Chương 230: Cô giống như người vợ nội trợ!
-
Người Dấu Yêu
- Mạn Tây
- 680 chữ
- 2022-02-06 01:00:05
Trong phòng khách đã mở đèn, vô cùng sáng sủa.
Cửa phòng bếp, đang mở.
Người đàn ông đi ở phía trước nhất, ngay vào lúc nhịp bước chân vững vàng dừng lại, một hình ảnh lập tức đọng lại trong mắt.
Cảnh tượng này về sau thật lâu đều như mới xảy ra trong cuộc sống của anh, thậm chí sưởi ấm cho cả quãng đời còn lại của anh, ghi nhớ cả đời.
Từ trước đến nay anh luôn biết, Nghiên Thời Thất xinh đẹp.
Một vẻ ngoài khuynh thành, xinh đẹp tao nhã, không quá khoa trương, nhưng lại vô cùng đoan trang dịu dàng, giống như đóa mẫu đơn nở giữa dòng suối trong veo, thơm ngát duyên dáng, đẹp đẽ nhưng không dung tục.
Ấn tượng mà cô mang đến cho người khác, chính là nhã nhặn uyển chuyển như vậy.
Nhưng mà, vào giờ phút này, Nghiên Thời Thất đã lật đổ hoàn toàn ấn tượng mà trước đây cô mang đến cho người khác.
Mái tóc dài của cô được buộc thành búi tóc sau ót, vài sợi tóc mềm mại tùy ý rủ xuống bên trán.
Áo sát người màu trắng, phối hợp với quần jean skinny màu xám nhạt, đeo một cái tạp dề kẻ sọc màu trắng, cô giống như người vợ nội trợ bình thường, đứng trước bàn dưới ánh sáng rực rỡ cười tủm tỉm nhìn anh.
Dáng vẻ dịu dàng, là vợ của anh.
Trên bàn dài đã bày đầy thức ăn nóng hổi, bao quanh bánh ngọt thiên nga đen ở chính giữa, mọi thứ đều ấm áp vừa phải.
Anh đứng ngoài cửa phòng, đôi mắt sâu thẳm khóa chặt bóng dáng cô, thời gian tựa như đã ngừng trôi.
Anh nhìn cô từ xa, bắt đầu từ lúc đi vào đến giờ, toàn bộ những ngạc nhiên và cảm động mà cô đã mang đến cho anh đều âm thầm cuốn sạch lí trí của anh.
Không thể nhịn được nữa, dù là có người ngoài ở chỗ này.
Mę kiếp...
Mặc Lương Vũ khẽ hô lên một tiếng, khó khăn lắm mới nhắm mắt lại, nhưng hai giây sau lại không kìm được mà tiếp tục nhìn lén.
Bà nó chứ, mùi vị tình yêu này đúng là chưa thấy một Lúc Nghiên Thời Thất được buông ra, cả gương mặt đều đã bốc cháy.
Hôm nay cô không chỉ gọi anh em tốt của anh tới, mà còn có vài cô bạn thân là Ưng Phi Phi và Doãn An Táp nãy giờ vẫn đang giúp cố làm việc.
Mà hai người chị em đó đang đứng cách cô không xa, kéo lấy bàn tay nhỏ bé trắng muốt của cô nhìn thử.
Còn may, không bị đứt tay, nhưng có mấy bọt nước nhỏ do bị dầu văng trắng.
Nghiên Thời Thất rút tay mình ra khỏi lòng bàn tay anh, đôi mắt trong suốt ngập nước nhìn anh, nghiêng đầu cười:
Anh Tư, sinh nhật vui vẻ.
Hồn nhiên lại hoạt bát.
Anh khàn khàn
Ừm
một tiếng, tầm mắt nhìn lên trên bàn, giọng điệu có pha chút không nỡ mà nói:
Đều là em làm?
Cũng không phải toàn bộ, còn có chị Lâm giúp nữa.
Thật ra thì cô chỉ học được vài món ăn mà thôi, đều là món anh thích, còn lại đều do chị Lâm làm.
Khụ khụ!
Lúc này, Kiều Mục bị ngược đế độ phải hoài nghi về cuộc đời đứng trước cửa ho khan một tiếng.
Anh ta liếc thức ăn nóng trên bàn, tạm thời không đề cập tới là ăn có ngon hay không nhưng đúng là rất đẹp mắt,
Tôi nói này, hai người...
Buồn nôn xong chưa?
Tần Bách Duật chẳng thèm liếc anh ta lấy một cái, Nghiên Thời Thất thì cười gọi bọn họ,
Mọi người mau tới đây dùng cơm đi.
Cô nói xong lại như nghĩ tới điều gì đó, vội vàng đứng dậy đi tới trước quầy bếp, lấy mì trường thọ đã nấu xong từ bên trong ra, cuối cùng đặt tới trước mặt anh,
Anh ăn cái này trước đi, mì trường thọ đấy.