Chương 127: Sao vẫn chưa ngủ?


Ban nãy Tần Bách Duật cùng cô bước vào cửa thì đúng lúc gặp được Mặc Lương Vũ.

Chắc hẳn giờ này cậu ta đang an ủi Lăng Mật nhỉ?!
À!
Kiều Mục uống một hơi cạn sạch rượu vang trong ly, gương mặt anh ta đã ngà ngà say, sau khi đặt ly xuống thì vỗ vai Hàn Vân Đình,
Vậy chúng ta cũng đi thôi!
Hàn Vân Đình gật đầu phụ họa, khí chất công tử nho nhã dù có nhiễm mùi rượu thì vẫn sáng trong tựa ngọc.

Nghiên Thời Thất muốn ra ngoài tiễn họ thì anh đang chậm rãi bước gần đến cô bỗng nói:
Ngoài kia lạnh lắm, em vào phòng đợi anh.
Cô nghe vậy thì dừng bước, đưa mắt nhìn theo bóng dáng đi ra cửa của anh rồi khẽ cong môi.

Nhân viên quán lẩu và hai người Kiều Mục cùng rời đi một lúc, còn Lăng Mật thì chưa từng quay lại.

Trong căn phòng khách sáng trưng, Nghiên Thời Thất ngả mình lên xô pha, liếc mắt nhìn chai rượu vang.

Đó là chai Lafite lâu năm, rất đáng quý.

Cô tìm một ly thủy tinh sạch sẽ, lắc bình rượu rồi rót nửa ly.

Mùi rượu thoang thoảng trong không khí, hương thơm rất tinh khiết.

Cô nhấp một ngụm, mùi hoa quả nồng đậm lan tỏa trên môi.

Cô nheo mắt, mơ màng nhận chất lỏng đang từ từ chảy xuôi trên ly, bỗng nhớ tới lời Lăng Mật nói.


Từ trước tới nay, trong tim Duật vẫn luôn ôm ấp bóng hình của một người con gái!
Nghiên Thời Thất bỗng sợ, lúc chỉ có một mình, cô không kìm được mà đoán già đoán non.

Rốt cuộc một người con gái thế nào mới có thể làm Tần Bách Duật lưu luyến nhiều năm như vậy.

Là nốt ruồi son hay là đóa hồng trắng! Hoặc là, cả hai đều phải.

Cô thẫn thơ nghĩ, không để ý tới cách cửa ở lối vào được nhẹ nhàng khép lại.

Mãi cho tới khi...


Em uống bao nhiêu rồi?
Trước mắt bỗng tối sầm lại, một câu hỏi vang lên, chiếc ly trên tay cô cũng bị ngón tay mảnh khảnh cân xứng của anh cướp đi.


à
lên một tiếng, ngước đôi mắt trong veo lên nhìn người đàn ông đứng cạnh sô pha rồi cười ngẩn ngơ,
Em mới uống một ngụm, rượu này ngon thật đấy.
Cô không mê rượu nhưng quả thật loại rượu này có mùi thơm nồng nàn làm cô thấy hơi thèm.

Người đàn ông kia vẫn đứng nguyên tại chỗ, đôi mắt tối tăm của anh rơi xuống người cô, bên trong con người u ám đang lặng lẽ gợn sóng.


Cho em uống thêm một ngụm nữa đi mà!
.

Nghiên Thời Thất vươn tay về phía anh.

dưới ánh đèn, gương mặt cô trắng trẻo đẹp đẽ, đôi mắt hoa đào long lanh nước trong veo thấy đáy.

Anh khẽ mím môi, trả lại ly rượu rồi nâng cằm cô lên.


Đừng uống nhiều quá, nhé?

Chỉ một ly này thôi, được không anh?!
Nghiên Thời Thất lấy lại ly rượu, nhập thêm một ngụm nữa, thoải mái nheo mắt lại.

Đôi mắt bất đắc dĩ và dung túng của anh bỗng lóe lên.



Sau nửa đêm, Nghiên Thời Thất ngủ không yên giấc.

Bởi vì có thêm một người nữa đang nằm cạnh cô.

Suốt một quãng thời gian dài, cô đã quen với việc ngủ một mình, dường như đây là thói quen từ nhỏ của cô.

Ba giờ đêm, cô lặng lẽ tỉnh lại.

Cô nhìn trần nhà xa lạ, bỗng cảm thấy thật mơ hồ.

Cô chớp chớp đôi mắt mỏi mệt, sau khi tỉnh táo mới nhớ ra đây là phòng ngủ chính ở Vịnh Lâm Hồ.

Trong góc phòng có một chiếc đèn ngủ nhỏ đang tỏa ra ánh sáng mờ nhạt.

Cô hơi nghiêng người, bàn chân dưới lớp chăn chạm phải chân anh.

Giường rất rộng nhưng khoảng cách của họ lại thật gần.

Trái tim Nghiên Thời Thất bỗng đập rộn ràng.

Cảm giác này rất kỳ diệu, cũng thật đặc biệt.

Bọn họ chung giường chung gối nhưng lại chẳng có gì xảy ra.

Đêm tân hôn vốn dĩ phải khiến cô hồi hộp nay lại vô cùng bình thản.

Hình thức ở chung giữa hai người giống như lúc còn ở căn hộ Duplex, chỉ là giờ họ đang nằm cùng một phòng.

Cô ôm ngực, định lặng lẽ trở mình.

Trái tim cô thật sự đập nhanh quá.

Đúng lúc này, giọng nói của anh vang lên:
Sao em vẫn chưa ngủ?
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Dấu Yêu.