mặt sông như cuốn theo tiếng thác gầm vào những khe ngách của hai vòm hang; từ trong hang, tiếng thác đổ lại vọng ra nặng nề và đều đặn như tiếng sấm rền ở bên kia rặng núi xa xa. Trăng đã lên, lấp loáng trên mặt nước phía thượng nguồn; nhưng chỗ mấy người đang đứng, ở đầu mỏm một tảng đá, còn chìm trong bóng tối. Ngoài tiếng nước chảy xiết và đôi lúc những con gió rì rào thoảng qua, cảnh vật vẫn yên tĩnh trong đêm tối đìu hiu. Họ đưa mắt nhìn dọc phía bờ đối diện xem có hiện tượng gì có thể giải thích được tiếng kêu mà họ đã nghe thấy, nhưng vô hiệu. Dưới ánh trăng mờ ảo, cặp mắt lo âu và soi mói của họ chỉ bắt gặp những tảng đá nhẵn lì và những thân cây thẳng tắp im lìm.

Chẳng thấy gì cả ngoài bóng tối và sự tĩnh mịch của một đêm trăng đẹp.
Duncan thì thào,
Giá như vào lúc khác, cảnh đêm trăng đẹp Cora nhỉ! Nhưng thôi cứ tưởng tượng là ta đang sống an toàn; có lẽ cái điều đang làm cho cô khiếp sợ có thể thành một thích thú.


Nghe kìa!
Alice ngắt lời.
Một lần nữa, tiếng kêu lại nổi dậy, như từ lòng sông vọng lên, vượt ra khỏi những vách đá, luôn vào khu rừng rồi xa dần và tắt ngấm.

Có ai ở đây biết tiếng kêu đó là tiếng gì không?
Mắt Chim Ưng hỏi khi tiếng vọng cuối cùng đã chìm trong rừng cây,
Nếu có, xin cứ nói; riêng tôi nghĩ rằng tiếng kêu đó không thuộc về thế gian này.


Thế thì ở đây có một người có thể làm cho bác rõ.
Duncan đáp,
Tôi biết rõ tiếng kêu này vì đã nhiều lần nghe thấy ở chiến trường, trong những trường hợp thường hay xảy đến với người lính. Đó là tiếng kêu hãi hùng của một con ngựa hấp hối, thông thường khi nó bị đau đớn, nhưng cũng đôi khi vì khiếp sợ. Hoặc là con chiến mã của của tôi đang làm mồi cho thú rừng, hoặc nó nhìn thấy nguy hiểm mà không có cách nào tránh được: Trong hang, tôi không nhận ra, nhưng ở ngoài trời nghe rõ lắm, không thể nhầm được.

Người trinh sát và hai người bạn của bác nghe câu giải đáp đơn giản của của Heyward với một vẻ thích thú, chứng tỏ họ có những nhận định mới và gạt được những ý nghĩ bi quan đã làm cho họ hoang mang. Hai người Mohican thốt lên tiếng kêu quen thuộc, ra vẻ đắc chí vì sự thật đã lóe sáng trong đầu họ; sau một vài phút trầm ngâm suy nghĩ, người trinh sát lên tiếng:

Tôi không dám phủ nhận những điều anh vừa nói vì tôi ít am hiểu về ngựa, tuy sinh trưởng ở nơi nhiều ngựa. Chắc là bầy sói kéo tới bờ sông hò hú ngay trên đầu chúng, và lũ ngựa hoảng sợ đã cố sức gọi người đến cứu.
Rồi người trinh sát nói bằng tiếng Delaware:
Uncas, cháu hãy bơi xuồng tới và quẳng cả loài sói lang và làm cho chúng ta sáng mai không còn một con ngựa nào trong lúc ta rất cần để đi được nhanh.

