Chương 1841: Đầu gỗ mất trí nhớ thoạt nhìn trông rất đáng sợ!
-
Người Dấu Yêu
- Mạn Tây
- 616 chữ
- 2022-02-19 10:37:22
Từ nay trở đi phải gọi Mục Nghi là anh Năm, bởi vì anh là cậu chủ nhà họ Tần.
Ngay cả chú Tư cũng phải đổi cách xưng hô, à không, giờ 8cô phải gọi là anh Tư.
Đầu Gỗ sau khi mất trí nhớ thoạt nhìn trông thật đáng sợ! Lúc này, Hoắc Vân lấy một chai nước suối đưa cho Lăng Tử Hoan, bất ngờ phát hiện trong gạt tàn có ba điếu thuốc, trong đó có một điều còn đang hút dở đã bị dập tắt.
Cô nhìn theo hướng của điếu thuốc kia rồi cắn môi liếc nhìn Mục Nghi.
Vừa rồi trước khi cô đi, quả thật điếu thuốc trong tay Mục Nghi đúng là còn thừa lại một nửa.
Nói như vậy, sau khi mình đi rồi thì anh ấy dập thuốc luôn à? Ý thức được như vậy, tâm trạng của Hoắc Vân thoắt cái liền phấn khởi.
em đẩy anh về nghỉ nhé?
Mục Nghi gật đầu:
Phiền cô rồi!
Hoắc Vân nói không phiền, sau đó đứng dậy đẩy xe lăn đi về phía biệt thự trước mặt tất cả mọi người.
không phải Đầu Gỗ đã mất trí nhớ rồi sao? Lúc này, ánh m5ắt của Mục Nghi bỗng trở nên sâu thăm thẳm, cho đến tận khi nhìn thấy Kiều Mục đi sau, anh mới âm thầm thu hồi ảnh mắt.
Từ đầu đến cuối, anh không hề cất lời.
Mục Nghi không nói gì, n9gắm nhìn cô lâu, thật lâu không hề chớp mắt.
Lăng Tử Hoan bị anh nhìn chằm chằm đến nổi da gà, theo bản năng sáp lại gần Hoắc Vân.
Đừng bảo là mình gọi một tiếng anh Năm đã dọa anh đấy nhé! Nhưng mà...
Từng lời của Lăng Tử Hoan đều lọt vào trong tai Mục Nghi một cách rành rọt.
Anh từ từ quay đầu lại.
Dưới quầng sáng trời chiều, anh nhìn thấy cô mặc một bộ váy màu trắng đang nở nụ cười yếu ớt với mình.
Thấy cảnh tượng như vậy, Lăng Tử Hoan thoáng thấy hụt hẫng.
Không vì điều gì khác, chỉ bởi vì người bạn thân đã không còn nhớ cô là ai nữa rồi.
Mặc kệ việc mình đang tiếp đãi Lăng Tử Hoan, cô hơi rướn người về phía Mục Nghi, nghiêng đầu hỏi:
Anh có một không?
Mục Nghi và cô đối mắt nhìn nhau, anh bắt được rất rõ ràng vẻ hoan hỉ ban nãy của cô.
Khuôn mặt nghiêm nghị dần giãn ra, anh cong môi nói:
Hơi hơi!
Vậy...
Bầu không khí có chút gượng gạo.
Hoắc Vân trấn an kéo cổ tay Lăng Tử Hoan xuống, dầu môi nhìn về phía dưới tán ô:
Đi thôi, chúng ta qua đó ngồi!
Lăng Tử Hoan liếc mắt nhìn Mục Nghi có chút dè dặt rồi đi đến dưới tán ô, còn tận lực trốn qua bên cạnh.
Kiều Mục ngồi xuống vị trí của Hoắc Vân, hất cằm với chú Tư:
Bây giờ cậu ta thành ra thế này, có lẽ phải mất một thời gian nữa mới quay lại Lệ Thành đúng không?
Tần Bách Duật sờ cằm:
Cho dù sau này chân cậu ta có thể khỏi hẳn thì về sau cũng sẽ có chút di chứng.
Nếu đã không còn nhớ được gì thì chi bằng cứ ở lại Parma, sống cuộc sống của một người bình thường.
Nghe vậy, Kiều Mục gượng gạo gật đầu:
Cũng tốt, tôi thấy Hoắc Vân chăm sóc cậu ta rất chu đáo, ở Parma còn có nhiều anh em như vậy, cũng không đến nỗi thiệt thòi!
Cuộc đối thoại này càng làm cho Hoắc Minh thêm phiền lòng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.