Chương 749: Đều là lỗi của ba!
-
Người Dấu Yêu
- Mạn Tây
- 759 chữ
- 2022-02-11 04:46:36
Nhưng xét đến cùng, người đẹp hào hoa phong nhã năm xưa cũng chỉ là một con tốt thí của gia tộc.
Phải chịu nỗi đau bị cha ruột bán đứng, hận vận mệnh bất công, hận bản lĩnh không đủ, bà ta mới nảy sinh suy nghĩ ác độc, tích tụ từng ngày từng tháng, tạo nên bi kịch của hai gia đình.
Mà người bứt rứt nhất, chính là Ôn Sùng Lễ.
Dường như trong chớp mắt, ông cụ già sọm hẳn đi.
Nơi khóe mắt vốn dĩ tràn đầy nếp nhăn, nay lại ứa nước.
Là lỗi của ba! Đều là lỗi của ba!
Ông cụ lau nước mắt, chặn luôn tất cả mọi ánh mắt đang dồn về phía mình, lẩm bẩm thống khổ,
Nếu sớm biết Trang Nhân lòng muống dạ thú thì năm xưa ba đã không đồng ý với đề nghị kết thông gia lần thứ hai của nhà họ Trang.
Là ba ích kỷ, biết rõ thằng Hai có bệnh mà vẫn muốn tìm vợ cho nó.
Ba dùng sai cách, dùng sai cách rồi...
Nói đến chữ cuối cùng, Ôn Sùng Lễ nghẹn ngào tới mức không thể cất nên lời.
Trên thế giới này, con người không phải thánh hiền, có ai tránh được sai lầm? Cho dù có thân phận và địa vị cao quý đến đâu đi nữa, nhưng theo dòng thời gian, ai có thể đảm bảo không bao giờ mắc sai lầm đây? Ông cụ thời trẻ là danh họa thư pháp nổi tiếng Để Kinh, tuổi trẻ danh tiếng, trung niên thành danh, tuổi già để tiếng thơm cho đời.
Trải qua những tháng ngày như vậy, ông cụ bẩm sinh mang trong mình cảm giác đứng trên người khác từ tận xương cốt, dẫn tới việc từ trên xuống dưới của nhà họ Ôn đều coi trọng người ưu tú.
Mãi đến bây giờ, sau khi nhà họ Ôn xảy ra nhiều biến cố, ông cụ mới bất giác nhận ra, những tư tưởng cổ hủ thối nát năm xưa hai người ta thê thảm đến thế nào.
Nguyên tắc cứng nhắc, phải chọn người ưu tú của ông lại trở thành lưỡi dao của đao phủ nhiễu loạn nhà họ Ôn.
Ôn Sùng Lễ tự mình lẩm bẩm, không hề trả lời.
Vợ chồng Ôn Tĩnh Hoằng cúi đầu ngồi bên cạnh, nhưng chỉ có một mình Đoan Mộc Lam Nhã là liên tục lau nước mắt.
Nỗi đau trong lòng nhấn chìm hai vợ chồng bọn họ.
Ôn Tri Diên muốn giết Tranh Tranh.
Ôn Tri Diên cầu xin nhà họ Nghiên hủy bỏ giấy khai sinh của Tiểu Thất.
Ôn Tri Diên muốn giết Tiểu Thất.
Ôn Tri Diên long lang dạ sói.
Rốt cuộc hai mươi bốn năm qua, bọn họ yêu thương bảo vệ loại người gì đây? Phía sau nụ cười ngây thơ rạng rỡ kia là một linh hồn vô cùng ác độc xấu xí.
Nếu Trang Nhân không nói ra, thì cả đời này hai vợ chồng họ cũng không thể tưởng tượng nổi Ôn Tri Diên lại độc ác như vậy.
Không phải trước đây chưa từng có chứng cứ lộ ra trước mặt bọn họ.
Thế nhưng, suy cho cùng thì vẫn có hai mươi bốn năm chung sống, tình cảm sâu đậm tích lũy qua năm tháng, bọn họ không thể tin nổi, cũng vô thức không muốn tin.
Chính vì ôm tâm lí cầu may như vậy mà bọn họ suýt nữa mất đi hai đứa con gái ruột.
Đoan Mộc Lam Nhã khóc đến không thể kiềm chế được, cũng không nghe lọt bất cứ lời nói nào của ông cụ.
Trong đầu bà toàn là từng câu từng chữ Trang Nhân vừa kể.
Trong phòng tiếp đón yên tĩnh chỉ có tiếng khóc nức nở của bà.
Nghiên Thời Thất nhìn Ôn Tranh, thấy Ôn Tranh ngồi cúi gằm, mới lên tiếng để nghị:
Hay là chúng ta về trước đi?
Về Về đâu? Lời nói của Nghiên Thời Thất lập tức khiến cho cả mấy người nhà họ Ôn dồn mắt mắt về phía cô.
Ôn Tranh không chút cảm xúc gật đầu,
Ừ, về thôi.
Tuy rằng đã giải quyết xong Trang Nhân, nhưng cô không hề cảm thấy nhẹ nhàng đi chút nào.
Là ai đã cứu cô? Cứu cô với mục đích gì? Từ sau khi Tiểu Thất xuất hiện, đối phương không còn liên lạc với cô nữa.
Sự im ắng này không hề làm cô cảm thấy thoải mái nhẹ nhõm, mà ngược lại, giống như sự yên bình ngắn ngủi trước đơn phong ba, đè nén cảm xúc bất an của cô.