Người thổ dân trẻ tuổi vừa xuống tới bến nước, bỗng một tiếng hú dài nổi lên, lúc đầu ở phía bờ sông bên kia, sau vang lên trong rừng sâu, như thể lũ sói chợt hoảng sợ, rủ nhau bỏ mồi tháo chạy. Theo bản năng, Uncas quay vội trở về, rồi ba người lại thì thầm bàn bạc sôi nổi. Cuối cùng, Mắt Chim Ưng quay về phía những người da trắng nói:

Chúng ta như những kẻ đi săn mất phương hướng, đã bao ngày không nhìn thấy mặt trời, nhưng giờ đây chúng ta đã bắt đầu thấy những dấu hiệu chỉ lối cho ta, và đường đi đã sạch chông gai. Các bạn hãy lại đằng kia ngồi dưới bóng cây sồi mà ánh trăng in hình xuống mặt đất, bóng nó còn dày hơn bóng thông đấy, và hãy chờ xem Chúa ban phát những gì cho ta. Xin nói chuyện khẽ thôi, và có lẽ tốt hơn và khôn hơn là ai nấy chỉ nên suy nghĩ riêng mình.

Người trinh sát nói với một giọng rất hồ hởi, không còn vẻ băn khoăn lo lắng. Rõ ràng câu trả lời của Heyward về tiếng kêu kỳ quặc mà kinh nghiệm của bác không giải thích nổi, đã làm tiêu tan nỗi lo sợ chốc lát của bác. Và tuy nhìn rõ thực tế hiểm nghèo hiện tại, bác sẵn sàng đem cả nghị lực và lòng dũng cảm của mình ra để đối phó. Dường như hai người thổ dân cũng cùng chung ý nghĩ; họ đứng vào những vị trí có thể bao quát được cả hai bên bờ mà không bị phát hiện. Hành động của họ như nhắc nhở Heyward và các bạn anh phải thận trọng làm theo. Người sĩ quan trẻ vác ở trong hang ra một bó cành de vàng và xếp vào khe rãnh nằm giữa hai cái hang cho chị em Cora ngồi, ở đó họ được các thành đá che chắn, không sợ đạn bắn phải; và để hai nàng yên lòng, anh cam đoan nếu có chuyện gì nguy hiểm, họ sẽ được báo trước. Bản thân Heyward cũng đứng gác ngay gần đấy để có thể trao đổi khẽ, đề phòng nói to sẽ nguy hiểm. Anh chàng David cũng bắt chước những người dân sơn cước, nép mình trong ngách đá, cố giấu cho đôi chân tay lêu nghêu của mình không đập vào mắt kẻ địch.
Thời gian trôi qua, êm ắng. Trăng lên đỉnh đầu, trải ánh sáng dịu lên hai cô gái yêu kiều đang ôm lấy nhau trong giấc ngủ êm đềm. Heyward choàng tấm khăn rộng của Cora lên hai người tuy anh rất muốn ngắm nhìn cảnh tượng đẹp mắt như vậy, rồi anh cũng gối đầu lên một hòn đá. Còn chàng David đã bắt đầu phát ra những âm thanh mà, lúc tỉnh táo hơn, đôi tai tinh tế của anh ắt phải thấy chối. Tóm lại, cả bốn người thiếp đi mê mệt, không cưỡng nổi cơn buồn ngủ. Riêng Mắt Chim Ưng và hai cha con người Mohican vẫn tỉnh táo, không mệt mỏi bảo vệ cho họ. Thân hình ba người bất động, như thể hòa lẫn vào đá mắt vẫn không ngừng dõi theo hàng cây đen ngòm bao phủ đôi bờ con sông nhỏ. Không ai nói câu nào, và cố hết sức chú ý cũng không nghe thấy tiếng thở của họ. Kinh nghiệm dạy cho họ phải thận trọng quá mức như vậy, cho nên kẻ thù dù tinh khôn đến mấy cũng không thể đánh lừa được họ. Cứ như thế, họ canh gác suốt đêm mà không thấy động tĩnh gì. Trăng đã lặn, một vệt sáng yếu ớt chiếu xuống ngọn cây, ngay chỗ dòng sông uốn khúc ở mé hạ lưu, báo hiệu trời sắp sáng.
Lúc này mới thấy Mắt Chim Ưng động đậy. Bác trườn mình trên những tảng đá và đến gọi Duncan đang say sưa ngủ.

Đã đến giờ lên đường,
bác khẽ gọi,
đánh thức hai cô gái dậy và chuẩn bị xuống thuyền khi nào tôi chở tới bến.


