Chương 747: Trang nh n, mấy chuyện kia không phải do bà làm, đúng không?
-
Người Dấu Yêu
- Mạn Tây
- 792 chữ
- 2022-02-11 04:46:36
Bọn họ đều là thứ liều mạng, có rất nhiều cách để giết chết một người.
Tôi cứ tưởng là cô chết rồi, kể cả các điểm đặc trưng trên xác chết kia, cũng giống hệt cô.
Nếu sau này cô tra được người đã giúp cô, thì nhớ cho tôi biết.
Tôi cũng muốn biết là ai thích xen vào việc của người khác như vậy.
ಬಾಬಾ ಅಸಂಘcashಜೆರ್ಪಯತming: 78
Mười phút sau, Trang Nhân bị quản giáo dẫn ra khỏi phòng tiếp đón.
Trước khi đi, bà ta nhìn Ôn Tĩnh Hoằng chăm chú, không nói tiếng nào, sâu trong đáy mắt dần dần chỉ còn đọng lại sự thanh thản.
Chỉ là vì năm ấy nhìn ông thêm một lần mà làm lỡ dở cả một cuộc đời vốn tươi đẹp.
Mà bà ta thì vừa hủy hoại mình, cũng hủy hoại cả nhà họ Ôn.
Trang Nhân lê bước chân đi về phòng giam.
Trên đường đi, bà ta nhìn ra cửa sổ hành lang, thấy rõ được bộ dạng chật vật thảm hại của mình.
Một cơn rung động cầu mà không được lại vùi lấp cả đời.
Có đáng giá không? Cho tới hôm nay, hai đứa con trai của bà ta vẫn chưa biết được bà ta điên cuồng cỡ nào.
Bọn họ cũng không cần phải biết.
Có người mẹ như bà ta, chỉ làm cho bọn nhỏ mất mặt mà thôi.
Trang Nhân đi rất chậm.
Cơn nghiện ma túy làm xói mòn thần kinh bấy lâu nay lại tới.
Cơ thể bà ta dần run rẩy, đôi mắt liên tục rơi nước.
Hai quản giáo đi bên cạnh còn đang giục bà ta đi nhanh một chút, Trang Nhân cười khẽ thành tiếng, nhưng nước mắt lại rơi đầm đìa trên má.
Đột nhiên...
Một tiếng
bang
vang lên từ phía sau hành lang.
Bọn họ vô thức quay đầu lại, liền thấy Ôn Tĩnh Nho chạy từ phòng tiếp tân ra.
Nhưng hàng rào sắt trong hành lang kia đã chặn bước đi của ông ta.
Em Nhân, Trang Nhân!
Tuy rằng Ôn Tĩnh Nho vụng về ngốc nghếch, nhưng tất cả tâm trí của ông ta lại dồn hết vào Trang Nhân.
Ông ta rất yêu Trang Nhân, đã yêu ngay từ giây phút cưới bà ta về.
Vì sao em lại nói dối? Những lời em vừa nói đều không phải là thật! Em nói đi, không phải là thật!
Ôn Tĩnh Nho đứng trước hàng rào sắt, hai mắt vằn đỏ, tay nắm chặt song sắt lắc mạnh.
Ông ta nói rất lớn, tiếng quát nghẹn ngào văng vẳng trong hành lang.
Trang Nhân đứng bất động, chăm chú nhìn người đàn ông ở cách đó không xa.
Thật ra, năm tháng không hề đối xử tốt với bất cứ ai trong bọn họ.
Cho tới ngày hôm nay, bà ta mới phát hiện, chẳng biết từ lúc nào mà mái tóc bên tai Ôn Tĩnh Nho đã nhuộm màu sương trắng.
Trang Nhân giơ hai tay lên lau nước mắt, gắng gượng nói với giọng điệu bình thản:
Ông quay về đi.
Cách một khoảng không xa, bà ta tận mắt thấy Ôn Tĩnh Nho như đang phát điên, rung lắc hàng rào sắt, trong lòng dấy lên cảm xúc không nói nên lời.
Bà ta hận cả đời, oán cả đời.
Kết quả, người mà bà ta hận nhất, lại là người gắn bó với bà ta nhất.
Chua xót làm sao! Ôn Tĩnh Nho thở hổn hển, nét mặt giằng xé giống như một con thú bị thương,
Vì sao em lại nói dối? Mấy chuyện kia không phải em làm, đúng không? Trang Nhân, em nói đi, không phải do em làm, nói đi mà...
Tiếng gào của ông ta giống như đang than khóc.
Một người đàn ông to xác, mà lại bướng bỉnh giống như một đứa trẻ.
Cả đời này, Ôn Tĩnh Nho chưa từng trải qua gió to sóng lớn, Có thể nói, sinh ra trong nhà họ Ôn là may mắn, nhưng cũng là bất hạnh của ông ta.
Một cơn sốt thuở ấu thơ đã làm tổn thương thần kinh của ông ta.
Tuy rằng nhìn có vẻ không khác với người thường, nhưng đến cùng ông vẫn là một người trưởng thành với đầu óc khiếm khuyết.
Ông ta biết mình vụng về, cũng biết mình đần độn.
Nhưng vợ của ông ta rất thông minh, luôn giảng đạo lí cho ông ta nghe, còn dạy ông ta cách đối nhân xử thế.
Hạnh phúc nhất trong cuộc đời này của ông ta chính là cưới được Trang Nhân.
Bà ta xinh đẹp đến thế, kiêu ngạo đến thế, là điểm sáng nổi bật nhất trong cuộc đời ông ta.
Nửa đời trước, Ôn Tĩnh Nho sống mơ mơ màng màng.
Nhưng nửa đời sau, cuộc sống của Ôn Tĩnh Nho rất rực rỡ, bởi vì ông ta có Trang Nhân.