Chương 746: Thế gian luân hồi, đều có nhân quả!
-
Người Dấu Yêu
- Mạn Tây
- 773 chữ
- 2022-02-11 04:46:36
Nhưng bà ta không còn cách nào khác.
Dù bà ta có tàn nhẫn cỡ nào thì thật sự không thể bỏ mặc con trai của mình.
Trang Nhân lặng lẽ nhìn ra bên ngoài cửa sổ phòng tiếp tân.
Sương mù dày đặc mịt mờ khiến lòng người thêm trĩu nặng.
Hao tổn biết bao nhiêu năm tháng, tất cả những cố gắng cuối cùng chỉ là dã tràng xe cát.
Nếu không phải vì Tần Bách Duật động đến con trai của bà ta, thì có lẽ bà ta sẽ thật sự ôm theo tất cả bí mật xuống âm phủ.
Trang Nhận biết, mình thua không phải vì đối thủ, mà là thua chính bản thân mình.
Nếu bà ta tàn nhẫn hơn một chút nữa, thì có lẽ tất cả khổ sở hôm nay sẽ không thuộc về bà ta.
Trang Nhân càng thêm hiểu rõ, tất cả các tội mà bà ta dính vào, chỉ cần tính riêng từng vụ án cũng đủ để xử tử hình, e rằng không thể thoát tội.
Bà ta đứng tại chỗ, khi thì khóc khi thì cười, tâm tư giống như sương mù ngoài cửa sổ, bay lượn lờ không tìm được bến đỗ.
Giây lát sau, Trang Nhân lướt đôi mắt đẫm nước sang Tần Bách Duật, vẻ mặt hơi thay đổi, giọng điệu van nài,
Cầu xin cậu đừng làm hại Tiểu Nhứ và Tiểu Nham.
Bọn nhỏ không biết gì hết.
Tất cả đều do tôi làm.
Hai đứa nhỏ đều vô tội.
Cậu có thể đừng làm tổn thương bọn nhỏ không?
Cảnh này nực cười làm sao.
Bà ta từng không kiêng nể gì mà làm tổn thương con người khác, nhưng thời khắc này lại ăn nói khép nép cầu xin người khác tha cho con mình.
Thế gian luân hồi, đều có nhân quả.
Trang Nhân gần như hèn mọn cầu khẩn, làm gì còn vẻ kiêu ngạo và phách lối lúc trước nữa.
Tần Bách Duật không lên tiếng, chỉ khẽ cụp mắt xuống, coi như là đáp lại.
Sau khi Ôn Tri Diên trở về, nó có đi tìm bà hay không?
Ôn Tĩnh Hoằng vẫn luôn im lặng nãy giờ bỗng cất tiếng hỏi.
Khoảng thời gian trước, Ôn Tri Diên từng tới nhà văn hóa xin gặp ông, nhưng lại bị ông chặn từ ngoài cửa.
Bây giờ nghĩ lại, đáng lẽ lúc đó ông không nên đuổi cô ta đi, mà nên bắt lại tra hỏi cho kĩ càng mới đúng.
Một cô gái hai mươi tư tuổi, mở miệng ra là muốn mạng người.
Kể cả do Trang Nhân dạy dỗ mưa dầm thấm đất, thì sao cô ta sao có thể xứng với người nhà họ Ôn được chứ? Trang Nhân chớp chớp mắt, nhìn dáng vẻ âm trầm của Ôn Tĩnh Hoằng, hòa hoãn lại cảm xúc, khẽ gật đầu nói,
Có, nó nhờ tôi sắp xếp bán bất động sản lấy tiền mặt.
Sau này, nó nói có tính toán khác, rồi không liên lạc với tôi nữa.
Đứa nhỏ kia tàn nhẫn độc ác không kém bất cứ người đàn ông nào.
Ôn Xu Tranh, tôi khuyên cô một câu, nên tránh xa nó ra thì hơn, cô không phải là đối thủ của nó đâu.
Dù sao tôi cũng không còn sống được bao lâu nữa, hiện giờ tôi chỉ cầu xin các người một chuyện, tất cả mọi chuyện đều do tôi gây ra, đều là lỗi của tôi.
Nhưng Tiểu Nhứ và Tiểu Nham là con cháu nhà họ Ôn, chuyện tôi làm, bọn nhỏ hoàn toàn không hề hay biết.
Nếu các người không muốn thừa nhận thân phận của bọn nhỏ, thì có thể để cho bọn nhỏ sống yên ở nước ngoài được không? Cũng xin các người đừng nói chuyện về tôi với bọn nhỏ, cứ coi như tôi gặp bất trắc, chết rồi là được.
Nói xong lời cuối cùng, Trang Nhân nhìn về phía Ôn Sùng Lễ bằng ánh mắt van nài.
Bà ta thấp thỏm chờ đợi, chờ đợi một câu trả lời có thể khiến bà ta thanh thản chịu chết.
Nhưng đến cùng, bà ta chỉ thấy Ôn Sùng Lễ nhắm mắt xua tay.
Trang Nhân không nhận được lời hứa hẹn mà mình mong muốn, mặt xám như màu đất cúi gằm, nhắm mắt lại cười không ra tiếng.
Cả lời nên nói và lời không nên nói, bà ta đã nói hết cả rồi, xem như cũng được giải thoát.
Mặc dù đôi mắt còn ngấn nước, nhưng ánh mắt lại dần dần trở nên trống rỗng.
Gỡ xuống vẻ bề ngoài khôn khéo, dường như thời gian đang trôi đi, thanh lọc lại người đẹp nhà họ Trang hào hoa phong nhã ngày nào.