Đêm qua có yên tĩnh không?
Heyward hỏi,
Cơn buồn ngủ làm cho tôi mất cả tỉnh táo.


Tất cả vẫn yên tĩnh như lúc nửa đêm. Khẽ thôi, và nhanh tay lên.

Duncan đã tỉnh hẳn; anh vội nhấc tấm khăn quàng che hai cô gái đang ngủ. Nửa tỉnh nửa mê, Cora vung tay lên như xua đuổi anh, còn Alice lẩm bẩm nói nhỏ nhẹ:
Không đâu, cha thân yêu chúng con không bị bỏ rơi, có anh Duncan ở bên chúng con mà.


Phải, cô bé ngây thơ dịu dàng ạ,
chàng thanh niên khe khẽ nói,
Duncan có đây, và chừng nào Duncan này còn sống và nguy hiểm còn đe dọa, anh không rời bỏ em đâu. Cora! Alice! Dậy đi thôi, đã đến giờ khởi hành rồi!

Đáp lại câu nói của Heyward cô em bỗng hét lên một tiếng còn cô chị đứng phắt dậy trước mặt chàng, nét mặt bối rối kinh hoàng. Số là Heyward chưa dứt lời, bỗng đâu những tiếng gào thét nổi lên làm cho máu trong người anh đổ dồn về tim. Trong khoảng một phút đồng hồ, tưởng như bầy quỷ sứ dưới địa ngục chiếm cả không gian và đang biểu lộ bản chất tàn bạo của chúng bằng những âm thanh man rợ. Những tiếng hò hét, không biết từ phía nào tới, tràn ngập khu rừng, và trong còn hốt hoảng, mọi người tưởng tượng nghe thấy cả ở trong hang, trên những tảng đá, dưới lòng sông, trên không trung. Giữa cảnh náo động inh tai nhức óc, David vùng dậy, thân hình cao lêu đêu, hai tay để lên tai kêu to:

Ở đâu có những tiếng chối tai đến thế! Quỷ sứ sống hay sao mà con người lại có thể thốt ra những tiếng kêu như vậy!

David phơi cả người ra là một điều bất cẩn. Liền đó, phía bờ sông bên kia lóe lên những tia lửa và hàng chục phát bùng nổ vang; thầy quản hát xấu số quay lơ bất tỉnh ngay trên phiến đá mà anh vừa đánh một giấc dài. Thấy chàng Gamut ngã, bọn địch hét lên những tiếng kêu đắc thắng. Hai người Mohican cũng hiên ngang đáp lại sự áp đảo của đối phương. Lúc này tiếng súng nổ mau và gần hơn, nhưng cả đôi bên đều khéo léo không để hở người cho phía bên kia nhằm vào. Trong lòng lo âu Duncan lắng tai nghe xem có tiếng mái chèo không, nghĩ rằng chỉ có cách chạy trốn để thoát thân. Con sông vẫn chảy xiết, nhưng trên dòng nước đen ngòm vẫn không thấy chiếc xuồng xuất hiện. Trong óc anh vừa nảy ra ý nghĩ rằng người trinh sát đã độc ác bỏ rơi mọi người, chợt đâu từ tảng đá bên cạnh vút ra một luồng lửa; một tiếng rú dữ dội, tiếp theo là tiếng kêu hấp hối, báo cho anh biết tử thần, từ cây súng lợi hại của Mắt Chim Ưng phóng ra, đã hạ thủ một tên địch. Tuy mới thiệt hại nhẹ, những kẻ tấn công đã vội rút lui, và khu rừng lại yên tĩnh như trước khi xảy ra vụ náo động bất ngờ. Lợi dụng thời cơ Heyward lao đến bên chàng Gamut và khiêng anh vào trong khe trú ẩn của hai chị em Cora; một lát sau, cả đoàn cùng tụ tập tại nơi tương đối an toàn này.

Anh chàng khốn khổ này còn giữ được chỏm tóc đấy.
Mắt Chim Ưng vừa nói vừa thản nhiên xoa đầu David,
nhưng anh ta đã chứng minh rằng có người sinh ra với một cái lưỡi quá dài. Thật điên rồ phô bày cả thân hình cao lêu đêu trước bọn người man rợ hung tợn. Tôi chỉ lấy làm lạ rằng anh ta đã thoát chết.


