Chương 2230: Cháu có muốn cậu đón nhận tình cảm của ninh á không?


Do đó, khi anh nhận thấy mình ngày càng khó kiềm chế cảm xúc này, anh đã chớp lấy cơ hội gia nhập một viện nghiên cứu nư8ớc ngoài.

Có lẽ chỉ có rời xa cô mới có thể kiềm chế được tình cảm đang dần mãnh liệt ấy.

Lúc này, điện3 thoại lại rung lên, Liên Trinh đưa ánh mắt mơ màng nhìn vào màn hình, khi nhìn thấy tin nhắn của Nghiên Thời Thất, vẻ 9mặt chợt chấn động.
Trong cuộc đời này, nếu không phải là cô, thì dù là ai...
cũng không quan trọng?

Liên Trinh im lặng một lúc lâu, cho đến khi đầu ngón tay cầm điện thoại hơi tê, anh mới máy móc gõ một hàng chữ.
[Liên Trinh]: Tiểu Thập Thất, nói cho cậu biết, cháu có muốn cậu đón nhận tình cảm Ninh Á không? Tin nhắn này như một canh bạc.
Nếu cô muốn, anh sẽ làm.
Sau đó, Nghiên Thời Thất trả lời: Cậu Út, cháu muốn thấy cậu đón nhận tình cảm từ người mà cậu muốn! Dù là ai đi chăng nữa, chỉ cần cậu muốn, cháu đều mừng cho cậu.
Liên Trinh cẩn thận đọc từng chữ mà Nghiên Thời Thất gửi tới.
Một lúc lâu sau, anh hạ tay xuống, nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, trên môi nở một nụ cười nhẹ nhõm.
[Thập Thất]: Cậu Út, cho dù cậu ở bên ai, cháu cũng chỉ muốn thấy cậu được hạnh phúc.
<6br>Liên Trinh nhận tin nhắn này, trầm ngâm hồi lâu quên cả trả lời.
Tiểu Thập Thất mà anh yêu không ép buộc ghé5p đôi, cũng không cố tác hợp anh với Ninh Á.
Chỉ bằng cách này đã khiến trái tim anh đột nhiên ngổn ngang cảm xúc.
Hai giờ sau, màn đêm tối dần, Ninh Á ngồi một mình trên bệ cửa sổ của căn hộ, ôm gối nhìn thành phố rực rỡ ánh đèn, trên mặt tràn đầy vẻ cô đơn.
Không biết lúc này Liên Trinh còn bận không, đã ăn cơm chưa, có ăn uống cà phê cô mua không?
Phù!
.
Ninh Á mệt mỏi thở một hơi, cứ nghĩ đến Liên Trinh là cảm xúc của cô lại bị ảnh hưởng.
Lúc này, cửa căn hộ ở phía ngoài vang lên.
Cô khẽ liếc mắt nhìn, đi dép lê bước về phía trước, vừa mở cửa đã lẩm bẩm:
Tôi đã nói là tôi không đói rồi, đừng quấy rầy tôi nữa!

Ninh Á tưởng vệ sĩ đến giao đồ ăn, chưa kịp nhìn người ở bên ngoài cửa đã bật thốt lên.
Sau đó, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên:
Vẫn chưa ăn tối sao?
Ninh Á ngây người, ngơ ngác nhìn Liên Trinh đứng trước cửa, tim đập loạn xạ.

Dưới ánh đèn vàng ấm áp ngoài hành lang, Liên Trinh mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quần kaki, tóc mái lòa xòa trước trận bị gió ngoài ban công thổi vào, đôi mắt đen láy như có cả biển sao.

Ninh Á thừ người ra, cho đến khi Liên Trinh lại hỏi một câu:
sao thế?
thì cô mới sực tỉnh.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Dấu Yêu.