Chương 748: Nếu có kiếp sau, nguyện cùng ông về chung một nhà!
-
Người Dấu Yêu
- Mạn Tây
- 791 chữ
- 2022-02-11 04:46:36
Tầm mắt bà ta ngày càng mơ hồ.
Cuối cùng, cảm xúc tan vỡ, bà ta gào lên, Ôn Tĩnh Nho, cái đồ vô dụng ông! Cút đi cho tôi! Cút xa ra cho tôi! Cả đời này tôi không muốn gặp lại ông nữa!
Tại sao lại như vậy chứ? Người đàn ông bị bà ta ghét bỏ, khinh bỉ, sỉ nhục suốt cả đời, lại là người luyến tiếc bà ta nhất.
Bà ta thà rằng Ôn Tĩnh Nho mắng mình, quát mình, cũng không muốn nhìn thấy dáng vẻ này của ông ta.
Ông ta đã đủ ngốc rồi, không cần phải làm thêm chuyện ngu xuẩn nữa.
Ôn Tĩnh Nho siết chặt song sắt, hàng rào sắt đã khóa lại bị ông ta lắc loảng xoảng,
Trang Nhân, em nói dối, em không biết làm mấy chuyện kia đâu, không phải em, chắc chắn không phải em!
Chỉ một câu nói đã khiến cho cảm xúc nhẫn nại của Trang Nhân vỡ vụn hoàn toàn.
Bà ta đột nhiên xoay người, lê chân chạy tới trước hàng rào sắt, tới tấp đập lên nắm tay đang siết chặt song sắt của Ôn Tĩnh Nho, nước mắt rơi như mưa, quát lên:
Ôn Tĩnh Nho, ông có đầu óc hay không vậy? Là tôi làm! Tất cả đều là tôi làm! Tôi muốn hủy hoại nhà họ Ôn các ông! Tôi hại hai đứa cháu gái của ông! Rốt cuộc ông có hiệu không hả?
Ôn Tĩnh Nho cách song sắt nhìn bà ta, bị quát đến nỗi giật cả mình,
Anh không tin! Em không phải là người như vậy.
Ông ta cố chấp phủ nhận, dù không muốn thừa nhận nhưng trong lòng cũng biết rõ, Trang Nhân sẽ không bao giờ quay về được nữa.
Ông ta thật sự không nỡ.
Hai mươi mấy năm qua, ông ta có bà ta ở bên cạnh, dù tốt hay xấu, cũng đã thành quen.
Mắng ông ta cũng được, đánh ông ta cũng không sao, bọn họ là vợ chồng cơ mà.
Người ngoài nói ông ta là đần độn mất não.
Nhưng Trang Nhân vẫn ở bên ông ta, còn sinh cho ông ta hai đứa con trai.
Trang Nhân nhìn chằm chằm người đàn ông tóc đã nhuốm bạc, thật đúng là một kẻ đần! Mắt óng ánh nước, bà ta cất giọng khàn khàn:
Ôn Tĩnh Nho, ông tỉnh táo lại đi! Nếu ông thật sự không nỡ xa tôi, thì hãy thay tôi chăm sóc Tiểu Nhứ và Tiểu Nham cho thật tốt.
Ông nhớ cho kĩ, vĩnh viễn đừng bao giờ nói cho bọn nhỏ biết tôi chết như thế nào.
Còn nữa, đời này tôi từng yêu rất nhiều người, nhưng trong số đó chưa từng có ông.
Ôn Tĩnh Nho, tôi là cô Cả nhà họ Trang, một kẻ ngu như ông sao có thể xứng đôi với tôi chứ, ha ha ha...
Trang Nhân hống hách cười to.
Khi tận mắt thấy vẻ mặt khó có thể tin nổi của Ôn Tĩnh Nho, bà ta còn rộ lên cười to hơn nữa.
Bà ta xoay người, loạng choạng quay về phòng giam.
Khi khuất tầm mắt Ôn Tĩnh Nho, nước mắt bà ta lại rơi thành sông.
Ánh mắt vừa rồi, có thể được xem như là vĩnh biệt.
Ôn Tĩnh Nho, đừng nhớ tôi, cũng đừng tìm tôi.
Loại đàn bà như tôi không xứng với tình yêu sâu đậm của anh.
Không ai hay biết rốt cuộc trong lòng Trang Nhân suy nghĩ gì, cũng không ai hay biết mùa đông năm nay, Trang Nhân ở trong phòng giam đợi phán quyết, mỗi ngày đều viết một cái tên lên mặt tường lạnh như băng: Ôn Tĩnh Nho.
Có lẽ là bà ta đã hoàn toàn sai rồi! Khúc mắc mấy chục năm qua đã phá hủy hai gia đình, cũng phá hủy luôn cuộc đời của bà ta.
Vì hành vi phạm tội của Trang Nhân cực kì nghiêm trọng, lại thêm chứng cứ vô cùng xác thực, sau khi cân nhắc tội lỗi để xử phạt, sơ thẩm tuyên án tử hình, tước đoạt quyền được xét xử chung thân.
Ngày xử tử hình, Trang Nhẫn nằm trên giường nhìn lên trần nhà.
Thuốc dần dần được tiêm vào cơ thể, khoảnh khắc hô hấp dừng lại, bà ta hoàn toàn được giải thoát.
Một giây trước khi nhắm mắt, từng mảnh ghép trong cả cuộc đời lướt nhanh qua đầu bà ta.
Trong nhìn những hình ảnh rời rạc ấy, tất cả đều là hình bóng của Ôn Tĩnh Nho.
Giọt nước trong suốt từ khóe mắt lăn xuống, cất giấu một tâm nguyện của Trang Nhân: Ôn Tĩnh Nho, nếu có kiếp sau, nguyện cùng anh về chung một nhà, nhất định không phụ mối tình sâu đậm của anh kiếp này.