Anh ấy không chết ư?
Cora cất tiếng hỏi, giọng khàn khàn chứng tỏ sự sợ hãi trong con người nàng đang tấn công mãnh liệt vào vẻ bình tĩnh bề ngoài,
Liệu chúng ta có thể làm gì để cứu con người bất hạnh đó không?


Tim anh chàng vẫn đập, và sau khi ngủ được một giấc, anh ta sẽ tỉnh lại, và sẽ khôn ngoan hơn cho tới ngày tận số.
Mắt Chim Ưng vừa liếc nhìn David nằm bất động vừa nạp đạn rất chính xác,
Uncas, hãy khiêng anh ta vào hang và đặt lên đống dẻ vàng. Càng ngủ được lâu càng tốt vì với một thân hình dài như vậy, ta e rằng anh ấy không tìm đâu được một nơi ẩn nấp trên những tảng đá này; còn như hát hò thì chẳng có tác dụng gì đối với bọn Iroquois đâu.


Bác cho rằng bọn chúng sẽ tấn công nữa sao?
Heyward hỏi.

Tôi không nghĩ rằng một con sói đói đang thèm ăn lại chịu đớp mồi một miếng. Chúng mất một người, và theo lệ của chúng, khi thua thiệt và đánh úp không thành công, chúng thường rút lui. Nhưng chúng sẽ trở lại với những mưu chước mới để bao vây và chiếm lấy mảng da đầu của ta. Nguồn hy vọng độc nhất của chúng ta,
Mắt Chim Ưng ngửng mặt lên và trên khuôn mặt khắc khổ, một vẻ lo âu thoáng qua như bóng mây đen,
là giữ vững vị trí cho tới khi đại tá Munro phái quân tới ứng cứu. Cầu trời cho việc đó sớm được thực hiện, và phải có một người chỉ huy am hiểu tục lệ của dân da đỏ.


Hẳn Cora thấy rõ số phận may rủi của chúng ta,
Heyward nói,
Bây giờ, chỉ còn hy vọng vào sự quan tâm và kinh nghiệm của cha cô. Thôi, cô và Alice hãy vào trong hang; ít ra trong đó còn tránh được những hòn đạn giết người của kẻ địch và còn làm được một việc hợp với bản chất dịu dàng của mình là săn sóc người bạn đồng hành bất hạnh của chúng ta.

Hai chị em đi theo Heyward vào hang ngoài thì thấy David đã bắt đầu rên, báo hiệu anh đang hồi tỉnh. Heyward dặn dò hai người chăm sóc kẻ bị thương rồi vội vã quay gót.

Anh Duncan!
tiếng Cora run run gọi khi Heyward ra tới cửa hang. Anh quay lại. Gương mặt Cora nhợt nhạt như mặt người chết đôi môi mấp máy, mắt nhìn theo với một vẻ cầu khẩn khiến phải trở lại bên nàng,
Anh Duncan hãy nhớ là sự an toàn của anh cần thiết như thế nào cho sự an toàn của chúng tôi, rằng anh được cha tôi giao phó một trách nhiệm thiêng liêng, rằng mọi việc đều tùy thuộc vào sự khôn ngoan và thận trọng của anh, tóm lại…
Mặt nàng hồng lên vì bẽn lẽn, hai thái dương đỏ ửng, nàng nói tiếp:
Anh thật xứng đáng với lòng quý mến của những người trong gia đình Munro.


Nếu có cái gì thúc đẩy lòng ham sống tầm thường của tôi, đó chính là những lời nói tốt đẹp này.
Heyward đáp, đôi mắt vô tình quay sang nhìn cô gái Alice trẻ trung đang đứng yên.
Người trinh sát kia sẽ cho cô hay là với tư cách một thiếu tá trung đoàn 60, tôi có nhiệm vụ tham gia chiến đấu; nhưng công việc không khó khăn gì, vấn đề chỉ là giữ chân lũ chó săn kia trong một vài giờ thôi.

