Chương 1148: Cô nghĩ tôi sẽ để cô sống yên ổn sao?



Dịch Diêm...
Ôn Tranh khẽ thì thầm, mọi chuyện bỗng chốc trở nên sáng tỏ.

Chẳng trách cậu ta lại đột ngột đến Malaysia...

Chẳng tr8ách bỗng nhiên tính tình cậu ta thay đổi...
Thật quá hoang đường! Cậu ta lẳng lặng một mình bao lâu9 như vậy chỉ để báo thù cho Ôn Tranh thôi ư? Vậy sao không nói ra cơ chứ? Cậu ta không sợ có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra nửa chừng hay sao?! Ông 6cụ Lãnh tức giận ôm ngực, không ngừng lẩm bẩm:
Đúng là nhà không có phúc mà, nhà không có phúc...
Ngay cả ông Lệ và ông cụ Ôn Sùng Lễ cũng tỏ vẻ 5không đồng tình.
Có lẽ người tỉnh táo nhất ở đây chỉ có bản thân Lãnh Dịch Diêm.
Cậu ta thấy phản ứng của mỗi người, cũng nhận ra Ôn Tranh đang muốn đi tới đây, nên đang ngồi xổm dưới đất cũng chỉ giơ tay lên cười khẽ với Ôn Tranh:
Tranh Tranh, đừng đến đây, xem trò vui là được rồi!
Trong khoảnh khắc này, Lãnh Dịch Diêm như đã khôi phục dáng vẻ bướng bỉnh bất trị lúc xưa, nụ cười cũng không còn nặng nề nữa, đôi mắt đen láy lấp lánh linh lợi.
Chẳng trách cậu ta khăng khăng đòi kết hôn với Ôn Tri Diên.
Rất nhiều chi tiết vốn mơ h3ồ bỗng sáng tỏ.
Không chỉ Ôn Tranh hiểu ra, mà người nhà họ Lãnh cũng hiểu.
Lãnh Dịch Diêm lưu luyến dời ánh mắt khỏi khuôn mặt của Ôn Tranh, quay đầu nhìn về phía Ôn Tri Diên dưới đất, khinh miệt trào phúng,
Tôi đang hỏi cô đây, cô đã yêu tôi như vậy, cô có tình nguyện chết vì tôi không?
Vì cậu ta vừa nhấn lên bụng Ôn Tri Diên cho nên ngón tay bị dính vết máu.
Lãnh Dịch Diêm ghê tởm nhíu mày, chùi sạch vết máu lên má Ôn Tri Diên.
Ôn Tri Diên nằm bất động hồi lâu, trợn to mắt nhìn Lãnh Dịch Diêm chăm chú, trong đầu không ngừng tua lại cảnh mấy tháng nay Lãnh Dịch Diêm yêu thương chiều chuộng cô ta.
Đều là giả ư? Sao có thể giả được chứ?! Ôn Tri Diên không tin, mắt cô ta ngập nước, thừa dịp Lãnh Dịch Diêm chưa rụt tay về bên nắm chặt lấy,
Anh Diệm, có phải anh...

bị người ta đe dọa không?
Sự xuất hiện của Trang Minh An khiến cô ta cảm thấy rất bất thường.

Có phải có biến cố gì xảy ra cho nên anh Diêm mới đối xử với cô ta như vậy không? Bao nhiêu ngày đêm yêu thương kề cận, sao có thể ngay lập tức thay đổi như vậy được?! Những lần đầu ấp tay gối, những lời yêu thương cô ta nói với anh, đâu phải anh không hiểu.

Lãnh Dịch Diêm liếc bàn tay Ôn Tri Diên đang nắm tay mình, nhướng mày gạt phắt cô ta ra,
Sao cô lại cảm thấy tôi bị đe dọa? Vì cô sao?
Ôn Tri Diên gật đầu liên tục,
Anh Diệm, anh đừng để bọn họ đe dọa, em thật sự không sao.
Tình yêu quả là thứ khiến người ta mù quáng! Lãnh Dịch Diêm tặc lưỡi, khẽ liếm môi,
Ôn Tri Diên, bây giờ tôi thật sự tin là cô yêu tôi rồi.

Nếu không sao cô có thể tự tin đến độ cho rằng tôi sẽ thích thứ rác rưởi như cô chứ?
Lời nói khiến ta tổn thương nhất chính là lời sỉ nhục từ miệng người mà mình yêu tha thiết.

Ôn Tri Diên hoảng hốt nhìn Lãnh Dịch Diêm, lắc đầu thì thào,
Không phải, anh Diêm, đừng lừa em, em biết anh yêu em mà.

Anh đừng để bọn họ đe dọa, anh đưa em đi đi, chúng ta cao chạy xa bay, sau này cũng...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Dấu Yêu.