Chương 1147: Tranh tranh, cuối cùng tôi cũng có thể báo thù cho cậu rồi!


Lãnh Dịch Diêm, đến lượt cậu lên sân khấu rồi đấy!


Nói xong, Trang Minh An thong dong bước khỏi bục làm lễ.

Năm nay 8anh ta đã gần năm mươi tuổi, mà lại phải vạch trần những hành vi của mình và Ôn Tri Diên trước mặt nhiều người như vậy.
Ôn Tri Diên nằm trên mặt đất đau đến mức suýt ngất đi, mắt hoa lên, trước mắt tối sầm lại.
Mà hành động của Lãnh Dịch Diễm cũng khiến mọi người trong phòng đứng bật dậy.
Chuyện gì thế này? Rõ ràng tự cậu ta muốn tổ chức hôn lễ, bây giờ lại thành cảnh tượng như thế này.
Đúng3 là mẹ nó khó xử! Nhưng anh ta không có lựa chọn khác.
Đây là biện pháp duy nhất giúp nhà họ Trang không bị hủy diệt.
Người đàn ông kia quá độc ác! Sau khi Trang Minh An xuống sân khấu, Ôn Tri Diên nằm dưới đất ôm bụng, nhếch nhác ngẩng đầu lên.
Cô ta nhìn quanh bốn phía, cuối cùng thấy được bóng dáng màu trắng kia ở cuối sảnh tiệc.
Ánh mắt cô ta lại sáng lên, c5ô ta mấp máy môi khẽ gọi,
Anh Diêm...
Chỉ cần anh ấy tin mình thì cho dù Trang Minh An có nói gì cũng vô dụng! Ôn Tri Diên không ngừng tự trấn an, cũng từ đó tìm được sức mạnh.
Nếu sớm biết có thể ở bên Lãnh Dịch Diệm thì cô ta đã tình nguyện không làm bất cứ chuyện gì, an ổn làm cô Hai nhà họ Ôn là được rồi.
Ôn Tri Diên đặt hi vọng cuối cùng lên Lãnh Dịch Diêm, bước thêm vài bước, không nhịn được rơi nước mắt,
Anh Diêm, em...
Nhưng cô ta còn chưa nói hết câu, thứ chào đón cô ta lại là...
một cú đạp mạnh.

A...

Đời này Ôn Tri Diên không bao giờ ngờ, đôi giày da sáng bóng của Lãnh Dịch Diêm lại đạp thẳng vào bụng cô ta như vậy.
Máu tươi loang ra nhuộm đỏ chiếc váy cưới màu trắng thật chói mắt.
Lúc này Lãnh Dịch Diêm đã đứng trước mặt cô ta, Ôn Tri Diên đỏ mắt vươn tay về phía cậu ta,
Anh Diêm, dẫn em đi đi...

Đi đâu cũng được! Cho dù rời khỏi thành phố này đi tha hương, cho dù là về nông thôn cũng được, chỉ cần không phải ở đây, không cần phải đối mặt với những chuyện khó chịu kia là được rồi.
Cô ta hối hận rồi.
Cô ta khó khăn đứng lên, bị mấy lớp váy cưới vướng víu làm suýt ngã mấy lần.
Mãi mới đứng thẳng lên được, cô ta lảo đảo bước tới chỗ Lãnh Dịch Diêm,
Anh Diêm, mình đi thôi...
Cô ta không muốn nói thêm gì cả, cũng không cần đám cưới nữa.
Không cần gì hết, chỉ cần anh ấy là được rồi! Cô ta tập tễnh bước vài bước chân lại bỗng nhũn xuống, lảo đảo suýt ngã.
Cú đạp của cậu ta mạnh như thế nào, mọi người đều có thể nhận ra.

Mà Lãnh Dịch Diễm cũng không để ý ánh mắt của mọi người, ngồi xuống nhìn thẳng Ôn Tri Diên, giọng nói bình tĩnh,
Cô yêu tôi sao?


Ôn Tri Diên đau đến không nói lên lời, lại vẫn gật đầu thật mạnh.

Một lúc lâu sau cô ta mới khẽ thì thào như muỗi kêu,
Anh Diêm, em yêu anh!
Cô ta vất vả lắm mới nói được cả câu, mà cũng rất trịnh trọng.

Lãnh Dịch Diêm thản nhiên gật đầu, dùng tay ấn mạnh lên bụng cô ta,
Vậy cô tình nguyện chết vì tôi không?

Dịch Diêm, đừng có nói lung tung!
Lãnh Dịch Trì khẽ kêu lên.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Dấu Yêu.