Rồi không chờ câu trả lời, Heyward rời hai chị em và đi tới chỗ người trinh sát cùng hai người da đỏ vẫn đang núp trong khe đá nằm giữa hai cái hang, tới nơi, thấy Mắt Chim Ưng đang nói:

Uncas, bác đã bảo rồi, cháu phí phạm thuốc đấy, súng sẽ giật làm chệch đường ngắm. Ít thuốc ít chì thôi, và phải có một cây súng dài, thế là đủ để bắt một tên Mingo thét lên tiếng kêu ngắc ngoải. Ít ra, đó cũng là kinh nghiệm của bác khi phải đối phó với bọn chúng. Nào, ta hãy trở về nơi ẩn nấp vì không ai có thể nói trước bọn Maqua sẽ tấn công lúc nào và từ hướng nào.

Hai cha con người da đỏ lặng lẽ về vị trí của mình trong những ngách đá ở đó họ có thể khống chế kẻ địch nếu chúng tiến lại gần chân thác nước. Ở giữa hòn đảo nhỏ có một bụi cây thông con cằn cỗi; nhanh như một con hươu, Mắt Chim Ưng lao tới, bám sát sau lưng là Duncan. Họ nấp vào đó, dựa vào địa hình, giữa những đám cây và những phiến đá rải rác. Bên trên hai người có một tảng đá nhẵn tròn, nước đùa giỡn xung quanh rồi lao xuống những vực thẳm. Lúc này, trời đã sáng bạch; bờ bên kia hiện rõ nét, nhìn quá vào trong rừng có thể thấy rõ mọi vật dưới vòm thông tối màu.
Phút chờ đợi dài dằng dặc và đầy lo âu, nhưng vẫn không thấy dấu hiệu một cuộc tấn công mới, Duncan đã vội mừng thầm là đợt phản công vừa rồi đạt hiệu quả vượt dự kiến, và kẻ địch đã phải rút lui. Anh ngập ngừng nói ý kiến của mình với Mắt Chim Ưng.

Anh không hiểu rõ bản chất của bọn Maqua,
người trinh sát lắc đầu hoài nghi nói,
nếu cho rằng chúng dễ dàng bỏ cuộc một khi chưa lột được da đầu của đối thủ. Bọn khốn kiếp gào thét hồi sáng có tới bốn chục tên; chúng biết quá rõ quân số và lực lượng của ta nên sẽ không bỏ mồi ngay đâu. Suỵt, hãy nhìn con sông về phía thượng lưu, ở ngay chỗ nước húc vào những tảng đá kia kìa. Tôi không là người nữa nếu không phải lũ quỷ sứ liều mạng kia đang bơi ở ngay chân thác nước và, rủi thay, chúng đã tới đầu mỏm hòn đảo. Khẽ chứ, anh bạn, hãy nấp cho kín kẻo chỉ một vòng lưỡi đao là tóc sẽ lìa khỏi đầu đấy.

Heyward nhô đầu ra khỏi chỗ nấp thì thấy kẻ thù tiến lại gần cực kỳ táo bạo và khôn khéo. Nước ở đây bào mòn đá mềm khiến cho ngọn thác không lao thẳng xuống như ở những nơi khác. Một số tên địch khát máu liều mạng nhảy xuống nước để làn sóng cuốn chúng tới đầu mỏm hòn đảo; chúng hiểu rằng nếu bơi được tới đó thì sẽ áp sát những người chúng định hãm hại. Mắt Chim Ưng nói vừa dứt, đã thấy có bốn cái đầu lấp ló sau mấy khúc gỗ đang trôi lềnh bềnh; có thể những khúc gỗ nằm lăn lóc trên các phiến đá gợi ý cho bọn chúng thực hiện một việc làm liều lĩnh như vậy. Một lát sau, bóng một tên thứ năm bập bềnh trên dòng thác, cách hòn đảo không xa. Tên da đỏ vùng vẫy để bơi vào nơi an toàn; nhờ dòng nước chảy xiết, hắn đã giơ được một cánh tay lên cho đồng bọn bắt lấy, nhưng rồi lại bị nước xoáy cuốn ra xa; hắn như bị hất lên trời, hai cánh tay giơ thẳng, con ngươi lồi ra, rồi toàn thân lao xuống vực sâu rộng hoác và chìm nghỉm. Chỉ nghe thấy một tiếng kêu dữ dội và tuyệt vọng nổi lên từ đáy vực, rồi cảnh vật lại im lìm như một nấm mồ.
Sự thôi thúc đầu tiên của Duncan, xuất phát từ lòng thương người, là xông ra cứu kẻ bị nạn, nhưng anh cảm thấy bị chôn chân tại chỗ bởi cánh tay sắt của người trinh sát cứng rắn.

