Chương 1843: Mục nghi và hoắc vân kết hôn!
-
Người Dấu Yêu
- Mạn Tây
- 586 chữ
- 2022-02-19 10:37:22
Chiều hôm đó, Kiều Mục và Lăng Tử Hoan đi trước, Hoắc Minh và những người khác tiễn họ ra đến cửa.
Chưa đầy hai m8ươi phút sau, Tần Bách Duật cũng xuất phát về Lệ Thành.
Lúc này, Mục Nghi gọi người giúp việc đẩy anh ra khỏi ph3òng.
Hoắc Vân chưa bao giờ hỏi anh đã khôi phục trí nhớ hay chưa.
Khi họ ngày càng gần gũi, cô đã nhìn thấy được nụ cười của Mục Nghi, cũng nắm được tay anh.
Người đàn ông lạnh lùng này tuy không giỏi ăn nói, nhưng sự dịu dàng của anh luôn được thể hiện ra từ chút một.
Không cần màu mè lãng mạn, không cần nồng nhiệt cháy bỏng, chỉ cần được nhìn thấy anh, một ánh mắt, một cái ôm đã đủ để sưởi ấm cảm xúc trong cô.
Năm Hoắc Vân hai mươi tám tuổi, họ chào đón cô con gái đầu lòng.
Không hiểu tại sao, cô không muốn để đứa bé mang họ Tần.
Chẳng hạn như trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, cô luôn cảm nhận được người đàn ông ở bên cạnh dém chăn cho mình.
Chẳng hạn như khi tâm trạng cô không vui, anh sẽ mang theo bộ mặt lạnh tanh không cảm xúc đi vào bếp, tự tay làm món bánh ngọt cô thích để làm cô vui.
Hoắc Vân không có kinh nghiệm yêu đương, nhưng cô nghĩ đây chính là tình yêu mà cô mong muốn.
Sau khi kết hôn, Hoắc Vân cũng chuyển đến đây sống với anh.
Nhà họ Tần không hề để Hoắc Vân phải chịu thiệt, dành tặng năm trăm triệu tiền sính lễ để Mục Nghi đường đường chính chính cưới Hoắc Vân từ nhà họ Hoắc về.
Cuộc sống của họ giống như bao đôi vợ chồng trẻ khác, bình lặng mà đầy ấm áp.
Tuy bước đi hơi chậm, nhưng có thể đứng dậy lần nữa đã là sự ưu ái của trời cao rồi.
Hai năm sau, Mục Nghi và Hoắc Vân kết hôn.
Anh vẫn luôn sống tại căn biệt thự ở trung tâm thành phố, ngày thường xử lí việc buôn bán kinh doanh của nhà họ Tần tại Parma.
Trên thảm cỏ trước cửa, Tần Bách Duật nhìn Mục Nghi, khom lưng vỗ lên vai anh,
Sau này có thời gian thì về9 Lệ Thành chơi.
Mục Nghi nhìn anh đăm đăm, siết chặt tay vịn, gật đầu một cách trịnh trọng,
Được.
Tần Bách Du6ật yên lòng nắn nhẹ vai anh, căn dặn một câu cuối cùng,
Sau này, nhớ phải sống thật vui vẻ ở đây!
Dứt lời, Tần Bách Du5ật xoay người ngồi vào xe.
Mục Nghi nhìn theo chiếc xe rời đi, anh hiểu, cậu Tư muốn từ nay về sau anh xem Parma là nhà.
Hơn nửa cuộc đời trôi dạt như lục bình, cuối cùng bén rễ nảy mầm trên mảnh đất Parma này.
Về sau, Mục Nghi không hề quay về Lệ Thành, nhưng anh luôn ghi nhớ thân phận đại diện cho nhà họ Tần của mình.
Được Thương Lục chữa trị, vài tháng sau anh đã có thể đứng dậy đi lại.
Vì đây là con của cô và Mục Nghi, nên mang họ Mục mới đúng.
Nhưng suy nghĩ này cô chỉ giữ cho riêng mình, chưa bao giờ nói thẳng ra với anh.
Đến khi đứa bé được khai sinh và trở thành công dân của Parma, cô mới nhìn thấy tên của con gái, Mục Ngải Vân.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.