Chương 1842: Trước đ y đầu gỗ có thích ai không?
-
Người Dấu Yêu
- Mạn Tây
- 627 chữ
- 2022-02-19 10:37:22
Huống chi anh có thể nhìn ra tình cảm rõ ràng của Hoắc Vân đối với Mục Nghi.
Nếu hai người bọn họ có thể ở bên nhau cũng có thể coi như l8à mọi người đều vui.
Lúc này, Lăng Tử Hoan khó hiểu nhìn Kiều Mục:
Tốt cái gì vậy ạ? Dáng vẻ như bây giờ thì tốt chỗ nào, anh ấy cũng k3hông còn nhớ được cả em...
Mà cũng đến lúc cậu tư Tần nên quay về Lệ Thành rồi.
Buổi sáng hôm nay, Hoắc Vân luyến tiếc kéo Lăng Tử Hoan đi dạo.
Hai cô gái đi dạo quanh biệt thự vài vòng, chỉ còn có hai tiếng nữa là bọn họ phải xa nhau rồi.
Về sau em mà muốn tìm anh ấy chơi, có khi anh ấy còn chẳng thèm để ý đến em nữa!
Nghe thấy vậy, Kiều Mục lắc9 đầu, bật cười:
Cậu ta không để ý tới em, không phải còn có anh sao? Huống chi, cậu ta không nhớ rõ em có lẽ lại là chuyện tốt, chẳng lẽ em khô6ng nhìn ra cậu ta và Hoắc Vân rất thân thiết sao?
Lăng Tử Hoan giật mình, trong nháy mắt liền giơ đôi tay nhỏ bé lên bưng miệng, đôi mắ5t tròn xoe mở lớn:
Chủ Hai, ý anh là Đầu Gỗ và Vân Vân...
Anh cảm thấy hai người họ có khả năng thành đôi.
Cô trầm mặc một vài giây, cuối cùng vỗ đùi, niềm vui hiện rõ trên mặt:
Thảo nào gần đây em cảm thấy Vân Vân dịu dàng đi không ít, như vậy xem ra có triển vọng, nhất định là có triển vọng!
Tới tận bây giờ, Lăng Tử Hoan vẫn không biết Mục Nghi thích mình.
Bởi vì chưa từng nghĩ tới, nên cô nhóc ngây thơ hoàn toàn không biết việc Mục Nghi mất trí nhớ có ý nghĩa như thế nào.
Đầu Gỗ...
trước kia...
có thích ai bao giờ chưa?
Thật ra vấn đề này đã quấy nhiễu tâm trí cô rất lâu rồi.
Bây giờ, được Kiều Mục mở mang đầu óc, cô cũng bắt đầu mong chờ có thể nhìn thấy Hoắc Vân và Mục Nghi có thể đơm hoa kết trái.
Mỗi người đều có thể có cái kết hạnh phúc, người tốt như Đầu Gỗ nhất định cũng như vậy!
Hai ngày sau, Kiều Mục và Lăng Tử Hoan định rời Parma, tiếp tục chuyển đi mà bọn họ chưa hoàn thành.
Đời người giống như đồ thị hình sin, luôn phập phồng lên xuống giữa trùng phùng và ly biệt.
Khi hai cô gái lại vòng về trước cửa biệt thự, Hoắc Vân chần chừ đã lâu cuối cùng cũng không thể yên lòng, nêu ra nghi vấn trong lòng:
Tiểu Hoan Hoan, tớ hỏi cậu một chuyện, cậu nhất định phải trả lời tớ thật chi tiết!
Hiếm khi thấy Hoắc Vân có dáng vẻ nghiêm túc thế này, Lăng Tử Hoan cũng thu lại vẻ mặt đùa cợt, nghiêm nghị gật đầu:
Vấn đề gì, cậu nói đi, nếu tớ biết thì nhất định sẽ nói cho cậu!
Hoắc Vân đứng thẳng lưng trước mặt cô nhóc, môi mím lại, xấu hổ thì thầm:
Ừm...
Từ sau khi Mục Nghi tỉnh lại, cả ngày cô bầu bạn bên anh, hạt giống ẩn sâu nơi đáy tim cũng ngày càng sinh trưởng tươi tốt.
Dường như chỉ làm bạn đơn thuần như vậy đã không còn có thể thỏa mãn khát vọng trong nội tâm cô nữa.
Cô muốn nhiều hơn, muốn ngày nào cũng ở bên nhau, muốn nhìn thấy anh cười, muốn nhìn thấy anh khỏe mạnh, càng muốn thử nắm lấy bàn tay đầy những vết chai của anh.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.