Anh muốn chúng ta mất mạng cả hay sao?
Mắt Chim Ưng nghiêm mặt nói,
Thế là đỡ được một mồi thuốc súng trong lúc đạn dược quý như hơi thở đối với một con hươu đang bị săn lùng. Hãy nhồi thuốc mới vào hai khẩu súng lục vì hơi sương từ thác nước tỏa ra có thể làm ẩm chất lưu huỳnh, và chuẩn bị đánh giáp lá cà trong lúc tôi nổ súng vào bọn địch khi chúng lao tới.

Nói xong, bác đưa một ngón tay lên miệng, thổi lên một tiếng dài và gắt, từ phía những tảng đá do hai người Mohican canh gác, có tiếng đáp lại. Giữa lúc tiếng sáo hiệu vang lên, Heyward thấy mấy cái đầu thập thò sau những khúc gỗ nổi rải rác trên mặt nước rồi vụt biến mất. Có tiếng sột soạt nhẹ sau lưng làm anh quay đầu lại. Cách vài bước, Uncas đang bò tới, Mắt Chim Ưng nói bằng tiếng Delaware, và người thủ lĩnh da đỏ trẻ chiếm lĩnh vị trí một cách rất thận trọng và bình tĩnh. Những phút chờ đợi khiến Heyward sốt ruột, bồn chồn; còn người trinh sát lại coi đây là một dịp tốt để giảng cho hai người bạn trẻ về nghệ thuật sử dụng một cách khéo léo các loại súng.

Trong tất cả các thứ vũ khí,
bác mở đầu,
loại súng nòng dài có đường rãnh và bằng kim loại nguyên chất, là nguy hiểm nhất một khi trong tay người bắn giỏi; tuy vậy, nó đòi hỏi phải khỏe tay, nhanh mắt và nạp đạn chính xác, có như thế mới phát huy hết tính năng của nó. Các nhà làm súng có lẽ ít chịu đi sâu vào nghề nghiệp khi họ sản xuất súng bắn chim và súng ngắn dùng cho kỵ sĩ…

Uncas bỗng thốt lên một tiếng kêu nhỏ, ngắt lời Mắt Chim Ưng.

Ta thấy rồi, cháu ạ; ta thấy bọn chúng rồi!
Người trinh sát nói tiếp,
Chúng tập hợp lại để xông tới đây, nếu không chúng đã giấu những cái lưng bẩn thỉu dưới những khúc gỗ rồi. Được, cứ mặc chúng,
vừa nói Mắt Chim Ưng vừa kiểm tra lại hòn đá lửa,
tên đi đầu sẽ phải chết, dù là tướng Montcalm chăng nữa!

Vừa lúc đó, khu rừng lại tràn ngập tiếng gào thét; theo hiệu lệnh, bốn tên da đỏ lao ra khỏi đống gỗ nổi. Tình thế căng thẳng và hãi hùng, Heyward nóng lòng muốn xông ngay lên đối mặt với quân thù, nhưng thái độ bình tĩnh của Mắt Chim Ưng và Uncas đã ghìm anh lại. Khi bọn địch vọt qua những tảng đá đen ngăn cách hai bên đối phương, mồm gào lên những tiếng hò hét man rợ nhất và chỉ còn cách ba người vài sào, nòng súng của Mắt Chim Ưng từ từ nhô khỏi đám bụi rậm và nhả đạn. Thật là đòn chí tử, tên Anh điêng đi đầu chồm lên như một con hươu bị thương, rồi gục xuống, đầu đâm vào kẽ đá.

