Chương 126: Em không cố ý đâu!
-
Người Dấu Yêu
- Mạn Tây
- 759 chữ
- 2022-02-04 08:19:01
Chính điều này càng làm nổi bật dáng vẻ lẻ loi thua cuộc của cô ta, nhưng đối phương lại chẳng thèm vứt cho cô ta ánh mắt thương hại.
Viền mắt Lăng Mật đỏ lên, cúi đầu thì thào,
Duật, em không có ý đâu...
Cô ta vẫn luôn biết Tần Bách Duật có người trong lòng, đám bạn chơi chung từ nhỏ ai cũng biết.
Trước kia khi biết được chuyện này, cô ta đã không tài nào thản nhiên chấp nhận trong suốt một thời gian dài.
Chính vì nguyên nhân đó nên cô ta mới phán đoán sai phản ứng của Nghiên Thời Thất.
Nếu sớm biết thái độ của đối phương thờ ơ như vậy thì cô ta nhất định sẽ không tiết lộ.
Tần Bách Duật không hề thông cảm trước lời xin lỗi của Lăng Mật.
Anh ôm Nghiên Thời Thất đi trước, đứng ở lối vào nhà rồi bỏ lại một câu,
Lăng Mật, sau này tôi không muốn nghe thấy em bàn luận chuyện về tôi với vợ của tôi nữa.
Bọn họ rời đi, để lại cho cô ta bóng lưng khăng khít trong tầng ánh sáng nhạt.
Lòng Lăng Mật rét run, nghiến răng kèn kẹt.
Tần Bách Duật chưa bao giờ đối xử lạnh lùng như vậy với cô ta, tất cả là tại Nghiên Thời Thất! Không lâu sau, Mặc Lương Vũ đi ra từ phòng khách.
Cậu ta đứng trước lối vào, nhìn Lăng Mật đang đứng lẻ loi run rẩy ở ngoài cửa, hiển nhiên đã bị đả thích không nhẹ.
Khi nghe thấy tiếng thở dài trầm thấp trong không khí, Lăng Mật tràn ngập mong chờ ngẩng đầu lên.
Lúc chạm phải ánh mắt của Mặc Lương Vũ, ánh sáng trong mắt cô ta lập tức lụi tàn.
Ha, đúng là đối xử khác biệt quá! Mặc Lương Vũ thở dài, áo sơ mi trên người xộc xệch, tay áo cũng xắn lên tận khuỷu tay.
Cậu ta đi đến trước mặt Lăng Mật, không nhịn được chế nhạo:
Em đã quên những lời em nói lúc trước rồi à?
Lúc trước?
Ha ha, cô ta đã từng nói, sau này sẽ không kích động nữa, ít nhất sẽ không để lộ quá nhiều cảm xúc trước mặt Nghiên Thời Thất.
Đúng là rất khó...
Lăng Mật bật cười ngớ ngẩn, giọng điệu ủ rũ:
Tiểu Vũ, anh nói thật đi, có phải em không còn cơ hội nữa phải không?
Nói thật? Trước kia anh còn chưa nói đủ hay sao?
Mặc Lương Vũ liếc nhìn cô, trả lời rất phũ phàng.
Trái tim anh đau đớn khi thấy Lăng Mật khốn khổ vì tình, rồi lại hận vì mình chỉ có thể đứng ngoài quan sát.
Trong mắt cô chỉ có người khác, từ trước đến nay chưa từng nhìn thấy anh đang lặng thầm ở bên cô.
Lăng Mật tổn thương vì lời nói của anh, gương mặt trắng bệch thêm mấy phần.
Cô buồn bã nhìn Mặc Lương Vũ,
Anh có biết người con gái anh ấy giấu kín trong lòng là ai không?
Sao? Em muốn làm gì?
Mặc Lương Vũ không trả lời, lại nhận ra tâm trạng của Lăng Mật rất không ổn định.
Cô ta thu hồi tầm mắt, sau khi thở dài thườn thượt thì nói bóng nói gió:
Trong lòng anh ấy có người khác mà vẫn có thể ở bên Nghiên Thời Thất, chẳng phải điều đó đã chứng minh, cô gái anh ấy luôn nhớ thương cũng chẳng quan trọng lắm.
Hay nói rằng, người con gái có thể ở bên anh ấy, không nhất định phải là Nghiên Thời Thất, có phải không?
Rốt cuộc thì em muốn nói gì?
Lăng Mật nhìn vẻ mặt nghi ngờ của Mặc Lương Vũ rồi mỉm cười:
Chẳng có gì? Người phụ nữ kia đã tồn tại trong tim Tần Bách Duật suốt mười bốn năm, chỉ cần Nghiên Thời Thất không phải người trong lòng anh thì cô ta sẽ không thua cuộc!
Lăng Mật, anh khuyên em đừng tự giày vò mình nữa.
Chẳng lẽ em không nhìn thấy thái độ của anh Tư với Nghiên Thời Thất hay sao?
Mặc Lương Vũ hết lời khuyên nhủ nhưng chỉ đổi lại là sự rẻ rúng và mỉa mai lạnh lùng của đối phương,
Em cần phải tự giày vò sao? Trước mặt nhà họ Lăng, Nghiên Thời Thất là cái thá gì chứ?
Em định dùng nhà họ Lăng để đối phó Nghiên Thời Thất? Cmn có phải em điên rồi hay không!
Vì một người đàn ông mà vứt bỏ lòng tự trọng của mình ư?