Chương 751: Ông ta ở nghĩa trang, canh giữ trang nhân cả đời!


Cổ họng Ôn Tranh nghẹn lại, vành mắt hơi nóng lên.

Bị Đoan Mộc Lam Nhã ôm, cảm nhận được sự đau buồn bủa vây bà, Ôn Tranh thở dài một tiếng, vỗ lên lưng bà,
Mẹ, đã qua hết rồi.
Đoan Mộc Lam Nhã nức nở lắc đầu, còn muốn nói thêm, nhưng ngoại trừ câu
xin lỗi
, bà lại không biết mình còn có thể nói thêm gì nữa.

Chỉ chốc lát sau, Ôn Tranh kéo khuỷu tay của bà xuống.

Hai mẹ con cao gần bằng nhau, nhìn nhau mắt lánh ánh nước.

Ôn Tranh nghẹn ngào nói:
Không sao, con không trách mẹ.

Mẹ và ba, còn cả ông nội nữa, nhớ chú ý sức khỏe.

Bọn con đi trước đây.
Người Đoan Mộc Lam Nhã run lên trông thấy.

Bà cố nén chua xót, gật đầu nói:
Mẹ biết các con bận rộn, các con đi làm việc đi, sau này...

sau này rảnh nhớ về thăm nhà nhiều một chút.
Ôn Tranh cố gắng hít thở đều đặn, giơ đầu ngón tay lên lau sạch vệt nước mắt trên mặt bà,
Vâng, đợi xử lí xong công việc, bọn con sẽ trở về.
Nhớ về thăm nhà nhiều một chút, cũng giống như con gái đã lấy chồng, thỉnh thoảng về nhà chơi, nhưng cũng chỉ có thế mà thôi, không hơn không kém.



Lúc hai chiếc siêu xe phóng như bay lướt đi, dần dần hòa vào dòng xe cộ, Đoan Mộc Lam Nhã không kìm được, nước mắt lại đầm đìa.

Erằng đây đã là kết quả tốt nhất rồi.

Hai chị em nó không trách không hận, chỉ là bình thản chấp nhận mọi sự an bài.

Nhưng mà chính bản thân bà...

cả đời này khó mà yên lòng được.

Không biết tương lai sau này sẽ phải tốn biết bao nhiêu năm tháng mới có thể xoa dịu vết sẹo trong tim mỗi người.

Đoan Mộc Lam Nhã đứng một mình ở đầu đường lạnh lẽo một lúc rất lâu.

Cho đến khi trên vai trĩu xuống, khóe mắt bà bắt gặp ánh mắt đầy lo lắng của Ôn Tĩnh Hoằng.

Ôn Tĩnh Hoằng thở dài, ôm bà vào trong lòng,
Đừng khóc, đã qua hết rồi, sau này...

chúng ta sẽ bù đắp thật nhiều cho hai chị em chúng nó.



Vâng...
Đoan Mộc Lam Nhã miễn cưỡng nở nụ cười gật đầu.

Bà cũng muốn bù đắp, chỉ là không biết đời này có còn cơ hội hay không.

Không lâu sau, vợ chồng nhà họ Ôn trở lại hành lang trước cửa phòng tiếp đón.

Từ đằng xa đã thấy ông cụ đứng trước hàng rào sắt nói chuyện với Ôn Tĩnh Nho.

Còn Ôn Tĩnh Nho thì ngồi bệt dưới đất, ánh mắt đờ đẫn, dáng vẻ không còn chút sức sống.

Lúc này, người nhà họ Ôn đã về tới nhà.

Một nhà bốn người ngồi lặng lẽ trong sảnh phòng tiếp khách, mỗi người đều mang theo tâm sự riêng.

Cũng bắt đầu từ ngày hôm nay, trong nhà họ Ôn, cái tên Trang Nhân trở thành điều kiêng kị.

Ôn Tĩnh Nho mất đi tình yêu cả đời, cũng mất đi nhiệt tình với cuộc sống.

Mới có mấy ngày, ông ta mới gần bốn mươi tám tuổi mà tóc bạc đã đầy đầu.

Sau này, Nghiên Thời Thất nghe nói Ôn Tĩnh Nho rời khỏi nhà họ Ôn, không ai biết ông ta đi đâu.

Qua mạng lưới tin tức của anh Tư, cô mới biết, ông ta đến nghĩa trang ở ngoại ô Để Kinh.

Sau khi Trang Nhân bị tử hình, ông ta chôn cất bà ta ở đây, và cũng trở thành quản trang ở nơi này.

Ngày ngày ông ta đi lại trong nghĩa trang, bất kể bốn mùa, bất kể mưa tuyết.

Cứ đến buổi chiều, ông ta ngồi một mình trước mộ Trang Nhân, lải nhải kể những chuyện vặt vãnh của mình.

Ôn Tĩnh Nho dành cả nửa đời sau của mình trông nom Trang Nhân ở nghĩa trang! Sau khi biết được chuyện này, ông cụ Ôn Sùng Lễ không hề ngăn cản, chỉ để dành cho ông ta một phần tài sản, đồng thời lập một quỹ đầu tư gia tộc phong phú cho hai đứa cháu trai ở nước ngoài, Kể từ khi ấy, nhà họ Ôn dần dần rút lui khỏi giới thượng lưu ở Để Kinh.

Cùng năm đó, nhà họ Ôn tuyên bố với bên ngoài, Trang Nhân qua đời trong một tai nạn xe.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Dấu Yêu.