Nào Uncas!
người trinh sát rút con dao dài, đôi mắt tinh nhanh sáng long lanh,
Trong số ba tên tiểu yêu đang hò hét, hãy thịt thằng chạy sau cùng; hai tên kia thì ăn chắc rồi!

Uncas chấp hành; thế là chỉ còn phải đương đầu với hai tên. Heyward trao cho Mắt Chim Ưng một khẩu súng ngắn rồi cả hai lao xuống cái dốc nhỏ hướng về kẻ địch. Họ cùng nổ sung nhưng đều không trúng.

Đã biết mà! Đã bảo mà!
người trinh sát càu nhàu, khinh bỉ quẳng khẩu súng nhỏ bé vô dụng xuống nước,
Lại đây lũ chó ngao khát máu kia! Chúng mày sẽ phải chạm trán với một người có dòng máu không pha tạp.

Vừa dứt lời đã thấy một tên da đỏ khổng lồ, nét mặt đầy sát khí xông tới; đồng thời Duncan cũng phải đánh giáp lá cà với một tên khác. Mắt Chim Ưng và tên địch đều trổ hết tài để ghìm cánh tay của đối phương đang giơ lưỡi dao nguy hiểm. Trong gần một phút đồng hồ, họ nhìn nhau trừng trừng, vận dụng hết gân cốt để làm chủ tình thế. Cuối cùng, những bắp thịt rắn chắc của người da trắng đã thắng đôi cánh tay kém tập luyện của tên da đỏ; người trinh sát càng đánh càng hăng làm cho tay của y từ từ nhả ra; thế là bác rút được cánh tay đang cầm con dao nhọn và phóng luôn một nhát trúng tim nó. Heyward bị dồn vào một tình thế quyết liệt hơn. Lưỡi gươm mỏng mảnh của anh gãy đôi ngay phút giao tranh đầu tiên. Tay không vũ khí anh chỉ còn trông mong vào sức lực và lòng quyết tâm của mình để bảo vệ tính mạng. Sức lực và quyết tâm đều không thiếu, song anh đã gặp phải một đối thủ ngang tài. May sao anh đã làm cho tên địch đánh rơi dao xuống đất. Cuộc vật lộn diễn ra ác liệt, cả hai đều cố sức đẩy địch thủ của mình từ trên mỏm đá cao vút xuống vực thẳm. Mỗi phút trôi qua càng đưa dần hai người tới bên bờ vực sâu, và Duncan thấy đã đến lúc phải dốc hết sức lực ra để đánh bại kẻ địch. Hai bên đều mang hết sức bình sinh và kết quả là cả hai đều mấp mé trên miệng vực. Heyward cảm thấy tay tên địch bóp chặt cổ mình và nhìn thấy hắn cười độc ác, nhưng anh hy vọng rằng có chết cũng sẽ trả thù và bắt hắn phải chịu chung số phận; lúc này người sĩ quan trẻ cảm thấy lực đuối dần trước một sức mạnh không gì cản nổi, và anh đã phải trải qua những phút ngắc ngoải khủng khiếp nhất. Giữa lúc muôn phần nguy ngập, một bàn tay đen sạm và một lưỡi dao sáng loáng vung lên trước mặt anh; tên Anh điêng rời tay ra, máu chảy ròng ròng từ cổ tay bị tiện đứt; khi bàn tay cứu mạng của Uncas kéo anh lùi xa miệng vực, Duncan còn nhìn thấy nét mặt dữ tợn và tuyệt vọng của tên địch trong lúc y lăn xuống vực một cách bi thảm và vô vọng.
Mắt Chim Ưng cũng vừa giải quyết xong địch thủ của mình, bác vội kêu lên:
Nấp ngay! Nấp ngay đi! Mất mạng bây giờ! Công việc mới xong một nửa!

Người thanh niên Mohican thét vang một tiếng kêu đắc thắng, leo lên tảng đá mà hồi nãy cả bọn đã lao xuống để chiến đấu trở về vị trí ẩn nấp cũ bên những phiến đá và lùm cây, theo sau là Duncan.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Cuối Cùng Của Bộ Tộc Mohican.